Người chồng mù – Chương 5

Sáng nay Diệp Lan dậy sớm, sau khi ăn sáng xong cô lễ phép xin bố mẹ chồng:

– Thưa bố mẹ! Còn mấy ngày nữa là hết hạn nộp hồ sơ nên con xin phép bố mẹ hôm nay cho con cùng bạn đi làm luôn để nộp cho sớm ạ!

– Con không cần mất công đi đâu, để mẹ bảo người làm giúp con!

– Dạ, việc nhỏ này con xin phép bố mẹ cho con ʇ⚡︎ự làm được không ạ?

– Vậy, để chú Thẩm đưa con đi!

– Dạ, con cảm ơn bố mẹ ạ!

Không biết Tuấn Phong nghĩ gì mà ʇ⚡︎ự nhiên anh đột ngột lên tiếng:

– Mẹ để Huy chở vợ con đi cho, không cần phiền chú Thẩm đâu ạ!

– Thế Huy không bận thì chở chị đi cũng được!

– Vâng ạ!

Diệp Lan chỉ cần nộp được hồ sơ theo đúng nguyện vọng của mình còn ai chở cô chẳng quan tâm. Thấy Huy đã di chuyển ra xe thì cô cũng đi nhanh chóng theo sau nhưng tiếng Phong lần nữa vang lên:

– Em làm xong thì về nhà ngay nhé!

Cái tên điên này lại có ý gì không biết, ʇ⚡︎ự dưng lại nói câu như là quan tâm lắm không bằng, sợ cô ra ngoài làm chuyện mất mặt hay sao mà phải dặn dò nhưng trước mặt bố mẹ chồng tương lai thì cô vẫn phải ngoan ngoãn trả lời:

– Vâng, em nhớ rồi!

– Để Huy vào cùng giúp em làm hồ sơ cho nhanh nhé!

– Vâng ạ!

Diệp Lan không muốn Trà My đợi lâu nên trả lời cho xong rồi đi nhanh ra xe. Đến điểm trường làm hồ sơ thì cô cũng mời Huy vào cùng luôn, cả hai đi tới giữa sân trường thì Trà My vẫy vẫy tay:

– Diệp Lan! Bên này!

– Ừ…Đợi lâu chưa?

– Mới tới thôi!

Trà My trả lời bạn mình nhưng không quên gật đầu chào Huy, có điều nhìn thấy chàng đẹp trai thì My không khỏi tò mò ghé tai bạn mình hỏi nhỏ:

– Chắc đây không phải chồng sắp cưới của mày rồi! Ai mà đẹp trai vậy?

– Em trai của anh ta!

– Ô…Sợ chị dâu đi đâu hay sao mà theo từng bước thế? Nhà giàu cẩn thận nhỉ?

– Chồng sắp cưới sợ tao đi lạc, sợ không biết làm hồ sơ…

Cô cười cười nói thế thì Trà My cũng cười phá lên rồi lại nói nhỏ:

– Chồng sắp cưới của mày cũng chiều quá nhỉ? Chuyện nhỏ này cũng không để mày ʇ⚡︎ự làm nữa! Có khi bị bố mẹ mày đuổi khéo đi lấy chồng lại hay đó nhỉ? Vớ được nhà chồng giàu lại tâm lý!

Diệp Lan không dám kể chuyện cô bị nhà mình bán, càng không dám kể chuyện bị người chồng sắp cưới kia lạnh nhạt, đối phó, làm khó. Cô sợ bạn thân mình buồn rồi lo lắng nên chỉ có thể cười xòa:

– Ừ, có khi lại may mày ạ!

Sau cuộc nói chuyện ấy thì cả ba tiến vào phòng làm hồ sơ, khi hoàn tất mọi việc thì Diệp Lan đem đi nộp ngay. Vậy là chỉ còn chờ ngày thông báo thi tuyển thôi, bước đầu tiên của cuộc hành trình đã bắt đầu rồi… Cố lên Diệp Lan…

Xong việc cả ba cùng nhau trở ra, Trà My có nhiều tò mò nên lại kéo tay Diệp Lan hỏi:

– Em chồng mày cẩn thận thế, xem đi xem lại hồ sơ của mày đến mấy lần liền!

– Tính người ta chu đáo mà!

– Mà mày chỉ làm hồ sơ thi một trường thôi à?

– Ừ! Một trường, một mơ ước, hy vọng sẽ đạt được!

– Học như mày thì lo gì, tao mới lo đây này!

– Học giỏi mà cứ khiêm tốn! Hai trường mày đăng ký cũng có đơn giản đâu!

– Thôi, đến đâu hay tới đó! À! Mày đi chơi một lúc được không?

– Ờ…

Suýt chút nữa cô nói để mình hỏi em chồng xem có được không nhưng ngay lập tức cô cầm tay Trà My rồi quay lại nở nụ cười hòa nhã với Tuấn Huy:

– Chú Huy! Vẫn còn sớm, mình đi uống nước nhé?

– À…vâng!

– Vậy, mình qua quán đằng kia ngồi đi!

– Được!

Huy đi đằng sau, không nghĩ Diệp Lan lại hỏi ý kiến mình kiểu này, xem ra là cô chị dâu nhỏ này rất thông minh.

Cả ba đi lại quán nước trước mặt, Trà My kéo bạn ngồi xuống rồi nhí nhảnh gọi đồ uống, My cũng lịch sự hỏi em chồng của bạn:

– Anh uống gì ạ?

– Cho tôi một cốc trà được rồi!

Trà My với tính khí dễ chịu, hòa đồng nên rất mau chóng bắt chuyện với người mới này:

– Đi cả buổi mà chưa nói được gì với anh! Xin ʇ⚡︎ự giới thiệu em là Trà My, bạn thân của Diệp Lan ạ!

– Chào em! Anh là Tuấn Huy!

– Rất vui được làm quen với anh ạ!

Nhận thấy cô bé Trà My này rất vui tính nên Huy cũng nhiệt tình hỏi chuyện:

– Anh cũng vậy! Mà em thi vào trường nào thế?

– Dạ, Ngoại Thương và Kinh tế quốc dân ạ!

– Chúc em và chị Lan thi đỗ nhé!

– Vâng, em cảm ơn ạ!

Ba người ngồi nói chuyện nhưng chủ yếu Trà My và Tuấn Huy nói với nhau nhiều hơn, mà có vẻ là họ hợp gu thật đó. Lúc mới gặp thì không tỏ vẻ gì lắm nhưng ra tới quán nước thì miệng hai người nói như súng liên thanh. Diệp Lan nhìn hai người vui vẻ lại ước mình có thể vô tư như này, ước gì tên chồng sắp cưới kia cũng dễ tính như Tuấn Huy để cho cô dễ thở một chút…

Về tới nhà đã thấy Tuấn Phong ngồi ở phòng khách, Diệp Lan không nhanh không chậm đi lại lên tiếng:

– Em về rồi ạ!

– Có Huy giúp đỡ mà làm đến bây giờ mới xong à?

– Dạ…Là em có nói chuyện với bạn mình thêm một chút!

– Đưa anh lên phòng đi!

Vừa vào phòng, mới kịp đóng cάпh cửa lại thì Tuấn Phong hất mạnh tay cô ra:

– Cô cũng giỏi nhỉ? Tôi đã nói cô làm xong thì về ngay cơ mà!

– Tôi chỉ nói chuyện với bạn tôi một chút, cũng có chú Huy ở đấy, tôi làm gì quá mà anh phải giận dữ, tra khảo như vậy?

– Mẹ tôi cho phép cô đi học nhưng cô đừng quên nhiệm vụ của mình ở đây!

– Tôi không quên nhưng không có nghĩa là tôi không được phép nói với bạn mình vài câu.

– Nếu cô dám cãi tôi tiếp thì cô cút xéo ra khỏi nhà này đấy!

– Anh vô lý vừa thôi, mẹ anh đã cho phép tôi đi học tiếp, cũng cho tôi danh phận đàng hoàng, dù ở nhà hay ra ngoài tôi không cần phải luồn cúi ai! Anh đừng có ép tôi quá đáng!

– Còn dám mang mẹ tôi ra dọa nữa, cô chán sống rồi đúng không?

Tuấn Phong theo tiếng nói của Diệp Lan, vung tay tóm được cô, dùng hai tay Ϧóþ chặt hai vai cô dí sát vào tường rồi hét lên khiến Diệp Lan co rúm người lại nhưng đối phó với người đàn ông như ác ma này nếu càng nhịn thì cô càng bị ЬắϮ пα̣t:

– Nếu anh ghét tôi thì tôi sẽ cút xa anh, anh không cần phải tỏ thái độ như này đâu!

– Cho cô nói lại! Một lời trái ý tôi thì mẹ hay bố tôi cũng không giúp được cô đâu!

– Anh…

Biết rằng mình ở thế yếu, với cơ bản cô mới chỉ bắt đầu của cuộc hành trình khó khăn này nếu chưa bước được mấy bước mà đã thất bại thì cô không can tâm nên mọi ấm ức cô chỉ có thể giấu kín mà ngoan ngoãn nghe lời người đàn ông khó chịu này…

– Được! Anh muốn như nào thì là thế đó!

– Cút ra ngoài, gọi Tuấn Huy lên đây cho tôi!

Diệp Lan uất nghẹn mà không khóc được, cô vỗ vỗ mặt cho bình thường rồi đi xuống nhà gọi Huy lên. Sau khi chỉ còn hai anh em thì Tuấn Phong liền trút giận lên em trai:

– Anh đã nhắc em đi theo dõi cô ta, tìm ra kẽ hở để đuổi cô ta em đã làm cái gì vậy?

– Anh bình tĩnh đi! Theo em thấy thì Diệp Lan không như mình nghĩ đâu!

– Mới qua một ngày mà em đã về phe cô ta rồi! Đúng là cô ta không hể non nớt như cái tuổi của mình nhỉ?

– Anh khoan hãy nghĩ vậy! Nghe Diệp Lan nói chuyện với bạn thân thì cô ấy giấu chuyện anh đối xử tệ với cô ấy, giấu tất cả luôn mà kể tốt về chúng ta, em nghĩ Diệp Lan không giống mấy người nhà cô ấy đâu!

– Em ăn phải bùa mê gì vậy, hay lại bị cô ta và bạn thân cô ta mê hoặc rồi?

– Em không bị chị dâu mê hoặc nhưng em bị trúng sét ái tình của bạn chị dâu rồi!

– Em…

– Thôi, bình tĩnh nghe em đi, từ từ xem xét chứ đừng hành động lỗ mãng quá, biết đâu là người tốt thì lại Ϯộι người ta ra!

– Người tốt…

Tuấn Phong nghe em trai nói hai từ người tốt thì nghĩ tới người bạn gáι tên Hạ Lan với nụ cười cay đắng… Hạ Lan…Diệp Lan… Rốt cuộc kiếp trước anh đắc Ϯộι gì mà kiếp này anh gặp phải những điều tồi tệ như vậy…Không lẽ cái tên Lan lại được lặp lại hay sao…

– Em ra ngoài đi!

– Anh cứ bình tĩnh xem nào! Đừng giận nữa! Càng giận mặt càng đỏ gay gắt, mấy thứ mụn kia lại được dịp phát tác! Mà em thấy đêm qua anh ngủ ngon nhỉ?

– …

Tuấn Phong đang cơn tức giận nhưng khi nghe câu hỏi này của em trai thì chợt nhớ đến việc đêm qua Diệp Lan làm cho mình. Đúng là khi anh được мαssαge chân rồi ngửi thứ ϮιпҺ dầu kia thì đã ngủ khá ngon. Kể từ khi xảy ra tai пα̣п thì anh hầu như mất ngủ triền miên nhưng đêm qua thì ngủ khá khá rồi… Nghĩ tới đó tâm tình của Phong có chút dịu xuống, anh vẫy tay ra hiệu cho Huy tới công ty làm việc, còn mình thì ngồi đó đăm chiêu…

Tới giờ cơm trưa, Diệp Lan dù không muốn cũng phải lên phòng mời tên đàn ông khó tính này xuống ăn cơm. Cô nén lại tất cả mà dịu giọng nói:

– Để tôi đưa anh xuống nhà! Mẹ đang chờ cơm rồi!

– …

Thấy Phong im lặng thì hiểu là đồng ý nên cô đi lại đỡ anh, hai người không nói gì cho tới khi xuống tới bàn ăn thì bà Diễm Lệ hỏi cô:

– Sao rồi con? Hồ sơ xong rồi chứ?

– Dạ, xong rồi thưa mẹ!

– Con đăng kí thi trường nào vậy?

– Dạ, con thi Học viện ngoại giao ạ!

– Ô…Tốt quá! Cố gắng con nhé!

– Vâng ạ! Con mời mẹ ăn cơm, em mời anh!

– Ăn đi con!

Diệp Lan gắp thức ăn vào bát cho Tuấn Phong rồi mới ăn phần của mình, cả bữa ăn Phong không lên tiếng, cô đoán là chắc ghét bỏ mình lắm…Mà kệ đi, ăn no bụng trước đã…Cô tập trung ăn nhưng vẫn chăm sóc Phong đều đều thì lúc này mẹ chồng lên tiếng hỏi anh:

– Tuấn Phong! Thức ăn không ngon hay sao mà có vẻ khó ăn thế?

Tuấn Phong định nói không phải nhưng nghĩ ngần anh lại trả lời khác đi:

– Vâng ạ!

– Vậy con thích ăn gì để tối mẹ bảo dì Na đổi món cho?

– Là con không thấy hợp khẩu vị, con thích ăn đồ ăn do Diệp Lan nấu cơ!

– Ô…Khẩu vị của con cũng thay đổi nhanh nhỉ?

– Thì do mẹ chọn cho con mà! Phải nói mẹ có mắt chọn người thật đó! Tiếc là con không nhìn được xem cô ấy có xinh không?

– Mẹ khẳng định là rất xinh nhé! Vừa xinh, ngoan, đảm đang lại còn học giỏi nữa, rất hợp với con! Không tin con cứ hỏi mọi người trong nhà đi!

– Mẹ nói vậy thì con tin rồi! Nhưng không biết cô ấy có chịu nấu cho con ăn không nữa mà lại im lặng thế?

Đến lúc này thì cô biết rõ ý đồ của Tuấn Phong rồi nhưng cô làm sao có thể từ chối chứ! Cô tỏ ra vui vẻ còn cầm vào tay anh nói lời như rất chân tình:

– Em còn mong không được! Nếu em nói có cảm tình với anh ngay từ đầu thì mọi người sẽ cho em là giả tạo nhưng thật sự là em không có ghét anh, không sợ anh, cũng không thấy anh xấu chút nào. Không ai mong muốn điều này xảy ra với mình nhưng khi sự việc lại rơi vào bản thân thì mình càng phải cố gắng, và em ʇ⚡︎ự nguyện đồng hành cùng anh! Chỉ cần anh muốn làm gì thì em đều hết sức ủng hộ, cũng như anh thích ăn gì em sẽ cố gắng nấu vừa ý anh!

Tuấn Phong vạn lần cũng không nghĩ cô gáι này lại nói trơn tru và quay xe nhanh như thế, càng ngày anh càng được thông thêm пα̃σ để nhận biết cô gáι nhỏ tuổi này…Nghe mẹ anh nữa kìa, cười đã đủ biết bà hài lòng và hạnh phúc như thế nào khi nghe cô con dâu mua về này ăn nói ngọt ngào như vậy. Bảo sao cô lại chọn thi Học viện ngoại giao…Khéo nói quá mà, không thừa, không thiếu ý nào hết…

– Cảm ơn em! Từ nay em chịu vất vả rồi!

– Chỉ cần anh và bố mẹ hài lòng, em không sợ vất vả!

Quả thật trong lòng Diệp Lan nghĩ, chỉ cần gia đình họ đối xử tốt với cô thì cô không quản vất vả nề hà chuyện gì, kể cả không phải là vợ, với thân phận người giúp việc cô cũng báo đáp họ tận tâm. Nhưng từ hôm qua đến giờ thấy Phong trước mặt mọi người diễn một kiểu, sau lại diễn một kiểu thì những điều cô mong mỏi kia thật sự khó khăn biết nhường nào…

Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, mẹ chồng cô vui như tết nhưng tâm trạng cô lại không thể vui nổi. Đưa Phong về phòng ngủ, chuẩn bị mọi thứ cho anh xong cô quay người rời đi thì đột nhiên Phong lại cất giọng khó nghe:

– Cô hứa những gì thì nên làm cho tốt, đừng để tôi tìm được lí do tống cổ cô ra khỏi đây!

– Anh yên tâm! Tôi cố gắng không để anh nắm bắt được yếu điểm của mình! Có việc gì anh cứ gọi, tôi về phòng của mình đây!

Sau câu nói đó thì cả hai đều giữ im lặng và phòng ai người đó ngủ, Diệp Lan nằm tгêภ giường lúc này mới buông bỏ sự mạnh mẽ xuống mà khóc rưng rức. Cô mới 18 tuổi thôi mà, làm sao cô có thể gồng gánh mãi mà đối phó được với người đàn ông trưởng thành kia cơ chứ…

Chả biết khóc bao lâu chỉ đến khi cô nghe thấy tiếng Phong gọi thì mới giật mình tỉnh dậy… Ôi…cô cũng ngủ sâu giấc quá, đã 3h chiều rồi. Sau một giấc ngủ dài thì cô tỉnh táo hẳn, lại quên đi những khó khăn trước mắt mà tập trung cho công việc chính:

– Anh cần tôi giúp gì ạ?

– Lần sau ngủ thì phải biết đường dậy!

– Vâng, tôi nhớ rồi!

– Pha cho tôi cốc trà!

– Vâng.

– Tôi muốn ăn thêm món ăn nhẹ nữa! Tự cô nghĩ ra nấu món gì đi!

– Tôi biết rồi! Anh chờ chút!

Diệp Lan thở dài, không nói thích gì đi cho nhanh còn bắt cô ʇ⚡︎ự nghĩ nữa, đúng là biết cách làm khó người khác. Nhưng nghĩ thế thôi chứ cô cũng không dám chậm trễ mà đi ngay xuống dưới bếp, cô pha trà xong thì nhờ dì Na mang trà lên giúp còn mình vào tủ kiểm tra đồ xem làm món gì cho phù hợp thì dì Na ghé tai cô nói:

– Tuấn Phong thích ăn cháo đỗ xanh nhớ nấu kĩ một chút, không quá ngọt!

– Vâng, con cảm ơn dì ạ!

– Ấy…đừng gọi tôi như thế không bà chủ trách phạt tôi!

– Dì cứ cho phép con gọi như thế ạ! Dì cũng biết là con được mua về đây mà, gọi như vậy là đã tốt cho con rồi!

– Tôi…

– Dì giúp con mang trà lên cho anh ấy ạ! Con sẽ làm nhanh món này!

– Vậy, trước mặt ông bà chủ cô cứ gọi như cũ nhé!

– Vâng, con cảm ơn dì ạ!

Dì Na rời đi thì cô mau chóng cho đỗ xanh vào ngâm nước nóng, chừng mười phút thì cô cho vào nấu. Trong lúc chờ đợi cô chuẩn bị luôn đồ ăn buổi tối, khi mọi thứ đã đâu vào đó thì cháo cũng đã nấu xong. Cô cẩn thận nêm nếm vừa phải thì thấy dì Na đi vào, nhìn các thứ được cô chuẩn bị thì bà lên tiếng:

– Con đã chuẩn bị hết đồ ăn đấy à?

– Vâng ạ! Lát dì cứ để con nấu cơm tối cho ạ!

– Như vậy có được không?

– Dạ, được ạ! Dì và mọi người cứ làm việc khác đi, từ giờ nấu ăn ba bữa thì cứ để con đảm nhiệm cho ạ!

– Cực cho con rồi!

– Không sao ạ! Con nấu cháo nhiều, dì và mọi người cũng ăn đi ạ! Con mang phần này lên cho anh Phong!

– Ừ, đi đi!

Dì Na nếm ít cháo thì mỉm cười hài lòng thế nhưng lúc sau ở tгêภ phòng, khi Tuấn Phong vừa đưa thìa cháo đầu tiên vào miệng thì nhăn mặt:

– Vừa nãy pha trà thì nhạt nhẽo, giờ nấu cháo thì không được nhừ! Cô làm ăn kiểu gì thế?

– Vừa ăn rồi mà!

– Cô còn lẩm bẩm nữa hả? Mang ra ngoài!

– Vậy giờ anh muốn ăn gì thì nói đi!

– Không ăn nữa!

Thấy cô mang bát cháo xuống thì dì Na có vẻ ngạc nhiên, lúc này bà Diễm Lệ cũng từ ngoài bước vào thấy vậy thì hỏi:

– Sao lại mang xuống vậy con?

– Dạ, anh ấy nói chưa nhừ nên không ăn ạ!

Dì Na nghe Diệp Lan nói vậy thì lên tiếng ngay:

– Vừa tôi thử rồi, rất ngon!

Bà Diễm Lệ cũng ăn thử một miếng thì gật đầu:

– Ngon rồi mà, cái thằng này lại nhạt miệng hay sao thế không biết!

– Dạ, chắc anh ấy thấy không vừa miệng thật ạ! Lần sau con sẽ chú ý hơn!

– Khổ thân con, hì hục nấu mà giờ nó lại bỏ không ăn. Thôi, con chịu khó chiều nó tí nhé!

– Vâng ạ!

Diệp Lan rút kinh nghiệm, trước khi nấu bữa tối thì cô lại lên hỏi Tuấn Phong lần nữa cho chắc, chứ như vừa nãy nấu cháo thì lại mất công, rồi đến bữa ăn lại bị anh ta hành tỏi thì mệt lắm!

Bước vào phòng, thấy Tuấn Phong đang mò mẫm máy tính dành cho người khiếm thị thì cô lên tiếng:

– Anh có cần tôi giúp gì không?

– Không cần!

Nhưng vì là dùng chưa quen nên Tuấn Phong bị thất bại liên tục, anh bực bội hất mạnh một cái thì Diệp Lan giữ lại được, chút xíu nữa là bay luôn cái bàn phím. Cô nhỏ nhẹ khuyên can anh ta:

– Đừng nóng vội, kiên trì một chút là được!

– Ra ngoài!

– Đừng đuổi tôi ra! Để tôi giúp anh! Anh không nhìn thấy nhưng anh còn giỏi về thứ khác, tôi không giỏi chuyên môn của anh nhưng tôi chỉ cho anh được!

Quả thật khi nghe câu nói này thì tâm tình của Phong có chút dịu lại, đúng là cô gáι khéo ăn nói, động viên người khác cũng ý tứ, tế nhị còn kèm theo cả khen ngợi:

– Để đó được rồi! Lúc khác tôi xem sau!

– Vậy được! Khi nào anh cần thì nói tôi giúp!

– …!!!

– À…Mà tối nay anh thích ăn gì để tôi nấu?

– Gì cũng được!

– Thật không?

– Cô bị sao vậy? Không nghe rõ à?

– À…Vâng…Tôi nghe rõ! Vậy tôi xuống nhà đây!

Bài viết khác

Bác sĩ Trần Hoàng Minh – Từ bỏ giàu sαng về khám bệnh ở quê nhà | Câu chuyện nhân văn

Bác sĩ Trần Hoàng Minh, 29 tuổi, quốc tịch Mỹ, học Trường ĐH Houston (Mỹ) và tốt nghiệρ ĐH Queenslαnd (Úc) đã chọn nơi làm việc là Bệnh viện quận Gò Vấρ, TP.HCM. Vị bác sĩ này làm chuyện rất “lạ”: gọi điện hỏi thăm sαu khi Ьệпh nhân đã xuất viện… Hình minh hoạ. […]

Chα mẹ sinh con, trời sinh tính – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα sâu sắc

Có 2 con trαi mà chẳng nhờ được gì vì chúng sợ vợ, ngoài 60 tuổi tôi vẫn ρhải sống một mình Một thân một mình sống trong căn nhà rộng mà tôi buồn quá. Càng cô đơn rảnh rỗi lại càng nhớ về thời nuôi con khó khăn, mẹ con rαu cháo mà vẫn […]

Quy Luật Nhân Quả – Một câu chuyện có thật.

Quy Luật Nhân Quả Một câu chuyện có thật. Vị thủ tướng cho cậu bé 35 triệu nhập học, không ngờ cậu cứu 1,5 triệu dân của ông khỏi đại thảm họa. Đây là một câu chuyện có thật, xảy ra vào năm 1892 tại Mỹ. Năm đó, có một chàng trai trẻ đã thi […]