Người Đàn Bà Đi Trong Cơn Bão Chương 27
Phiên đưa con đến nhà Lan thì đúng là cô đang dạy ca chiều thật. Hắn thả thằng con xuống rồi ʇ⚡︎ự đi vào nhà ngồi chờ Lan một cách ʇ⚡︎ự nhiên. Như thể giữa hắn và Lan có một mối quαп Һệ thân thiết lắm.
Lan thấy Phiên đến nhưng cũng không ngưng bài dạy lại như lần trước mà cố tình vẫn giảng cho học trò. Phiên cũng không vào hỏi Lan gì cả mà cứ ʇ⚡︎ự nhiên ngồi như thế thôi.
Thằng bé con ngồi chờ buồn chán liền đi ra sau vườn kiếm cái gì đó chơi.
Cuối cùng thì Phiên cũng chờ được Lan dạy xong ca học. Sau khi cho học sinh ra về Lan mới hỏi Phiên:
“Chưa đến giờ học sao bí thư lại đến sớm thế ạ?”
“À! Tôi nhìn lộn đồng hồ đấy cô Lan ạ. Chả hiểu sao dạo này mắt mũi tèm nhem thế không biết.”
Lúc này cũng có thêm mấy đứa học sinh cùng ca của thằng Thành đến. Lan xin phép Phiên rồi quay vào dạy đám học trò của mình.
Thấy Phiên vẫn ngồi chờ mãi không ra về Lan cho học sinh làm bài tập rồi quay lên nhà nói với Phiên:
“Còn chuyện gì không bí thư?”
“À cũng không có chuyện gì đâu cô Lan.”
“Vậy sao anh chưa về?”
“Thì tôi muốn ngồi đây xem cô Lan dạy í mà. Dù sao về bây giờ cũng không có việc gì làm.”
Lan định nói thẳng để Phiên về nhưng lại còn nể nang hắn ta nên chần chừ. Thấy vậy Phiên vội hối:
“Cô Lan cứ vào dạy học đi. Tôi ngồi đây một mình tí rồi về. Không sao đâu.”
“Vâng, vậy tôi đi dạy học đây.” Lan miễn cưỡng chấp nhận nhưng trong lòng thì không mấy thoải mái về hành động này của Phiên. Cô không thích có người đàn ông lạ ngồi trong nhà mình nhưng cũng không dám đuổi thẳng ông ta về.
Phiên ngồi tгêภ nhà rồi chốc chốc lại đi xuống chỗ phòng học của Lan đang dạy ngó vào. Đám học trò thấy ông bí thư xã cứ dòm vào nhìn cô giáo mình thì lạ lắm. Chúng rỉ vào tai nhau nói thầm gì đó. Lan phải nghiêm mặt răn chúng mới chịu thôi.
Ngồi được một lúc Phiên lại đi vào trong nhà nhìn ngó xung quanh xem có gì lạ không rồi lại lấy điện thoại ra hí hoáy bấm. Hắn gan lì chờ cho đến khi Lan dạy xong tiết học rồi mới chở con ra về.
Kể từ ngày đó hắn thường xuyên đến sớm hơn mọi khi và cố tình ở lại chờ con. Đám học sinh tò mò vì sự xuất hiện của bí thư ở nhà cô giáo Lan. Một đứa ngồi cạnh thằng Thành liền hỏi:
“Ê, sao bố mày cứ đến nhà cô Lan hoài vậy?”
Thằng Thành tuy đã lớn ҳάc nhưng cái trí của nó vẫn còn ngô nghê.
“Cô Lan sắp làm mẹ kế của tao đấy. Bố tao nói sẽ cưới cô ấy.”
“Cái gì cơ?” Thằng bé kinh ngạc kêu lên.
Lan thấy hai đứa nói chuyện riêng liền nhắc:
“Thành, Trung mau làm bài tập đi. Ở đó mà nói chuyện riêng. Không làm xong bài tập cô phạt ở lại làm cho xong mới thôi.”
“Vâng ạ.” Hai đứa nhìn nhau rồi cố chúi mũi vào mớ bài tập mà Lan vừa giao cho. Nhưng cái đầu của thằng bé Trung thì không thể tập trung được nữa. Nó đang nghĩ về cái chuyện mà cô Lan sắp làm vợ bí thư xã kia. Bạn nó mà biết chắc là sốc lắm đây!
Thằng Trung nghĩ vậy nên nó bắt đầu nói chuyện với những đứa khác. Giờ ra chơi nó liền rỉ tai một đứa bạn cùng xóm về chuyện cô giáo Lan Sắp làm vợ bí thư xã. Lan thấy đám học trò cứ rì rầm mãi trong lớp học. Chuyện mà trước nay chưa thấy. Nó chỉ xảy ra từ khi có sự xuất hiện của Phiên.ở nhà mình. Để không khiến học sinh của mình mất tập trung, Lan liền ra gặp Phiên nói thẳng:
“Thưa bí thư! Từ mai trở đi bí thư đừng ở lại nhà tôi nữa có được không? Đám học sinh nó thấy bí thư nên không tập trung học được. Mong bí thư hiểu và thông cảm giùm tôi.”
Phiên thấy Lan từ chối thẳng thừng sự có mặt của mình liền là giả vờ nhượng bộ để lấy lòng cô trước đã:
“À… Vâng! nếu cô Lan thấy phiền thì tôi xin phép ra về. Từ nay tôi cũng không dám làm phiền đến cô và mấy đứa nhỏ nữa. Tí nữa tôi sẽ đến đón thằng Thành.”
“Vâng! cảm ơn bí thư đã hiểu cho!”
Phiên nói rồi nhanh chóng ra về như lời đã hứa với Lan.
Thấy Phiên giữ lời với mình như vậy Lan cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nữa mà quay vào dạy học sinh tiếp.
Cái tin cô Lan sắp làm mẹ kế thằng Thành nhanh chóng lan ra cả cái nhóm học thêm của Lan. Đương nhiên là trong đó có cả bé Hoài An nữa. Nó tưởng thật nên buồn bã cả một ngày trời. Nó không thích ông bí thư kia. Càng không thích thằng Thành bởi vì nó rất huênh hoang, cậy nhà giàu là con bí thư nên hay coi thường đám học sinh nghèo. Đã thế lại còn học dốt và hay ᵭάпҺ nhau nữa chứ. Hoài An không thích tí nào cả. Nhưng nó không dám nói chuyện này với ai bởi vì thằng Trung bắt nó hứa sẽ giữ bí mật rồi.
Ngày hôm sau Phiên chỉ đưa con đến nhà Lan học rồi về luôn. Mãi đến lúc thi tan học hắn mới chạy xe đến đón con về. Lan vô tư nghĩ rằng hắn cũng là người biết giữ chữ tín nên không đề phòng.
Hôm nay hắn đến thì thấy có một người đàn ông đã đến trước hắn. Đó chính là Vạn. Hôm nay Vạn lại mang ít cá thu câu được của một người anh em trong xưởng biếu mình mang sang cho Lan. Lan vui vẻ cho học sinh nghỉ sớm vài phút rồi đứng nói chuyện với Vạn. Hai người vui vẻ, thân thiết lắm, khác hẳn với cách mà Lan nói chuyện với những người đàn ông khác.
“Đây là ít yến sào người ta biếu bố em. Anh mang về tẩm bổ cho bác giùm em nhé.”
Lan ҳάch cái túi yến được đóng vào một cái hộp rất đẹp đưa cho Vạn.
“À. Còn cái này nữa. Anh chờ em tí nhé!”
Lan nói rồi hối hả chạy vào nhà cầm một chiếc áo phao to được gói cẩn thận trong chiếc túi bóng tím mang ra treo lên ghi đông xe cho Vạn:
“Hôm rồi đi lên thành phố, em có mua cho bác chiếc áo phao giữ ấm. Người già mùa đông hay bị lạnh. Áo này giữ ấm tốt lắm. Anh mang về cho bác mặc. Em định tối nay mang sang cho bác nhưng tiện thể anh qua đây rồi thì mang về hộ em nhé.”
“Ôi! Cảm ơn cô Lan nhiều! Chắc là mẹ tôi thích lắm đây!”
