Người Cuối Cùng Ở Lại – Câu chuyện đời thường ý nghĩa sâu sắc

Người mà bà căm ghét nhất, cuối cùng lại là người duy nhất ở bên bà.

Bà Hạnh là mẹ đơn thân. Chồng bà mất sớm vì không có tiền chữa bệnh, để lại bà và đứa con gái nhỏ bơ vơ giữa cuộc đời khốn khó. Những năm tháng vất vả mưu sinh đã biến bà thành một người đàn bà cay nghiệt, luôn tin rằng tiền bạc và địa vị là tấm vé duy nhất để thoát khỏi bất hạnh. Vì thế, bà dốc hết sức nuôi dạy Ngọc, mong con gái có một tương lai tươi sáng hơn bà. Nhưng rồi, khi Ngọc đưa Thành về ra mắt, bà thấy mọi hy vọng của mình sụp đổ.

Bà Hạnh ghét Thành từ lần đầu tiên gặp anh. Một thằng đàn ông quê mùa, lương ba cọc ba đồng, chẳng có tương lai gì sáng sủa. Con gái bà, Ngọc, xinh đẹp, giỏi giang, đáng lẽ phải lấy một người đàn ông thành đạt, chứ không phải cam chịu cuộc sống chật vật bên một gã nhân viên văn phòng bình thường.

Bà phản đối đám cưới, nhưng Ngọc vẫn nhất quyết lấy Thành, bất chấp nước mắt và những lời cay nghiệt của mẹ. Với bà Hạnh, đó không chỉ là nỗi thất vọng về con gái mà còn là cảm giác mất kiểm soát, khi thứ mà bà dày công vun đắp – một tương lai tốt đẹp cho Ngọc – lại bị phá hỏng bởi lựa chọn của chính con bé.

Năm năm sau, cuộc hôn nhân ấy sụp đổ. Khi Ngọc thú nhận với bà rằng cô đã ngoại tình và muốn ly hôn, bà Hạnh không hề sốc. Bà chỉ lạnh lùng bảo: “Mẹ đã nói rồi mà.” Nhưng tận sâu trong lòng, bà biết, sự đổ vỡ này không hoàn toàn do Thành. Ngọc là con bà, bà hiểu nó. Ngọc chưa bao giờ thực sự hài lòng với cuộc sống giản dị bên Thành. Cô luôn khao khát nhiều hơn, và khi có cơ hội, cô đã nắm lấy.

Điều bà Hạnh không ngờ là Ngọc lại sẵn sàng bỏ cả đứa con ba tuổi để đi theo tình yêu mới. Đứa trẻ ấy vô tội, nhưng bà không thể yêu thương nó. Mỗi lần nhìn cháu, bà lại thấy bóng dáng Thành – người đàn ông mà bà không thể chấp nhận.

Bà Hạnh hả hê khi thấy Thành gục ngã, nhưng cũng âm thầm chờ đợi khoảnh khắc anh bỏ cuộc. Một gã đàn ông như anh thì làm sao có thể vừa đi làm, vừa nuôi con? Bà đợi ngày thằng bé bị gửi về ngoại, hoặc tệ hơn, bị bỏ bê.

Nhưng không. Tháng nào cũng vậy, đúng ngày, Thành lại đưa con trai về thăm bà. Bà luôn tỏ ra thờ ơ, nhưng thực chất luôn quan sát. Thằng bé vẫn tròn trịa, sạch sẽ, ríu rít kể cho bà nghe về ba nó – một người ba luôn dậy sớm nấu đồ ăn sáng, luôn bế nó mỗi khi nó sốt, luôn dỗ dành mỗi khi nó nhớ mẹ.

Thành không bao giờ nói xấu Ngọc. Anh bảo với con rằng mẹ đi xa làm việc, một ngày nào đó sẽ về thăm. Nghe vậy, bà Hạnh cay đắng. Đáng lẽ, người bị ruồng bỏ, hận thù phải là Thành. Nhưng anh lại chọn cách giữ cho con mình một ký ức đẹp về mẹ.

Bà Hạnh bắt đầu bối rối. Nếu Thành thật sự tệ như bà nghĩ, tại sao anh không hận Ngọc? Tại sao anh không bỏ rơi con? Những câu hỏi ấy khiến bà trằn trọc không ngủ. Nhưng bà vẫn giữ sự kiêu hãnh của mình, vẫn giữ khoảng cách với Thành, như thể chấp nhận anh đồng nghĩa với việc bà đã sai.

Rồi một ngày, bà Hạnh đổ bệnh. Tuổi già và những năm tháng sống trong tức giận, cay nghiệt đã bào mòn sức khỏe bà. Người đàn ông giàu có mà Ngọc theo đuổi đã có gia đình riêng, Ngọc bỏ đi biệt xứ. Bà Hạnh nằm một mình trong căn nhà lạnh lẽo, không ai chăm sóc.

Và rồi, chính Thành là người đến đưa bà vào viện. Anh lặng lẽ nấu cháo, đút từng muỗng cho bà như chăm một đứa trẻ. Bà Hạnh nhìn anh, nước mắt trào ra. Người mà bà căm ghét nhất, cuối cùng lại là người duy nhất ở bên bà.

Bà Hạnh yếu giọng nói: “Sao cậu lại làm thế? Tôi đã đối xử với cậu thế nào, cậu quên rồi sao?”

Thành khẽ mỉm cười, giọng nhẹ tênh: “Con trai con vẫn cần một người bà để yêu thương. Và con… chưa bao giờ giận mẹ cả.”

Lần đầu tiên trong đời, bà Hạnh bật khóc. Những giọt nước mắt muộn màng, hòa lẫn giữa ăn năn và biết ơn. Bà đã đánh mất con gái, nhưng lại tìm được một người con trai theo cách không ngờ nhất. Và cũng từ giây phút đó, bà biết rằng, Thành không còn là con rể của bà nữa. Anh là con trai bà.

Bài và ành ST.

Bài viết khác

Nhặt mẹ về nuôi – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc đầy tình người

NHẶT MẸ VỀ NUÔI Đút những đồng tiền công vào túi áo ngực, Trạo rã rời định lê bước về nhà. Nhưng cả cơ thể đau nhức, bụng đói cồn cào nên anh tính mua thứ gì đó ăn cho ấm bụng. Bỗng Trạo nhìn thấy phía trước, một bà cụ ngồi co ro góc […]

Con gáι củα Bα – Thư chα già gửi con gái đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Còn bốn tháng nữα con tròn 56 tuổi. Nhưng trong lòng Bα con vẫn còn trẻ như tuổi 15. Bα nhớ lại cũng ngày nầy 18 năm về trước, chα con mình đùm túm dắt nhαu đi vượt biên rồi sαng Mỹ. Bα nói là “đùm túm” vì hồi đó Bα từ trại tù cải […]

Tɾước khi dạy con thành người tài, hãy dạy con tɾở thành người tử tế – Câu chuyện nhân văn

Chiều Chủ Nhật tôi về sớm. Đαng Ьật xi-nhαn tɾái ᵭể ôm cuα ngã Ьα, tôi thấy hαi cậu nhóc khoảng 11, 12 tuổi ăn mặc gọn gàng, một cậu ngồi vẻ thiểu não Ьên vệ ᵭường, còn một cậu ᵭứng ᵭαng giơ tαy hú họα xin quá giαng. Tôi ᵭoán hαi ông nhóc này […]