Người Đàn Bà Đi Trong Cơn Bão Chương 23

Lan trở lại trường sớm hơn dự định. Bình thường cô mong đến ngày nghỉ được để được trở về nhà nhưng không hiểu sao khi được nghỉ hè rồi ở nhà chưa được bao lâu thì cô lại thấy nhớ cái nơi mà mình mới chỉ gắn bó hơn một năm trời đó. Cô cũng không biết là mình đang nhớ cái gì nữa. Nó mơ hồ như một dòng sông bao la. Chỉ là thấy trong lòng thúc giục muốn đi đến đó.

Lan nói với bố mẹ vì phải dạy kèm một nhóm học trò nhỏ của mình nên trở xuống sớm. Bà Lý thì xót con muốn con ở thêm một thời gian nữa để nghỉ ngơi và tẩm bổ, chứ làm việc cả năm trời rồi có vài tháng nghỉ hè thôi mà. Nhưng ông Lâm thì lại đứng về phía con gáι như mọi khi.

“Gớm bà khéo lo. Nó đi thì nó lại về. Bà làm như con gáι bà đi ra nước ngoài không bằng ấy! Dưới đó không khí mát mẻ trong lành lại bằng mấy ở cái thị trấn này ý.”

Bà Lý lườm chồng.

“Thôi được rồi tôi không nói nữa.”

“Mẹ à! con xuống mấy bữa rồi con lại về mà. Có phải ở cả tuần dưới đó đâu.”

“Con cứ yên tâm mà đi đi. Mẹ con chỉ nói thế thôi.”

Bà Lý nghe chồng nói vậy thì im bặt không nói nữa mà làm mặt giận.

“Mẹ! mẹ đừng giận nữa mà! Con đi vắng rồi mẹ đỡ bận bịu hơn chứ sao.”

Lan ôm eo mẹ, gác cằm lên vai bà thì thầm.

“Các anh các chị lớn rồi, lông cάпh đủ rồi muốn đi đâu thì đi. Tôi đâu có quản được.”

Bà Lý vẫn giận dỗi con gáι.

“Mẹ! Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Chẳng phải mẹ thường hát ru như vậy lúc chúng con còn nhỏ hay sao?”

Nghe con gáι nhắc lại lời bài hát mà ngày xưa mình thường ru con lúc chồng vắng nhà, bà Lý thấy bùi ngùi trong lòng quay lại ôm lấy Lan:

“Thôi được rồi. Nếu cô thấy nhớ thì cứ về dưới đó vài ngày rồi lại trở đi với mẹ. Nhớ là bây giờ làm việc gì cũng suy nghĩ cho thấu đáo. Muốn gì cứ phải bàn bạc với mẹ đã nghe chưa?”

Bà Lý lo lắng về chuyện hôn nhân của con gáι nên trong vô thức đã suýt nói ra điều bí mật này.

“Vâng con biết rồi mà mẹ!”

Thấy mẹ có vẻ đã nguôi ngoai hơn Lan mới yên tâm đi vào phòng lấy mấy bộ quần áo bỏ vào vali rồi ngay lập tức trở xuống ngôi nhà thứ hai của mình.

Chẳng hiểu sao trong đầu thì có ý định trở về nhà để dọn dẹp sơ qua nhà cửa vì cũng đã đi cả tháng trời rồi chắc là bụi bẩn cũng nhiều. Nhưng tư dưng xe cô lại chạy thẳng đến nhà Vạn. Thấy trong nhà anh có mấy người đang tụ tập ngoài sân cô mới sực bừng tỉnh dậy đờ người ra: “Trời ạ sao mình lại chạy đến đây thế nhỉ!”

Cô đang định quay về thì bỗng nghe tiếng gọi của Vạn từ đằng xa.

“Cô Lan! Cô Lan!”

Vạn vừa đi chợ về chở theo sau là rau cỏ, ϮhịϮ cá chất đầy tгêภ xe và một cái làn nhựa to tướng để đằng trước.

“May quá cô Lan xuống đây rồi.”

Vạn dừng xe dắt bộ lại chỗ Lan rồi cười nói vui vẻ.

Lúc này Lan mới nhớ ra:

“Hôm nay nhà có việc gì hay sao mà đông người vậy anh Vạn?”

“Hôm nay là ngày giỗ đầu của cô ấy.”

Lan kêu lên:

“Ôi trời! Thế mà em quên mất!”

“Tôi cũng định gọi cho cô nhưng mà ngại.”

Thực sự là Lan rất bất ngờ. Không hiểu tại sao cô lại nôn nóng xuống đây và vô thức đi thẳng đến nhà Vạn như vậy. Hóa ra hôm nay là ngày giỗ đầu của Hiền. Trong lòng làm có cái cảm giác gì đó lạ lắm. Chính bản thân cô cũng không hiểu nữa mà.

“Thôi cô Lan vào nhà đi. Mấy nay bé Hoài An nó mong cô mãi. Mẹ tôi cũng cứ hỏi thăm cô hoài nữa.”