“Thôi hai bố con về đi kẻo muộn! Ở nhà bác lại trông.”
“Ừ! vậy tôi về nhé!”
Vạn vô tư nhận món quà của Lan như cách mà Lan vô tư nhận quà từ vạn. Giữa bọn họ không còn khoảng cách nữa rồi. Nó giống như những người thân trong gia đình trao tặng những món quà mà mình chia sẻ cho nhau vậy. Hoàn toàn không có sự khách sáo giữa những người dưng nước lã.
Vạn quay xe ra về thì gặp Phiên cũng đang đi vào. Thực ra anh ta đến một lúc rồi nhưng thấy Vạn ở trong này nên cố tình nán bên ngoài theo dõi họ.
“Chào bí thư! Anh đến đón con hả?”
Vạn lịch sự chào hỏi Phiên. Dù không thân thiết nhưng anh cũng biết Phiên nên cũng chào hỏi cho phải phép.
“Vâng!” Phiên đáp lại một cách cụt lủn rồi nhìn theo bóng Vạn một cách khó chịu.
“Hóa ra là thằng cha này!” Phiên làu bàu trong miệng.
Thằng Thành thấy bố nó đến liền kêu:
“Sao hôm nay bố đến muộn vậy?”
Phiên đang bực bội trong lòng nên không trả lời con. Hắn đi lại gần Lan hỏi:
“Anh bạn đó là gì của cô Lan vậy?”
Lan hơi sừng người trước câu hỏi số sỗ sàng của Phiên. Nhưng cô vẫn lịch sự nói:
“Anh ấy là phụ huynh của học trò tôi. Ảnh cũng như bí thư vậy thôi.”
“À ra thế.”
Phiên thấy Lan không nói Vạn là lại là người yêu của mình nên nghĩ chắc hai người đó chưa có quαп Һệ gì đâu. Hắn ta quyết định hôm nay đi trước một bước khiến Lan hoàn toàn thuộc về mình và để kẻ khác sẽ không còn cơ hội nữa.
Hắn quay ra nói nhỏ với con:
“Về trước đi.”
“Bố không về với con à?”
“Hỏi gì hỏi lắm vậy! Nói về thì mau về đi!”
“Nhưng con phải đi bộ á?”
Thấy con còn lằng nhằng Phiên vội rút ví ra đưa cho nó ít tiền:
“Đây muốn mua gì thì mua.”
Thằng bé được bố cho tiền thì mừng rỡ chả nghĩ đến chuyện gì nữa.
“Vâng! Vậy con về đây.”
Nó nhảy chân sáo rồi chạy một mạch đi về, chả còn thiết phải đi bộ hay là đi xe máy nữa.
Lúc này Lan đã trở vào trong nhà rồi nên không để ý là Phiên đã đuổi con trai về trước còn mình thì ở lại. Cô lúi húi quét nhà thì bất ngờ Phiên ập vào đóng cửa lại.
Lan tá hỏa nhìn lên thì thấy Phiên đang đứng trước mặt mình:
“Bí thư định làm cái gì vậy?”
“Lan à! Em cũng biết tôi có tình cảm với em mà, đúng không? Tại sao em lại lơ tôi để đến với gã kia chứ? Tôi có gì không bằng gã? Tại sao em lại hờ hững với tôi mà thân thiết với gã?”
Phiên càng nói càng cho thấy mình là kẻ đ, iên r, ồ. Hắn ta đang lên cơn ghen khi đối diện với Lan và nghĩ đến Vạn.
“Bí thư! Anh mau mở cửa ra cho tôi!” Lan cố trấn tĩnh yêu cầu Phiên một cách nghiêm túc.
“Tôi không tin là em lại không thích tôi!”
Hắn ta vừa nói vừa ʇ⚡︎ự cởi phăng chiếc áo sơ mi ngoài của mình ra.
Lan thấy không thể nào đàm phán với gã đ, iên này được nữa rồi bền vội lao ra cửa để mở nhưng không may cho cô là hắn ta đứng gần cửa chính hơn. Ngay lập tức hắn quay lại chốt cửa luôn.
