Người chồng mù – Chương 18
– Ai mà anh bí mật thế ạ?
– Là Quang, anh trai của cậu Khải đấy!
– Là anh ấy ạ? Em tưởng anh ấy đi làm ở đâu rồi chứ?
– Ừ! Nhưng mấy hôm trước cậu ấy gọi cho anh, biết tin anh tìm người nên muốn giúp!
– Ồ… Nếu là anh ấy thì em yên tâm rồi!
Tuấn Phong nghe vợ nói vậy thì cầm tay cô trầm ngâm:
– Chuyện của anh thì xử lý xong rồi nhưng bây giờ anh lo chuyện khác đây!
– Chuyện gì mà khiến anh đăm chiêu vậy?
– Thì chuyện cậu Khải đó! Qua mấy năm rồi mà vẫn âm thầm quan tâm em.
– Kệ cậu ấy đi! Em có để ý đâu mà anh phải lo chứ! Tập trung chuyên môn và đề phòng cô người yêu cũ của anh kia kìa! Người ta bỏ cả show để theo anh thì không phải vừa đâu.
– Kệ cô ta!
Diệp Lan nhìn qua phía Hạ Lan cùng với trợ lý của cô ta thì thở dài nói tiếp:
– Anh chưa khỏi mắt mà chị ta còn quấn thế này, đến khi mắt anh sáng rồi chắc chị ta không chịu buông mất!
– Anh không bao giờ quay lại với kẻ đã bỏ rơi mình đâu.
– Người ta cũng không chí bỏ rơi anh mà?
– Như thế nào gọi là không chí?
– Thì như lời chị ta nói đó!
– Em dám trêu anh hả?
Tuấn Phong phát hiện ra vợ có ý tứ trêu mình thì cù léc khiến cô cười phá lên rồi van xin:
– Được rồi… Được rồi… Em không trêu nữa!
Tiếng cười của hai người khiến bên kia Hạ Lan tức điên lên nhưng cô ta cũng chỉ có thể ngậm ngùi nhẫn nhịn.
Cả đoàn đã tập trung đông đủ nên bắt đầu xuất phát đến sân bay cho kịp giờ, run rủi thế nào mà lúc lên máy bay thì phát hiện số ghế của cô ta ngay sát cạnh Phong luôn. Diệp Lan cũng không phải hiền lành gì nên ngay lập tức ghé tai chồng nói nhỏ:
– Anh! Anh ngồi sang bên này nha! Để em ngồi giữa cho!
– Bình thường em ghét ngồi giữa lắm mà?
– Nhưng nay có người khiến em ghét hơn!
– Ô…
Tuấn Phong nghe vậy thì chỉ ồ lên một tiếng mà không nói tiếp, chắc hẳn là Hạ Lan ngồi ngay bên cạnh anh rồi nên Diệp Lan mới đổi chỗ như này, kể ra cô vợ của anh cũng đáo để ra trò đó chứ…
Hạ Lan nhìn cảnh đổi chỗ của hai vợ chồng Phong mà giận tím mặt, cô ta liếc nhìn Diệp Lan bằng con mắt muốn ɠ-ί-ế-τ người thì Diệp Lan cũng chẳng vừa mà lên tiếng:
– Chị Hạ Lan! Ngồi xuống đi! Máy bay sắp cất cάпh rồi kìa!
– Cảm ơn!
– Hình như chị gặp vấn đề gì đúng không?
– Là sao?
– Em thấy chị hơi căng thẳng thì phải?
– …
Con khốn! Loại chuột sa chĩnh gạo như mày tuổi gì đòi ᵭấu với tao… Chờ đấy…Đừng có vênh mặt lên sớm mà ra oai… Hạ Lan lẩm bẩm cҺửι rủa Diệp Lan trong bụng rồi lạnh nhạt trả lời:
– Chỉ là có chút không thoải mái khi ngồi tгêภ chiếc máy bay hạng thường này thôi!
– Vậy lần sau mời chị đi hạng thương gia cho thoải mái nhỉ?
– Tất nhiên rồi!
Sau câu nói đó thì Diệp Lan không lên tiếng nữa mà Hạ Lan cũng ngậm miệng im luôn. Có điều Diệp Lan chỉ không nói chứ hành động thân mật với chồng vẫn diễn ra khiến Hạ Lan bực càng thêm bực nhưng vẫn phải chịu đựng cho tới khi máy bay hạ cάпh.
Cả đoàn đáp chuyến bay tới thành phố Đà Nẵng đầu tiên, lúc nhận phòng cô ta nói với trưởng đoàn cho cô ta phòng sát với phòng của vợ chồng Diệp Lan. Trưởng đoàn nghĩ họ là bạn bè nên cũng sắp xếp một phòng ngay cạnh như ý muốn.
Diệp Lan nhận ra ý xấu của Hạ Lan nhưng cô cũng không thèm bóc mẽ mà đưa Tuấn Phong lên phòng nghỉ ngơi trước nhưng khi cô quay ra lấy đồ thì Hạ Lan lại gây sự:
– Con cóc ghẻ để xem mày ngáng đường tao được bao lâu?
– Chị đang ʇ⚡︎ự nói bản thân đấy à?
– Tao chưa điên!
– Vậy mà tôi cứ tưởng chị đang nói mình cơ, bởi tiền nhà tôi không thiếu có khả năng đè ૮.ɦ.ế.ƭ chị đấy nên liệu mà ăn nói!
– Mày…
– Im cái mồm lại đi! Hạng người không tốt đẹp như chị không đủ tư cách để nói người khác, càng không đủ tấm lòng để có được tình yêu của Phong đâu.
– Mày… Mày đợi đấy!
– Đồ điên!
Diệp Lan mắng cho cô ta một câu nữa rồi mới kéo valy vào phòng, Tuấn Phong nghe tiếng cạch cửa thì đứng dậy hỏi cô:
– Làm gì mà lâu vậy em?
– Tại người yêu cũ của anh đấy!
– Cô ta lại làm sao?
– Thì gây sự với em chứ sao! Còn ở ngay sát cạnh phòng mình kia kìa! Lát anh cứ ra ban công kiểu gì chị ta cũng ra đó.
– Mặc kệ cô ta đi, chúng ta đi tắm nào!
– Anh đi tắm trước đi!
– Sao thế? Bực mình đấy à?
– Chả bực!
Tuấn Phong thấy vậy thì kéo tay vợ làm nũng:
– Thôi mà! Anh có thèm để ý người ta đâu mà em bực!
– Vẫn bực!
– Vậy vào kia anh đền!
– Không thèm!
– Nhưng anh thèm!
– Á…Này… Bỏ em ra coi…
– Không bỏ…
– Ư…ưm…
Có chút xíu bực thôi cơ mà cô muốn trêu chồng một tí ai ngờ bị ϮhịϮ luôn rồi, thế là một màn ղóղℊ ҍỏղℊ lại xảy ra tại phòng nghỉ của khách sạn thơ mộng. Cảnh ở đây rất đẹp mà đáng tiếc chồng của cô không được chiêm ngưỡng nó…
Khi cuộc vui kết thúc, Lan giúp chồng đi vào phòng tắm rửa xong rồi cả hai quay lại phòng ngủ. Nằm tгêภ chiếc giường êm ái cô ngó ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh trời mây rồi nói với anh:
– Cảnh ở đây đẹp lắm anh ạ!
– Ừ… Em thích là được!
– Tiếc quá anh không được nhìn thấy!
– Em tả lại cho anh thì được rồi!
– Em muốn anh ʇ⚡︎ự ngắm mới đã!
– Nếu anh được nhìn thấy anh muốn được nhìn em đầu tiên!
– Chỉ sợ anh thất vọng thôi!
– Không đâu. Anh biết em rất xinh nhưng anh vẫn tham lam muốn được ngắm em cho thỏa!
– Phong…
– Không sao! Nhất định sẽ có giác mạc thích hợp với anh, ngày đó đến gần thôi!
– Vâng.
Hai vợ chồng nằm tâm sự một lúc thì chìm vào giấc ngủ, mọi người ai cũng tranh thủ nghỉ ngơi để lấy sức cho buổi diễn tối nay.
Gần đến giờ Diệp Lan thức dậy trước và chuẩn bị hết đồ cho Phong, sau khi anh làm vệ sinh xong thì cô lấy bộ đồ mình đã chuẩn bị cho anh mặc. Khi Phong lên đồ thì Diệp Lan hết lời khen ngợi:
– Chà… Chồng em mặc bộ này trẻ quá!
– Đẹp trai không?
– Quá đẹp luôn! Yêu… Yêu…
Diệp Lan thể hiện tình cảm với chồng, mỗi từ yêu là một nụ hôn lên má Phong khiến anh cười tít mắt. Diệp Lan chỉnh trang lại nút thắt cà vạt lần nữa thì vỗ tay hoan hô:
– Oa… Rất hoàn hảo!
– Làm gì mà em khen hết lời vậy?
– Hôm nay anh là người mở màn buổi biều diễn mà còn vừa đàn vừa hát nữa thì phong cách này, thần thái này cứ gọi là xuất sắc luôn.
– Em khen quá anh cảm thấy áp lực đó!
– Chồng em là ai chứ! Một nghệ sĩ đa tài và phong độ! Em rất tin tưởng!
Chắc không có cô vợ nào như vợ của anh đâu, khen chồng hết lời nhưng mà anh rất hài lòng. Tuấn Phong dù không nhìn thấy được nhưng anh hình dung ra cô vợ của anh lúc này rất nhí nhảnh, nguồn động lực của anh và cũng là niềm ʇ⚡︎ự hào của anh…
– Em chuẩn bị cho em xong chưa?
– Dạ! Xong rồi ạ!
– Vậy mình đi thôi!
– …
Diệp Lan khoác tay chồng đi ra cửa, lại vừa lúc giáp mặt Hạ Lan và trợ lý của cô ta. Như âm hồn bất tán, như chó rình xương… Nhìn õng ẹo ngứa cả mắt, rất tiếc ăn mặc có đẹp đến mấy thì chồng chị cũng không nhìn thấy đâu. Diệp Lan liếc quả áo váy màu như cầu vồng thì cười mỉa mai, cô dẫn anh lướt qua như không quen biết thì con trợ lý miệng cá ngão lên tiếng thay, đúng là chủ nào tớ đấy…
– Dạ! Em chào anh chị! Trùng hợp quá ạ!
– À… chào cô! Hai người cũng nhanh quá nhỉ?
– Dạ! Chị Hạ Lan luôn đúng giờ, không muốn người khác chờ đợi ạ!
– Ồ…
Tuấn Phong vẫn không nói gì mà mặc nhiên để vợ đáp lời nhưng xem ra Hạ Lan muốn Phong nói với cô ta thì phải…
– Anh Phong! Em chúc anh mở màn may mắn nhé?
Nhưng Diệp Lan đã nhanh ý trả lời thay chồng ngay lập tức:
– Chồng tôi đã chuẩn bị rất kỹ tiết mục này nên chắc chắn sẽ thành công!
– Vậy thì tốt rồi!
Tránh không được vì phải đi chung một thang máy nên Diệp Lan đứng chắn trước Tuấn Phong để tránh sự va chạm với con hồ ly Hạ Lan thì chẳng ai như chồng cô, ʇ⚡︎ự nhiên ʋòпg tay qua eo cô thể hiện tình cảm trước mặt chị ta nữa chứ… Nhìn một màn này khiến cho Hạ Lan tức sôi ɱ.á.-ύ, được thể Diệp Lan lại muốn khoe mẽ cho chị ta tức chơi…
– Anh! Anh sợ em ngã hay sao mà ôm chặt thế?
– Anh sợ người ta vô ý va phải em!
– Trong thang không có người lạ, chỉ có bốn chúng ta thôi, anh đừng lo!
– Cứ đề phòng càng tốt!
– Cảm ơn chồng yêu!
Nhìn cảnh tình chàng ý thϊếp nhà người ta thì Hạ Lan chỉ muốn mau chóng ra khỏi cái thang máy ch. ết tiệt này. Cuối cùng thang máy cũng dừng lại, chị ta bực bội đi ra trước, trợ lý cũng vội vã chạy theo, Diệp Lan cười đắc thắng vỗ vỗ tay chồng bảo:
– Người ta đi rồi chồng ạ! Không cần diễn nữa đâu!
– Ai bảo em anh diễn?
– Ơ… Thế khi nãy là muốn ôm em thật à?
– Em muốn nói là anh tình cảm không thật hả? Đã thế đêm nay về cho em biết tay!
– Đùa xíu mà cũng căng thế?
– Tha cho em đấy!
– Cảm ơn chồng đã phối hợp rất nhiệt tình!
– Thế thì càng nên thưởng nóng nhiều vào!
– Đây nhá… Chụt…
Nói là làm liền, Diệp Lan hôn một cái rõ kêu lên má chồng, tiếng cười vui vẻ phát ra khiến tâm trạng Phong thoải mái vô cùng…
– Em tạm ứng trước đấy nhé!
– Nốt bên này cho cân đi vợ!
– Chụt…
– Anh sẽ không để vợ thất vọng đâu!
– Chồng em cố lên!
– Ừm…
Diệp Lan đã được nghe chồng đàn nhiều lần rồi nhưng hát thì hôm nay cô mới được nghe lần đầu, dì Na và mẹ chồng cô khen gãy lưỡi quả không sai chút nào. Giọng hát ngọt ngào, trầm ấm giàu cảm xúc, nghe mỗi câu từ anh cất lên khiến ai cũng phải xuýt xoa khen ngợi. Người con trai có cả thanh lẫn sắc và tài nghệ thế này mà tiếc là anh còn thiếu chút may mắn, nếu như anh sớm được nhìn lại thì trọn vẹn niềm vui rồi. Cô ngồi trầm mặc và có chút tiếc nuối cho chồng nhưng dẫu sao anh lấy lại được niềm tin như này đã là một thành công rồi. Ông trời sẽ không phụ người có công, hy vọng anh sớm ngày nhận được may mắn.
Tiếng vỗ tay rầm rầm liên tục cổ vũ cho phần biểu diễn của Phong, thể theo khán giả yêu cầu vì Phong đàn và hát quá xuất sắc nên đã có một tiết mục ngoài lề được diễn ra sau đó… Cô ở dưới nhìn lên đầy ngưỡng mộ chồng, đang định hò hét cổ vũ anh thì lại bị người không muốn liên quan phá rối tâm trạng:
– Mày đừng nên vui mừng quá sớm! Nên nhớ tao và anh ấy trước đó là một đôi rất hạnh phúc, chuyện gì giữa chúng tao cũng đã xảy ra rồi!
– Chị nói với tôi mấy lời này là có ý gì? Có phải chị đang khoe thành tích bất hảo của chị ra không?
– Con ranh! Mày dám nói tao như thế à?
– Đàn ông đối với họ mà nói thì chuyện ăn ngủ với người nọ người kia là chuyện bình thường, nếu có thiệt thòi cũng không phải là họ mà chính là những cô gáι nhẹ dạ cả tin. Chị khoe với tôi là muốn dương oai cái gì? Hay là muốn tôi chê cười vì sự ngu dốt của chị?
– Con кнốикιếρ! Tao tát ૮.ɦ.ế.ƭ mẹ mày!
Diệp Lan nhìn không buồn nói nhưng vì sự quá khích của Hạ Lan mà hất mạnh tay một cái khiến cô ta chút nữa thì ngã nhào xuống đất. Cơn thịnh nộ dâng lên khiến cô ta như chó điên cắn càn…
– Con chó cái!
– Là một nghệ sĩ thì nên giữ mồm miệng để kiếm cơm đi! Nói bậy không sợ tôi quay lại đưa lên báo sao?
– Tao thách cả nhà mày đấy!
– Ha ha… Nói chị ngu dốt nhưng chị lại không nhận! Có được chồng tôi chỉ là thân ҳάc thì có ích gì, người cuối cùng anh ấy chọn vẫn là tôi, vậy nên chị hãy chăm chút cho sự nghiệp của mình đi không có ngày mất trắng đấy!
– …!!!
Thấy chồng sắp hoàn thành bài diễn tiếp theo Diệp Lan liền qua chỗ cάпh gà chờ sẵn mà không thèm đứng đó nói chuyện với người không biết liêm sỉ nữa.
Còn Hạ Lan thì không thể chấp nhận nổi sự sỉ ทɦụ☪ này, cô ta như người điên trút giận lên cô trợ lý của mình, cô trợ lý phải căn răng khuyên bảo cô ta bình tĩnh đừng để những kẻ săn tin biết được chuyện này thì coi như đi tong sự nghiệp thì cô ta mới thôi. Có điều vì tâm trạng không tốt nên phần biểu diễn của cô ta không khả quan chút nào. Trưởng đoàn vì vậy mà có phàn nàn cô ta một hồi và nhắc nhở chuyên tâm vào lần sau.
Nỗi phẫn üất còn đó nên lúc nào cũng nhìn Diệp Lan với ánh mắt thù hằn, hở ra là tìm lí do, lấy cớ gây sự với cô nhưng Diệp Lan đi tới ngày này đâu phải dễ dàng, một chút mánh khỏe, tiểu nhân của cô ta đâu thể hại cô được.
Ngày hôm sau cả đoàn tiếp tục di chuyển tới tỉnh thứ hai là Huế, do đồ ăn ở đây Diệp Lan không quen nên cô hầu như không ăn được mấy, sức khỏe giảm sút thấy rõ. Nhận ra đây là cơ hội của mình nên Hạ Lan ngay lập tức ρhâп phó trợ lý đi làm một việc…