Người Đàn Bà Đi Trong Cơn Bão Chương 15
Sáng, Tiệp đến trường đi dạy với cái tay trái bị trật khớp phải cố định bằng nẹp. Huệ nghe người ta bảo rằng Tiệp bị bạn trai của Lan ᵭάпҺ cho gãy cả tay. Đương nhiên tin này quá sốt bởi ở trường này ai cũng biết Lan đã ly hôn chồng. Chẳng lẽ Lan đã có người khác rồi? Mấy người ở trường kháo nhau như vậy. Huệ nghe được thì cũng thấy bất ngờ lắm. Vừa gặp em trai của Lan trưa hôm qua thì sáng hôm nay đã có tin đồn Lan có bạn trai. Huệ đoán chắc người đó là Quân rồi. Cô thấy háo hức muốn biết đây có phải là sự thật hay không nên vừa xong tiết 3 đã chạy thẳng đến nhà Lan luôn.
Lan vẫn đi dạy chưa về chỉ có Quân ở nhà. Đương nhiên là Huệ biết điều này.
“Ôi cô Huệ!”
Quân vừa nhìn thấy Huệ thì mừng rỡ kêu lên rồi ra mở cổng cho cô.
Hai người vào trong nhà. Quân rót nước mời Huệ rồi chậm rãi nói:
“Tôi có chuyện muốn hỏi Huệ mà quên khuấy đi. Cũng không có số điện thoại của Huệ nên không có cách nào liên lạc được. Vừa hay hôm nay cô đến đây.”
“Tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh đây. Mà thôi anh cứ hỏi trước đi!”
Quân nhìn Huệ nghiêm túc nói:
“Tôi cứ nghĩ mãi về chuyện lần trước gặp cô ở cổng trường. Thấy cô có vẻ đề phòng tôi lắm. Lại còn nói là chị Lan có người yêu sắp cưới ở thị trấn nữa chứ. Có phải dưới này chị ấy đã xảy ra chuyện gì không? Mong cô đừng giấu tôi. Chị Lan là người hay lo nghĩ không muốn liên lụy người nhà nên tất cả mọi chuyện chị ấy đều giấu nhẹm không cho ai hay biết. Ngay cả chuyện ly hôn của chị ấy cũng vậy. Anh rể cũ trong mắt gia đình tôi là một người rất tốt chưa từng có điều tiếng gì. Thế mà đùng một cái anh ta có con riêng bên ngoài. Chị tôi cũng không hề nói với gia đình tôi một tiếng cho đến khi mọi việc vỡ lở và ly hôn. Trong suốt 5 năm ở nhà chồng chắc chị ấy chịu nhiều đắng cay tủi ทɦụ☪ mà không nói với ai. Nên bây giờ tôi không muốn chị ấy phải chịu đựng thêm bất kỳ một tổn thương nào nữa. Mong cô có thể cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra với chị ấy được không?”
Huệ nghe Quân nói xong thì cũng có chút đồng cảm. Thật lòng mà nói cô cũng rất quý mến và thương Lan. Tuy hai người họ tính cách và hoàn cảnh khác hẳn nhau nhưng cô cảm nhận được Lan về môi trường này mang theo một sự tổn thương rất lớn. Vết thương chưa lành thì lại bị vài kẻ xấu cố tình hãm Һạι làm tổn hao danh tiếng. Thấy có cậu em trai quan tâm chị gáι như vậy Huệ cũng không muốn giấu nữa. Cô thẳng thắn nói luôn:
“Thật ra thì chuyện này cũng qua rồi. Nhưng vì anh muốn biết nên tôi cũng kể lại cho anh hay. Cách đây vài ngày có một gã thầy Ьệпh hoạn trong trường chúng tôi đồn thổi là chị Lan có dan díu với hắn ta trong khi hắn đang có vợ con đề huề. Cũng may là chị Lan đã lên tiếng trước với ban giám hiệu nên mọi việc đã được dẹp xong. Nhưng theo tôi nghĩ hắn ta sẽ vẫn chưa buông tha cho chị Lan đâu. Nếu anh đã quan tâm chị ấy như vậy thì hãy thường xuyên đến đây coi như có người có tiếng để mấy gã đàn ông vo ve bên chị ấy không dám đụng vào chị ấy nữa.”
“Có chuyện đó thật sao? Hắn ta là ai? Tôi sẽ đến gặp hắn ta để cho hắn ta một bài học đừng hòng đựng đến chị gáι tôi.”
Nói đến đây thì Huệ mới bật cười khi nghĩ đến cάпh tay bị què của tên Tiệp.
“Đúng là trời có mắt!”
“Hả? cô nói cái gì cơ?”
“Tôi nghĩ đến mà vẫn còn buồn cười đây này. Không biết là vô tình hay là sắp đặt của ông trời nữa. Có phải trưa nay anh ᵭάпҺ nhau với một gã đàn ông vừa béo vừa lùn không?”
“Ôi sao cô lại biết?”
“Haha. Vậy là tôi đã đoán đúng rồi!”
Huệ cười phá lên.
Quân ngơ ngác nhìn cô khó hiểu:
“Tôi vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.”
Huệ vừa bịt miệng cười vừa nói:
“Anh có biết gã đàn ông béo lùn mà anh ᵭάпҺ là ai không? Chính là gã đàn ông tồi tệ đã ve vãn chị gáι anh đấy. Hôm nay hắn đi dạy với một cάпh tay bị què. Tôi nghe người ta đồn là bạn trai của chị Lan ᵭάпҺ cho. Tôi đoán người đó là anh. Không ngờ là thật!”
Quân nghe Huệ kể lại cũng ngơ ra.
“Hóa ra là hắn!”
Hai bàn tay Quân nắm chặt lại, ánh mắt giận dữ khi nghĩ đến cảnh chị gáι mình bị ức hϊếp ở cái nơi xa lạ này.
“Đúng là trái đất tròn! Mà tại sao anh lại ᵭάпҺ hắn ta vậy?”
Quân suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời:
“Tôi đưa chị Lan đến trường, đang đi về dọc đường thì hắn từ đâu lao ra đâm vào xe tôi sau đó còn gây gổ định ᵭάпҺ tôi nữa. Giờ cô nói tôi mới nhớ. Hắn ta là cố tình làm vậy. Có lẽ hắn ta đã theo dõi chị Lan từ lâu rồi. Nếu như vậy thì thật пguγ Һιểм cho chị tôi quá.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy. Rõ ràng là tôi đi rất chậm và đi bên lề phải. Hắn ta từ trong ngõ rẽ ra cố tình đâm vào xe tôi. Lúc đó tôi còn tưởng hắn Ьắt nạt người ở xa đến. Không ngờ là có ý đồ thật.”
Huệ cau mày suy nghĩ giây lát rồi nói tiếp:
“Tôi biết mà. Hắn còn ấm ức vụ chị Lan báo cáo nhà trường về tin đồn. Chắc hắn tưởng anh là người yêu chị ấy thật nên mới cố tình gây sự với anh.”
“Vậy thì tôi càng không thể để yên cho anh ta. Cô Huệ có biết địa chỉ nhà hắn ta không?”
“Anh hỏi làm gì? Định đến ᵭάпҺ hắn ta nữa hả?”
“Tôi phải đến để cảnh cáo hắn không được tới gần chị Lan. Nhưng chuyện này Huệ giấu chị ấy giùm tôi nhé. Huệ cũng biết chị Lan là người không thích chuyện rắc rối mà. Nên chuyện này chỉ hai đứa mình biết thôi.”
“Được! Tôi ủng hộ anh. Chị Lan quá hiền. Chuyện này phải làm cho ra nhẽ.”
Huệ nói rồi dẫn Quân đến tận ngõ nhà Tiệp chỉ vào:
“Bây giờ hắn đang ở trường chưa về. Vợ hắn làm ở xã. Chỉ còn mẹ hắn ở nhà thôi.”
“Cảm ơn cô Huệ.”
“Vậy tôi về trước nhé!”
“Khoan đã của Huệ! Có thể cho tôi xin số điện thoại của cô được không?”
“Để làm gì?”
“À… à… thì để gọi điện thỉnh thoảng hỏi tin về chị Lan. Tôi biết Huệ rất quý chị Lan.”
Huệ lém lỉnh Quân:
“Anh tưởng tôi là con nít hả?”
Quân biết Huệ đã nhìn ra ý đồ của mình rồi nên gãi đầu cười.
“Ờ thì…”
“Đưa đây!” Huệ bất ngờ chìa tay ra trước mặt Quân.
“Đưa cái gì cơ?” Quân ngơ ngác hỏi.
“Chẳng phải anh muốn xin số điện thoại của tôi sao?”
“Vâng”!
“Thì đưa điện thoại của anh đây tôi bấm số điện thoại của tôi cho anh.”
“À ra thế!”
Quân cười hì hì rồi rút điện thoại đưa cho Huệ. Cô hí hoáy hãy bấm một dãy số rồi lưu luôn tên của mình trong điện thoại Quân.
“Tôi lưu luôn trong danh bạ anh rồi đấy nhé!”
Sự nhiệt tình của Huệ khiến Quân có chút bối rối.
“Ôi cảm ơn cô!”
“vậy tôi về nhé! Chúc anh may mắn và hoàn thành nhiệm vụ!”
Huệ giơ tay chào kiểu bộ đội giống như lúc trước Quân đã từng làm với cô.
Quân cũng ra hiệu lại với Huệ. Cô gáι này đúng là đặc biệt thật! Quân nhìn theo dáng Huệ đang dần khuất xa bất giác nhoẻn miệng cười.
Huệ đi rồi Quân mới vào nhà Tiệp. Thấy một bà cụ đang ngồi xem tivi, Quân đoán đó là mẹ của Tiệp nên cúi đầu chào:
“Cháu chào bác!”
Bà cụ thấy có khách miền đứng dậy.
“Cậu tìm ai?”
“Cháu tìm anh Tiệp. Cháu là bạn anh ấy.”
“Ồ, vậy hả? Thằng Tiệp nó đi dạy chưa về.”
“Vâng! Vậy cháu có thể ngồi đây chờ anh ấy được không ạ?”
“Được. Chắc nửa tiếng nữa là nó về thôi.”
Bà cụ rót nước mời Quân ngồi rồi đi xuống bếp cắm cơm. Một lúc sau thì Trinh chở con gáι đi học về. Thấy có một chàng trai trẻ lạ trong nhà cô ngạc nhiên lắm.
Quân cũng đoán ra đây là vợ hắn nên cúi đầu chào trước:
“Chào chị!”
“Chào anh! Anh là…”
“Em là Quân bạn anh Tiệp.”
“Ồ vậy hả? Sao tôi chưa từng gặp anh nhỉ? Anh dạy cùng trường với anh ấy à?”
“Không chị. Em ở tгêภ Thị trấn. Có quen biết anh Tiệp thôi chứ không dạy cùng trường.”
“Ồ ra vậy.” Trinh nhìn Quân chằm chằm. Cô chưa từng thấy chồng mình có người bạn nào lại đẹp trai cao lớn và lịch thiệp như vậy.
Trinh so với Tiệp thì đúng là một trời một vực. Cô ta trẻ hơn nhiều. Người nhỏ nhắn, ăn mặc điệu đà. Tuy chỉ là một nhân viên tư pháp của xã nhưng nhìn cứ giống như gáι thành phố ấy. Chả biết sao cô gáι này lại đồng ý lấy một ông thầy vừa béo vừa lùn lại xấu tính như Tiệp. Quân thầm nghĩ.
Đôi mắt ướt lúng liếng của Trinh cứ liếc Quân không rời anh.
“Thế anh Quân làm gì?”
“Em làm trong ngành quân đội ạ.”
“Hèn chi trồng người anh cao to vạm vỡ thế!”
Trinh cứ dán mắt vào hình thể Quân.
“Thế anh Quân có gia đình chưa?”
“Em chưa chị ạ.”
“Chắc là anh รá☨ gáι lắm đây!”
Trinh chẳng ngại ngùng nói những câu không nên nói với một người đàn ông mà mình vừa quen biết.
“À.. vâng…”
Những câu hỏi liên tiếp vào đời tư của Trinh khiến Quân có chút ngại ngùng. Dù sao thì anh cũng không quen với những người phụ nữ sỗ sàng quá như thế này. May sao lúc này thì Tiệp cũng vừa tùy đến nơi.
“Chào anh Tiệp!”
Tiệp đơ người khi thấy Quân đang ngồi sừng sững trong nhà mình nói chuyện với Trinh, miệng thì tươi cười ra điều thân thiết với Tiệp lắm.
“Mày… mày…” Tiệp mấp máy môi nói không nên lời.
Quân đứng dậy ôm vai Tiệp nói khẽ:
“Ôi anh bị sao thế này? Ai ᵭάпҺ anh gãy tay à?”
Tiệp ú ớ không biết trả lời Quân ra sao. Anh ta càng không hiểu Quân đến đây là có ý đồ gì. Tại sao lại giả vờ tỏ ra thân thiện với mình thế này?
“Gớm! Anh lên thị trấn từ lúc nào mà có bạn tгêภ thị trấn vậy? Hay là lại có em nào tгêภ đó?”
Trinh nhìn chồng hăm he.
Tiệp tuy biết vợ lẳng lơ dan díu với người ngoài nhưng tính sợ vợ nên không dám ho he gì hết.
“Chỉ được cái ăn nói vớ vẩn!” Tiệp cố ra vẻ oai nghi của một kẻ làm chồng.
“Ôi chị Trinh đừng hiểu nhầm anh Tiệp đây. Không giấu gì chị, em là Quân em trai của chị Lan dạy cùng trường với anh Tiệp. Cũng tình cờ quen nhau quý mến anh Tiệp nên em đến nhà chơi cho biết thôi. Đúng không anh Tiệp?”
Tiệp nghe Quân nhắc đến Lan thì hoang mang lắm. Hóa ra hắn không phải là người yêu của Lan mà là em trai của cô ấy. Không những vậy hắn lại còn biết địa chỉ nhà mình và cố tình đến đây gặp vợ mình thì chắc chắn hắn đã biết chuyện gì đó giữa mình và Lan rồi. Hai tay Tiệp chợt run run.
“À… à… ừ… phải.” Tiệp đành luống cuống nhận đại.
“Em nói đùa thôi. Chứ anh Quân là người trong quân đội, em cũng đoán biết anh ấy là người đàng hoàng. Anh giao du với anh Quân chắc là không đến những cái nơi dơ bẩn đó.” Trinh liếc liếc Quân cười nói giả lả.
“Ừ… ừ… phải.” Tiệp gật đầu lia lịa.
“Thôi vậy hai người nói chuyện đi. Em đi nấu cơm. Anh Quân hôm nay ở lại ăn cơm với nhà em nhé!”
“Dạ thôi để dịp khác nhé chị Trinh. Em nói chuyện với anh Tiệp mấy câu rồi đi về luôn.”
“Tiếc nhỉ! Vậy lần sau nếu có dịp thì anh Quân ghé chơi nhé!”
“Nhất định rồi. Nếu có cơ hội em còn đến nhà chị dài dài đấy!”
Quân vừa nói thì vừa liếc Tiệp cười đầy ẩn ý.