“Hôm nay em đừng mong thoát được khỏi tay tôi!”
Lan ᵭậρ cửa ầm ầm.
“Nếu anh dám làm gì tôi tôi sẽ kêu lên!”
“Em cứ kêu lên đi!”
“Anh đường đường là một bí thư xã mà dám làm cái trò đ-.ồ.ḭ̃ ๒.ạ.เ này hả? Anh không sợ sẽ mang tiếng xấu hay sao?” Lan cố gắng tìm mọi cách để hắn hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề mà dừng lại. Nhưng cô đã nhầm rồi. Cô mới về đây nên không biết hết được tiếng xấu của hắn đã lan ra khắp xã từ lâu. Hắn cũng chả sợ gì nữa.
“Bí thư hay chủ tịch gì cũng là đàn ông cả thôi.”
Hắn cười nham nhở khi thấy Lan đang ᵭậρ cửa một cách vô vọng:
“Chỉ cần em đồng ý. Tôi sẽ cưới em. Thậm chí nếu em muốn tôi cũng sẽ có cách đưa em lên làm hiệu phó cái trường này. Có thể trở thành hiệu trưởng cũng trong khả năng của tôi. Hai chúng ta cứ thế mà hưởng thụ cuộc đời này không phải rất tốt hay sao?” Hắn cố tình đưa ra những lời ngon ngọt để dụ dỗ Lan.
“Anh điên rồi! Những thứ đó tôi không cần.”
“Nếu em đã cố chấp như vậy thì tôi buộc phải khiến cho em phải chấp nhận. Em đã đi đến nơi này rồi thì phải chấp nhận luật ở đây.”
Hắn lao vào ôm chầm lấy Lan hôn ngấu nghiến lên mặt, lên ռ.ɠ-ự.ɕ, lên tóc cô.
Lan ra sức cào cấu khắp lưng hắn nhưng tên dã thú này không chịu buông tha cho cô. Lan cố sức vùng vẫy ra khỏi người hắn nhưng cô dù sao cũng chỉ là phụ nữ không thể thắng được cái cơn động d, ục đang hừng hực phát tán ra tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể con thú hoang này.
“Ái!” Hắn bất ngờ kêu lên khi bị Lan cố nghiến răng cắn một phát thật mạnh lên ռ.ɠ-ự.ɕ hắn.
“Em được lắm Lan!” Hắn gầm gừ buông cô ra. Một bên ռ.ɠ-ự.ɕ bị Lan cắn cho rướm ɱ.á.-ύ. Hắn đau điếng nhìn Lan. Sự chống trả quyết liệt của Lan càng khiến cho cái ɱ.á.-ύ dê xồm trong người hắn được ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ tột độ.
“Được! được! Tôi rất thích em! Ha ha!” Hắn đau trong người nhưng lại cười lớn như một kẻ đ, iên tình. Hắn thích thú với vết cắn tгêภ ռ.ɠ-ự.ɕ một cách đ, iên dại.
Lan lợi dụng lúc hắn đang không tỉnh táo liền chạy ra mở chốt cửa nhưng bất ngờ lại bị hắn túm tóc giật ra đằng sau khiến cô đau quá mà ngã ngửa xuống sàn nhà.
Lan mất đà nên không thể đứng dậy chạy được nữa. Hắn liền xông tới ngồi xuống và giật tung hai hàng cúc áo của Lan ra để lộ hai bầu ռ.ɠ-ự.ɕ trắng nõn đang phập phồng đầy lấp ló bên trong chiếc áo lót màu mỡ gà của Lan.
Đôi mắt hắn dán chặt vào bầu ռ.ɠ-ự.ɕ Lan. Miệng nhỏ dãi như c, hó d, ại rồi lè lưỡi £.¡.ế.ლ quanh mép môi như đang chực xơi con mồi ngon.
Lan sợ hãï kéo hai mép áo rồi dùng tay che ռ.ɠ-ự.ɕ mình lại nhưng không kịp nữa. Hắn đã xông tới rồi nhảy chồm lên người cô túm lấy hai tay cô ghè ra đất rồi hùng hục vục mặt vào ռ.ɠ-ự.ɕ cô.