Người đàn bà cũ – Chương 6

Tác giả: Nguyễn Hiền

Ngọc Huyền dậy sớm và vẫn xuống bếp nấu nhanh phần cơm cho bà Thành, xong xuôi thì ba mẹ con chuẩn bị đến quán. Lúc vừa ra khỏi cửa thì thấy một cô gáι còn trẻ đứng ngay ngoài cổng. Cô cũng cẩn thận không hỏi mà chỉ cúi chào lịch sự rồi định quay vào khóa cổng thì cô gáι nói:

– Em là Lý, anh Trường nói em đưa cái này cho chị…

Nghe cô gáι nói là Lý và có nhắc đến tên Trường, thì cô hiểu rằng người mà bà Dung nói đến ở nhà cạnh bên chính là cô gáι này. Cô hỏi cô gáι:

– Đây là gì chứ?

– Em cũng không biết, có gì chị gọi cho anh Trường nhé…

– Cảm ơn cô…

Nói xong cô gáι bỏ đi, Ngọc Huyền bỏ vào giỏ ҳάch rồi định đi đến quán làm việc thì nhận được cuộc gọi của Trường, cô lắng tai nghe:

– Alo, em và hai bé chuẩn bị đến quán…có gì gặp anh sau ạ…

Giọng Trường nói nhỏ nhưng khẩn trương:

– Em quay vào nhà, gắn ở một nơi nào đó thật kín đáo phòng khách, nhưng từ đó có thể thấy bao quát khắp căn phòng…

– Là Camera phải không ạ?

– Đúng rồi, khẩn trương khi bà Thành và cô ta chưa ngủ dậy…

– Em hiểu rồi…

Thật tình lần đầu tiên cô mới nhìn thấy cái Camera nó nhỏ như thế này, cô vội đi vào nhà, đứng quan sát một hồi rồi lắp ngay bên kệ thờ gia tiên. Bỗng cô giật mình khi thấy bà Thành từ trong nhà đi ra, may mà cô vừa mới lắp xong, cô vội vàng sắp xếp lại đồ ăn tгêภ bàn thì bà Thành cũng vừa ra đến nơi, cô cười xem như không có chuyện gì xảy ra:

– Mẹ dậy sớm thế ạ? Con vừa nấu cơm cho mẹ. Giờ con xin phép mẹ con đi làm…

– Ờ con đi, chiều về mang cơm sườn với miếng cải chua là được rồi, mẹ ăn gà ngán lắm…

– Dạ, con đi nghe mẹ…

Nói xong cô đi nhanh ra cổng. Ba mẹ con đến quán thì gặp Trường cũng đang chờ ở đó. Cô vội đưa hai con vào phòng cho các con ngủ tiếp thì Trường nói:

– Đưa điện thoại cho anh…

– Để làm gì ạ?

– Thì cứ đưa đây rồi sẽ biết…

Sau khi Trường cài đặt kết nối Camera ở nhà với điện thoại, thì Ngọc Huyền vô cùng ngạc nhiên khi thấy lúc cô vừa quay lưng đi ra ngoài, thì bà Thành vội mang hết phần cơm vào nhà. Vì Camera chỉ xem được ở phòng khách mà không bao quát được bên trong, nên cô không biết là bà ấy mang cơm vào cho hai mẹ con cô ta, hay bà ta mang xuống bếp vì sợ cô ta ăn mất. Rồi mải làm việc cô cũng không có thời gian để xem Camera. Cho đến đầu giờ chiều hết khách, thì Ngọc Huyền mới chợt nhớ ra và mở ra xem. Cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô gáι đó dắt theo thằng con trai cũng cỡ tuổi như bé Vy từ trong nhà đi ra phòng khách. Như vậy nếu đứa bé là con của chồng cô thì không phải sau khi cô sanh bé Vy thì anh ta mới ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, mà hai người đã chung sống với nhau từ trước, còn thời gian cụ thể thì không biết từ khi nào. Vì rõ ràng khi cô sanh bé Vy thì cô ta cũng sanh bé trai này. Ngọc Huyền run lên vì tức giận, nhưng rồi lại ʇ⚡︎ự dặn mình phải hết sức bình tĩnh. Hình như đứa bé đói nên cô ta ra phòng khách tìm cơm cho con ăn, nhưng bà Thành đã nhanh tay mang giấu vào trong nhà nên cô ta buộc phải xuống bếp. Khi ra đến cửa thì Ngọc Huyền bật cười, khi thấy cô ta cứ loay hoay tìm dép mà không thấy. Cô ta lại đi vào hỏi bà Thành, rồi bà Thành cũng đi ra tìm, sau đó hai người nói thế nào thì cô không nghe rõ vì tiếng nhỏ quá…

Không hiểu hai người nói với nhau thế nào, sau đó cô ta lấy dép của bà Thành mang vào rồi đi ra cổng, nhưng bà ta chạy theo lôi lại và hai người tiếp tục giằng nhau ngoài sân…

Thật ra những sự việc tгêภ cô Lý ở bên nhà bà Sáu đã chứng kiến. Khi thấy cô ta đi ra ngoài thì cô Lý đã chặn ngay ở cổng, và cố ý va chạm vào người cô gáι và cố tình gây sự:

– Ê, cô kia, đi đứng kiểu gì thế hả?

Thằng bé thì đang khóc lại gặp chuyện bực mình nên cô ta cũng không bình tĩnh mà quát lớn:

– Mày đứng ở cổng nhà tao mà làm gì để khi ra ngoài tao đụng phải, đó là lỗi của ai chứ? Tao đang vội mua đồ ăn cho con nên không thèm bận tâm, vậy là mày chưa biết thân biết phận lại còn lắm chuyện…

Lý đang định xông lại để ᵭάпҺ cô ta, nhưng cô bỗng thấy chồng cô ta về tới. Đó chẳng phải ai khác mà chính là Thanh Tùng. Nhìn thấy Đào cùng với con trai ngoài cổng thì anh ngạc nhiên:

– Cô không ở nhà mà định đưa thằng bé đi đâu thế hả? Tại sao cô không nghe lời tôi?

Cô ta cũng không vừa:

– Ở nhà theo lời của anh để mẹ con tôi ૮.ɦ.ế.ƭ đói à…

– Tại sao lại ૮.ɦ.ế.ƭ đói? Xuống bếp nấu cơm mà ăn chứ?

Cô ta trợn mắt quát:

– Nói tóm lại, tôi không thể tiếp tục sống như thế này được. Một là anh bỏ mẹ con cô ta, hai là tôi ẵm con ra đi. Anh nhanh xử lý cho tôi…

Thanh Tùng im lặng rồi kéo tay cô ta vào nhà, sau đó họ nói chuyện gì thì Lý không nghe được nữa. Cô điện thoại cho Ngọc Huyền:

– Chồng cô vừa về tới, đang ở trong nhà. Cô có về bắt tại trận không?

Ngọc Huyền nghe cô Lý nói như thế thì xin phép bà Dung về nhà, nghe cô nói chuyện thì bà hỏi:

– Cô về để làm gì?

– Cháu về bắt tại trận để chồng cháu hết chối cãi…

– Sau đó thì cô định làm gì tiếp theo? Ly hôn hay bị chính cậu ta lật ngược thế cờ. Cho dù cô ta đang ở trong nhà, nhưng khi cô về đến nhà thì chồng cô nói là mẹ con em họ tới chơi, hay người giúp việc mới thuê về để chăm sóc bà Thành. Vậy cô định làm gì khi xảy ra chuyện đó? Họ có làm gì đâu mà cô bắt tại trận? Cô phải hết sức bình tĩnh, và phải thấy rằng cô không thể sống cả đời với người chồng này, cũng như bà mẹ chồng ς.ờ .๒.ạ.ς chỉ biết có tiền…

Khuôn mặt Ngọc Huyền đã đầm đìa nước mắt, lúc này họ đã rút vào phòng nên nhìn qua camera thì phòng khách trống trơn. Cô cứ tưởng tượng những gì họ đang làm với nhau trong căn phòng kia, rồi chỉ muốn lao vào cắn xé cho bõ ghét. Nhưng nghĩ lại những lời bà Dung nói cũng không hoàn toàn vô lý. Cô phải bình tĩnh và khéo léo để có tang chứng rằng họ ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ mà không được vội vàng. Lát sau thấy Thanh Tùng đi ra và mẹ con cô ta cũng đi theo, nhưng khi ra đến cửa thì anh ta nhìn trước ngó sau rồi đẩy hai mẹ con đi vào. Không biết bà Thành đi vắng hay ở nhà mà không thấy xuất hiện…

Khoảng 30 phút sau thì anh ta quay về, hóa ra anh ta chỉ ra ngoài mua dép cho hai mẹ con rồi đi ngay. Ngọc Huyền lấy làm thắc mắc tại sao anh ta lại dám đưa cô ta về nhà nhưng lại không cho lộ mặt? Phải chăng đang có ý đồ gì? Nếu không còn tình cảm với vợ thì anh ta có thể ly hôn, hoặc sau khi ly hôn thì đưa mẹ con cô ta về sống đàng hoàng. Có bao giờ anh ta không muốn mẹ con cô gáι này xuất hiện nhưng sự trở về là ý của cô ta chăng? Tất cả cũng chỉ là phán đoán, chính vì thế nên cô phải hết sức bình tĩnh…

Tiếng chuông điện thoại kêu làm cô giật mình, nhìn màn hình thì là cuộc gọi của Ba. Từ hôm xảy ra chuyện nên cô chưa gọi về cho Ba, Ba cô từ ngày mẹ cô mất thì buồn rồi sinh Ьệпh. Do ở xa nên cô không thể thường xuyên về thăm Ba được, hơn nữa ở nhà cũng còn cậu em trai chăm sóc nên cô cũng yên tâm. Nay Ba gọi cho cô lúc này không biết có chuyện gì? Không cần ông nói lý do, cô hỏi thăm cha:

– Ba ơi, Ba có khỏe không ạ? Con có lỗi vì chưa về thăm Ba được…

– Sao con không về ký giấy cho xong đi, cứ để trưởng Ấp người ta nhắc hoài phiền lắm con ạ…

Ngọc Huyền thắc mắc không hiểu Ba cô nói về ký giấy tờ gì? Hơn nữa cô đã nghe bao giờ đâu mà Ba lại trách móc cô chứ? Cô hỏi lại:

– Ký giấy tờ gì hả Ba?

– Ơ cái con bé này, thế thằng Tùng không nói gì với con hay sao?

– Dạ, nhưng là chuyện gì mới được chứ? Có thể anh nói mà con quên..

Ba cô kể về mảnh đất nhà cô bị quy hoạcdự án đường giao thông. Vì mẹ cô đột ngột quα ᵭờι nên cô và em trai là người thừa kế tài sản của bà, chính vì thế cô phải về ký để nhận số tiền bồi thường theo luật định. Nói xong ông mới nói cho cô biết tháng trước có gọi cho con gáι nhưng không gặp, mà con rể nghe rồi nói sẽ trao đổi lại với vợ. Nhưng ông chờ mãi không thấy con về nên mới phải gọi lại.

Sau khi nói chuyện với cha thì Ngọc Huyền căn dặn ông một số việc rồi cúp máy. Cô không ngừng suy nghĩ rồi đặt ra các câu hỏi. Tại sao việc quan trọng như vậy mà chồng cô không nói cho cô biết? Hơn nữa trong điện thoại của cô không hề có cuộc gọi của cha, phải chăng anh ta đã xóa nên cô hoàn toàn không biết gì? Anh ta làm như vậy với mục đích gì? Hèn gì việc cô yêu cầu số tiền 100 triệu mà anh ta đưa cô dễ dàng cũng là chuyện lạ. Nhưng rồi cô lại ʇ⚡︎ự hỏi, nếu anh ta biết cô sắp có số tiền lớn thì anh ta phải tỏ ra hết sức tình cảm để cô tin tưởng, chứ sao lại đưa mẹ con cô ta về trong lúc này? Thật sự là đau đầu, nhưng tốt nhất cô phải hết sức bình tĩnh và cảnh giác, tuyệt đối không để sơ hở dễ mắc mưu của anh ta…

Nghe cuộc nói chuyện điện thoại giữa Ngọc Huyền và cha ruột, bà Dung góp ý:

– Theo suy nghĩ của Bác thì việc mẹ con cô gáι đột ngột về nhà mẹ chồng cháu là do ʇ⚡︎ự ý cô ta, chứ không phải là ý của cậu ấy. Bởi nếu anh ta biết cháu sắp có một số tiền thì anh ta phải đối xử thật tốt với vợ, có như thế mới hy vọng lấy được số tiền lớn đó, đằng này lại đưa mẹ con cô ta về nhà, trước sau gì cháu cũng phát hiện ra cho dù bao biện cỡ nào. Và rõ ràng cháu sẽ cảnh giác và anh ta khó lòng thực hiện ý đồ của mình…

Câu chuyện bỗng trở nên rắc rối và khó hiểu, nhưng rõ ràng sáng nay anh ta về nhà, sau đó hai người cùng đứa bé đi vào trong. Khoảng một tiếng sau thì anh ta ra ngoài, rồi nửa tiếng lại quay về mang theo 2 đôi dép cho hai mẹ con…

Bây giờ cô phải làm sao nếu như hai mẹ con cô ta cứ ở trong nhà? Phải làm một cách gì đó để cô ta phải lộ mặt ra? Nhưng chẳng nhẽ cô ta cứ cam chịu mãi cuộc sống như vậy hay sao? Chợt cô nghĩ đến bà Thành, chỉ có bà ta mới giải quyết được việc này. Nếu ngày nào cô cũng chu tất cơm nước thì bà ấy không bao giờ chịu nói ra. Chỉ còn cách để bà ta đói và yêu cầu cô ta phải xuống bếp nấu cơm. Cô nghĩ cũng không nên cho bà ta tiền, vẫn biết rằng làm như thế thì ngay giữa cô với bà ta cũng sẽ cơm không lành canh không ngọt. Nhưng không ai hiểu mẹ chồng bằng cô. Nếu bà ấy không có tiền thì tính nết sẽ vô cùng khó chịu, không chỉ đá thúng đụng nia mà có thể cҺửι bới suốt ngày. Mẹ con cô gáι kia cả ngày phải chịu đựng như vậy thì nhất định sẽ phản ứng. Cô mỉm cười mà hai mắt đầy nước và khuôn mặt đau khổ vô cùng…

Vừa về đến nhà, không thấy con dâu gọi ra ăn cơm, bà Thành lấy làm thắc mắc cứ đi ra đi vào. Dường như không chịu đựng được nữa, bà gọi con dâu:

– Con ơi…

Không cần hỏi cô cũng biết bà ta đang nói gì, cô làm bộ ngáι ngủ:

– Có chuyện gì vậy mẹ? Con làm mệt rồi về ngủ quên luôn…

– Thế con không mang hộp cơm sườn về cho mẹ à?

– Ui, con quên. Hôm nay quán đông khách nên cũng không còn cơm…

Bà Thành tỏ ra tức giận, không nói gì mà đóng cάпh cửa phòng thật mạnh. Tiếng động của cάпh cửa làm đứa bé con trai cô ta và cả bé Vy giật mình tỉnh giấc khóc inh ỏi. Chỉ chờ có thế, Ngọc Huyền đi ra ngoài đến phòng cô ta đang ở lên tiếng hỏi mẹ chồng:

– Ai ở trong đây vậy mẹ? Tại sao con nghe thấy tiếng trẻ con khóc?

Đang tức giận, nghe cô hỏi thì bà Thành bỗng im bặt, lúc này tiếng đứa trẻ cũng không khóc nữa. Cô đứng trước cửa nói trỏng vào bên trong:

– Dám làm dám chịu, tại sao lại phải chui rúc ทɦụ☪ nhã như thế chứ?

Vẫn không nghe tiếng trả lời, cô cũng không nói gì thêm nữa mà đi về phòng. Nhất định cô ta phải lòi mặt ra chứ làm sao cứ trốn mãi trong đó. Tiếc rằng cô phải đi làm, nếu không cô ở nhà xem hai người sẽ giải quyết như thế nào?

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *