Người cha dượng nuôi 4 cô con gái xinh đẹp của vợ đã mất và cái kết thật bất ngờ 20 năm sau…
Ngày mẹ mất, trời mưa như trút. Bốn chị em tôi đứng lặng trước quan tài, từng giọt nước mắt hòa vào mưa lạnh. Mẹ – người phụ nữ xinh đẹp và mạnh mẽ – đã đi xa mãi mãi sau một cơn bạo bệnh, để lại chúng tôi bơ vơ ở cái tuổi còn quá non nớt. Tôi là Linh – con gái lớn nhất, lúc đó vừa tròn 15 tuổi. Ba đứa em tôi – Mai 13 tuổi, Hạ 10 tuổi và bé Út chỉ mới 6 tuổi – không ngừng hỏi: “Từ giờ ai sẽ chăm sóc chúng ta hả chị?”
Câu trả lời đến nhanh hơn tôi tưởng.
Ông Hùng – người đàn ông xuất hiện lặng lẽ trong đám tang – là một người bạn thân của mẹ từ thuở thanh xuân. Ông ta không phải cha ruột của bất kỳ đứa nào trong chúng tôi. Nhưng chỉ vài tuần sau lễ tang, ông đột ngột tuyên bố trước mặt họ hàng: “Tôi sẽ nhận nuôi cả bốn đứa. Tôi hứa sẽ chăm sóc các con như con ruột.”
Không ai đồng ý ngay. Họ nghi ngờ. Người đàn ông 35 tuổi, chưa vợ con, lại nhận nuôi bốn đứa trẻ? Nhưng ánh mắt anh khi nhìn chúng tôi – đặc biệt là khi nhìn bé Út đang ôm tấm hình mẹ – không phải là giả. Sau nhiều tranh cãi, chính quyền địa phương đồng ý cho anh nhận nuôi chúng tôi dưới tư cách cha dượng không hôn thú. Từ ngày hôm đó, chúng tôi gọi anh là “ba”.
Cuộc sống với ba Hùng không giống như trong phim. Ban đầu, chúng tôi sợ hãi và đề phòng. Ai cũng nghe chuyện cha dượng bạo hành con riêng, nhất là với những cô bé lớn dần lên với sắc đẹp nổi bật. Tôi không tin vào bất cứ điều gì ngoài bản thân mình và các em.
Nhưng ba Hùng chưa bao giờ làm điều gì khiến chúng tôi sợ. Ngược lại, ông thức khuya dậy sớm, làm hai công việc để đủ tiền nuôi bốn chị em ăn học. Ông biết nấu ăn, khâu vá, dạy bài tập, kể chuyện cổ tích và cả dỗ dành mỗi lần chúng tôi đau ốm. Có lần tôi ốm nặng, ba Hùng thức trắng ba đêm để chườm khăn hạ sốt cho tôi, tay run lên vì mệt mỏi.
Từng chút một, chúng tôi bắt đầu yêu quý ba.
Tôi nhớ có lần, bạn học nói sau lưng tôi: “Con nhỏ Linh đó lớn lên đẹp như mẹ nó, coi chừng ông cha dượng…” Tôi đã quay lại tát con bé ấy không do dự. Không ai có quyền nghi ngờ ba Hùng – người đàn ông đã từ bỏ cả tuổi xuân của mình để làm chỗ dựa cho những đứa trẻ không phải ruột thịt.
Mọi thứ bắt đầu thay đổi khi tôi 18 tuổi, đậu vào trường Đại học Y danh tiếng. Tôi phải lên thành phố học, để lại ba và ba đứa em gái ở quê. Hằng tuần tôi vẫn gọi về, gửi tiền học bổng, về thăm mỗi dịp nghỉ.
Nhưng tôi bắt đầu nghe thấy những lời thì thầm lạ lùng từ hàng xóm khi về quê.
“Con Mai dạo này ăn mặc khác hẳn, có tiền tiêu hoang lắm nha.”
“Con Hạ toàn được đưa đón bằng xe máy mới, không biết tiền đâu ra…”
“Cha dượng với con gái lớn của vợ, thân thiết lạ thường…”
Tôi gạt đi tất cả, nghĩ đó chỉ là lời đồn ác ý. Cho đến một ngày, bé Út – lúc đó 16 tuổi – lặng lẽ lên thăm tôi và bật khóc:
“Chị ơi… em không chắc lắm… nhưng em thấy hình như chị Mai với ba… có gì đó… kỳ lạ…”
Tim tôi như bị bóp nghẹt. Không! Không thể nào. Ba Hùng không phải kiểu người đó. Nhưng một phần trong tôi bắt đầu sợ hãi.
Tôi âm thầm theo dõi. Và rồi, cái tôi phát hiện khiến tôi chết lặng: Mai – em gái thứ hai của tôi – đã dọn lên sống chung với ba Hùng ở căn nhà trọ riêng, sau khi rời quê đi làm. Cô ấy không nói với ai trong nhà. Không để lại lời nhắn. Cô ấy cũng đổi số điện thoại.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Tôi trở về quê, chất vấn ba Hùng. Ông im lặng rất lâu, rồi chỉ nói:
“Mỗi đứa đều có quyền lựa chọn cuộc đời riêng, con à. Ba chưa từng ép buộc.”
Tôi không hiểu, nhưng tôi không có bằng chứng để nói gì hơn. Một tháng sau, tôi nhận được một bức thư cũ từ bà nội – người sống gần nhà tôi và vẫn giữ lại nhiều kỷ vật của mẹ.
Trong đó là một bức thư viết tay của mẹ tôi, đề ngày trước khi bà mất vài tháng. Nội dung khiến tôi sững sờ:
“Nếu em không qua khỏi, Hùng sẽ là người lo cho các con. Anh ấy là cha ruột của cả bốn đứa trẻ… Dù xã hội không bao giờ chấp nhận chuyện này. Anh ấy không phải người chồng của em, nhưng là người em tin tưởng hơn cả.”
Tôi đánh rơi bức thư. Thế giới như sụp đổ.
Ba Hùng không chỉ là người nhận nuôi – ông là cha ruột của cả bốn chị em chúng tôi.
Giờ đây tôi 35 tuổi, là bác sĩ trưởng khoa ở một bệnh viện lớn. Hạ trở thành nhà văn, Út là giảng viên đại học, và Mai – người chị em từng sống lặng lẽ suốt một thời gian dài – giờ là chủ một công ty thiết kế.
Còn ba Hùng – ông sống một mình trong một căn nhà nhỏ ngoài ngoại ô. Chúng tôi vẫn chăm sóc ông, nhưng ông luôn giữ khoảng cách. Không bao giờ nói rõ sự thật, dù chúng tôi đều biết.
Một ngày mùa thu, ba gọi cả bốn chị em về, ngồi quanh chiếc bàn gỗ cũ kỹ.
Ông nói:
“Ba sắp đi xa. Trước khi đi, ba chỉ xin các con tha thứ. Tha thứ vì đã yêu mẹ các con quá sâu đậm. Tha thứ vì đã giữ bí mật suốt đời… Ba chưa từng đòi hỏi điều gì. Nhưng nếu được, ba mong kiếp sau vẫn được làm cha các con.”
Ông mất một tuần sau đó.
Tại tang lễ, tôi – thay mặt cả bốn chị em – tuyên bố trước mọi người:
“Ông ấy không phải cha dượng. Ông ấy là cha ruột, là người đàn ông vĩ đại nhất đời chúng tôi.”
Mọi người sững sờ.
Mai bước đến, đặt lên quan tài một tấm ảnh: đó là hình mẹ tôi – khi còn trẻ – tựa vai người đàn ông cao lớn, ánh mắt họ dành cho nhau là ánh mắt không bao giờ nói dối
Sau tang lễ, khi thông tin về thân thế thật sự của ba Hùng được công bố, cả làng như chìm trong một làn sóng im lặng kỳ lạ.
Không ai nói gì trước mặt chúng tôi. Nhưng chúng tôi biết, phía sau những cánh cổng đóng kín, những lời thì thầm đã bắt đầu. Làng quê vốn nhỏ bé, chuyện lớn mấy rồi cũng hóa nhỏ, chuyện nhỏ rồi cũng hóa lớn nếu có đủ người bàn tán.
“Hóa ra ông ấy là cha ruột thật…”
“Vậy mấy đứa nhỏ mang họ mẹ là có lý do.”
“Chẳng trách lúc nào cũng cưng tụi nó như trứng mỏng.”
“Nhưng… chẳng phải đó là một mối tình sai trái sao?”
Không thiếu những lời bàn tán mang màu đạo đức giả. Họ trách mẹ tôi – người phụ nữ đã chọn yêu trong im lặng. Họ nghi ngờ sự hy sinh của ba Hùng. Có người còn thẳng thừng bảo: “Đàn ông giỏi như vậy, sao không lấy vợ? Hay là có tật giật mình?”
Nhưng cũng có những người lặng lẽ gật đầu cảm phục. Một bác nông dân từng nói với tôi khi tôi về quê làm từ thiện:
“Tao biết hồi đó ba mày chịu đủ điều tiếng. Nhưng ổng chưa từng than một lời. Một người đàn ông nuôi bốn đứa con gái, lo ăn học đến nơi đến chốn, sống tử tế như vậy – đâu cần phải là chồng hay cha trên giấy tờ mới được gọi là gia đình.”
Dù có những người không bao giờ hiểu, cũng có những người hiểu mà không nói. Làng quê là vậy – đôi khi tàn nhẫn, nhưng cũng biết ơn và lưu giữ ký ức rất sâu.
Ba Hùng được chôn cất bên cạnh mẹ, trên một quả đồi nhỏ nhìn xuống cánh đồng lúa nơi bốn chị em chúng tôi từng nô đùa mỗi chiều hè.
Tấm bia mộ không ghi “cha dượng”, cũng không ghi “bạn của mẹ”.
Chúng tôi khắc lên đó một dòng duy nhất:
“Người cha âm thầm của những đứa con không mang họ mình.”
Sau tang lễ, tôi quyết định viết lại toàn bộ câu chuyện – từ ngày mẹ mất, đến lúc ba Hùng rời khỏi cuộc đời – và xuất bản thành sách. Cuốn sách mang tên “Người Cha Thầm Lặng” nhanh chóng trở thành một hiện tượng nhỏ trong cộng đồng đọc. Không phải vì nó giật gân, mà vì nó chạm tới trái tim của những ai từng yêu – một tình yêu không cần được thừa nhận, chỉ cần được sống trọn vẹn.
Mai – sau nhiều năm sống kín tiếng – cũng bắt đầu mở lòng hơn. Cô ấy không sống cô độc nữa. Cô kết hôn với một người đàn ông hiền lành, có hai đứa con và thường đưa chúng về mộ ông để kể chuyện “ông ngoại” – người từng nuôi mẹ nó bằng đôi tay thô ráp và trái tim kiên cường.
Hạ thì viết một truyện ngắn dựa trên tuổi thơ của chúng tôi, được chuyển thể thành kịch bản phim. Bé Út – giờ đã trưởng thành – dẫn sinh viên của mình về quê, tổ chức các buổi tình nguyện giúp đỡ học sinh nghèo, như cách ba Hùng từng lặng lẽ gom từng đồng nuôi chúng tôi học.
Chúng tôi không ai hoàn hảo. Cũng như ba Hùng và mẹ từng không hoàn hảo. Nhưng cuộc sống – theo cách nào đó – luôn tha thứ cho những tình yêu chân thành.
Và 20 năm sau, khi tôi đứng một mình giữa cánh đồng lúa đang thì con gái, gió thổi qua tóc và nắng dịu trên vai, tôi nghe như giọng ba đâu đó vang lên:
“Ba không cần được nhớ là anh hùng. Chỉ cần các con hạnh phúc là đủ rồi.”
Sưu tầm – ảnh minh họa