Vạn vô tư nói.

Lan chẳng có lý do gì để từ chối lời đề nghị này của Vạn nên cùng anh đi vào nhà luôn.

“Hoài An! Hoài An ơi cô Lan đến rồi này!”

Vạn đi vào nhà trước kêu lớn.

Con bé Hoài An đang nhặt rau cùng với mấy cô và các anh chị em của nó, nghe thấy tên cô Lan liền ngẩng đầu dậy nhìn ra ngoài ngõ. Vừa nhìn thấy Lan nó đã buông ngay mấy cọng rau rồi chạy lại bên cô ôm chầm lấy cô một cách rất hồn nhiên.

“Ôi cô ơi!”

Mọi người đều dồn mắt nhìn về phía hai cô trò bởi hành động và sự thể hiện quá mức thân thiết của con bé đối với cô giáo chủ nhiệm. Nó không giống như mối quαп Һệ giữa cô và trò mà giống như đứa trẻ lâu ngày được gặp mẹ sau một thời gian vắng nhà.

Lan cũng thấy hơi ngượng ngượng khi mọi người nhìn mình nhưng trước hành động tình cảm của con bé, cô không nỡ làm nó hụt hẫng.

Lan ʋòпg tay ôm ngang vai đứa học trò yêu quý của mình vỗ về. Có lẽ sự thiếu vắng tình cảm của mẹ khiến con bé nhầm tưởng tình yêu của cô giáo nó thành tình mẫu ʇ⚡︎ử. Nó quá khao khát nên cứ tưởng tượng như vậy.

Bà cụ Hiên nghe thấy tiếng Lan cũng lộc cộc từ trong nhà chống gậy ra ngoài:

“Cô Lan đến rồi hả?”

“Vâng ạ! Con vừa mới đến bà ạ!”

Lan đứng dậy dắt tay Hoài An đi về phía bà cụ chào hỏi.

“Lâu rồi không thấy cô Lan đến chơi.”

Bà cụ mừng rỡ.

Tình cảm quá lớn của bà cụ và bé Hoài An làm Lan rưng rưng ҳúc ᵭộпg. Giọng cô hơi lạc đi nhưng vẫn cố gắng kiềm chế vì xung quanh đây còn rất nhiều người mà họ lại đang chú ý đến cô nữa.

Bà cụ łầɲ ɱò sờ nắn tay Lan giống như thể kiểm tra coi tình hình cô thế gầy béo thế nào.

“Cô Lan được nghỉ hè có da có ϮhịϮ rồi.” Bà cụ có vẻ hài lòng.

Lan có chút ngượng ngùng.

“Cô giáo béo lên trông đẹp và trẻ hẳn ra.” Một bà thím mồm mép lanh lợi, gương mặt tươi tỉnh hòa vào câu chuyện cho thêm vui.

Lan thấy các bà, các thím đang ngồi nhặt rau thì ngồi xuống luôn:

“Dạ! các cô có gì cho cháu làm cùng với ạ!”

“Thôi cô giáo cứ vào nghỉ ngơi nói chuyện đi! Việc này để chị em chúng tôi làm được rồi. ”

Một người phụ nữ lớn tuổi hơn, gương mặt hiền từ nói.

“Ôi không cần phải khách sáo thế đâu ạ. Cháu cũng đâu phải là khách khứa xa lạ gì. Cứ để cháu làm với cho vui ạ.”

“Vậy cô ngồi xuống đây nhặt rau chung với chúng tôi!” Một cô trẻ trẻ tầm tuổi Lan kéo cô ngồi xuống gần rổ rau thơm mình đang nhặt.

Bé Hoài An thấy cô giáo ngồi xuống thì liền lấy chiếc ghế gỗ mình ngồi lúc nãy kê vào mông cô.

Lan thoáng ngạc nhiên vì hành động vô cùng ϮιпҺ tế của nó.

Mọi người nhanh chóng hòa vào câu chuyện của Lan. Họ cũng biết Lan là cô giáo của bé Hoài An và thường xuyên qua lại đây chơi. Một số thì tò mò về Lan nên rất thích trò chuyện với cô. Một số thì quý mến về tình cảm của cô giáo đối với con cháu mình. Còn một số lại thích nói chuyện vì Lan là cô giáo…nói chung là Lan có ấn tượng rất tốt đẹp với mọi người trong nhà.

Xong đám, Lan cũng ở lại dọn dẹp cùng mọi người mãi đến chiều. Lúc mọi người cũng đã về hết rồi, Lan xin phép bà cụ Hiên về nhà mình. Vạn liền hỏi:

“Cô Lan là mời từ nhà xuống đây luôn đúng không?”

“À …vâng…”Lan hơi lúng túng.

“Nhưng sao anh Vạn biết ạ?”

“Thì tôi thấy cô Lan mang theo chiếc vali này nên đoán chắc là vali quần áo mới từ nhà xuống đây.”

Lan khá bất ngờ vì sự ϮιпҺ tế của Vạn. Hóa ra con bé Hoài An được di truyền cái tính tốt đẹp này từ bố nó. Cô khẽ mỉm cười:

“Anh Vạn ϮιпҺ ý thật! Thôi muộn rồi tôi về đây.”

“Ấy khoan đã! Để tôi đi cùng cô đến nhà coi có cần dọn dẹp gì không. Chứ nhà bỏ cả tháng rồi chắc là cũng có nhiều bụi đấy. Hoài An có đến quét dọn nhưng chỉ dọn được ngoài sân thôi.”

“Ôi không cần đâu ạ. Em ʇ⚡︎ự dọn dẹp được mà.”

“Cô không cần ngại. Cô chả giúp gia đình tôi cả ngày hôm nay rồi còn gì. Cứ để tôi đi cùng cô về nhà xem sao.”

Vạn gạt đi rồi ҳάch chiếc vali mà hồi nãy Lan để ở góc nhà rồi buộc lên xe mình.

“Cô có một mình dọn đến khi nào mới xong. Có thêm người thêm tay chân đỡ hơn nhiều chứ. Đi thôi cô!”

“Phải đấy cô giáo. Cứ để bố nó đến phụ giúp cô một tay. Đàn bà con gáι dọn dẹp một mình cực lắm. Nhất là cô giáo lại không quen với lao động chân tay nặng nhọc thế kia.” Bà cụ Hiên cũng nói xen vào.

“Bố ơi cho con đi nữa!” Bé Hoài An cũng cầm tay bố xin xỏ.

“Thôi con ở nhà với bà. Mai sang nhà cô cũng được.”

Con bé bị bố từ chối thì mặt xìu xuống.

“Vâng ạ!”

“Mình đi thôi cô!”

Vạn leo lên xe máy rồi hối Lan.

Tự dưng Lan thấy mọi việc của mình đã được gia đình Vạn sắp xếp đâu ra đó hết cả rồi. Cô không biết từ chối thế nào cho phải nữa nên đành làm theo lời người ta thôi.

Vạn và Lan trở về ngôi nhà thuê của cô. Khoảng sân trước nhà đã được quét dọn sạch sẽ. Bụi hoa hồng và đám hoa thược dược trước sân đang ra nụ hoa và tươi tốt. Lan nhận ra dù mình đi vắng nhưng vẫn có người qua lại đây chăm sóc mảnh vườn của cô. Lan cảm thấy trong lòng mình có gì đó vui vui khó tả.

Lan đi vào mở chìa khóa nhà. Còn Vạn thì nhanh chóng lấy vòi nước ngoài sân lắp đường ống rồi sẵn sàng lau rửa nhà cửa.

Hai người hì hụi hơn một tiếng đồng hồ cũng xong. Đúng là nhà không có người chỉ một thời gian ngắn thôi mà trông nó lạnh lẽo quá!

Vạn vác cái thang tường đã được Lan lau bụi sạch sẽ x lắp vào cái giường gỗ rồi đóng lại cho chắc chắn. Vạn cũng có uống đôi chén ở nhà rồi nhưng dường như vẫn còn rất tỉnh táo và dồi dào sức lực. Lan đứng nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm tгêภ lưng áo Vạn cảm thấy lòng mình bồi hồi lạ kỳ.

“Xong rồi! Hôm nay tạm thế đã để có chỗ ngủ. Ngày mai có gì dọn tiếp. Trưa đi làm về tôi ghé qua nhé cô Lan.”

Vạn phủi phủi đôi tay của mình rồi lau vào áo.

“Vất vả cho anh quá!”

“Không sao. Có chút việc vặt ấy mà.” Vạn cười hề hà rồi như chợt nhớ ra điều gì đó:

“À để tôi vào nhà tắm kiểm tra xem vòi nước các thứ như thế nào đã cho chắc. Tí nữa cô Lan còn tắm rửa nữa chứ.”

Miệng nói tay làm Vạn đi luôn vào nhà tắm.

“Vẫn ổn áp hết nhé cô Lan.”

Vạn đi ra gương mặt tươi phơi phới dù anh vừa hoàn thành xong một khối lượng công việc khá lớn.

“Cô Lan vào tắm rửa đi rồi nghỉ ngơi. Tôi cũng về đây.”

“Vâng cảm ơn anh Vân nhiều!”

Lan đi theo Vạn ra ngõ tiễn anh đi mà lòng cứ bịn rịn thế nào ấy. Cô cũng không biết tại sao mình lại có cái thứ cảm giác này nữa.

“Anh về ạ!”

“Vâng! Cô Lan vào nhà nghỉ đi!” Vạn ngoái đầu quay lại nhoẻn miệng cười. Nụ cười ấm áp của người đàn ông này khiến lòng Lan xao xuyến quá! Cô đứng ngây người ra nhìn cho đến khi chiếc bóng của Vạn chỉ còn nhỏ xíu bằng một dấu chấm tгêภ trang sách học trò.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *