Một thời tuổi trẻ – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Cuối hè mà trời còn nắng nóng kinh, mồ hôi chảy ròng trên khuôn mặt rám nắng của Vi. Cô cất tiếng rao mệt mỏi “Ai đồng chì nhuôm bẹp gang sắt vụn bán nào..o.o..ò”

Chả biết hôm nay ra ngõ gặp ai mà đen đủi thế, Vi đi từ sáng tới giờ đã 2h chiều mà chiếc sọt sau xe mới lèo tèo vài thứ. Vừa đói, vừa mệt, Vi uể oải đạp xe, trong lòng lo lắng không biết cuối tháng có đủ tiền mang về cho con nộp học không?

Sắp vào năm học mới rồi. Mải đạp xe, mải nghĩ Vi không hay biết có một người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi phương phi ngồi trong ngôi nhà cạnh đường đang chăm chú nhìn cô. Đôi lúc trán anh ta cau lại như cố nhớ điều gì, rồi ánh mắt anh ta ánh lên nỗi xót thương. Cuối cùng anh ta đứng dậy bước ra vẫy tay: – Chị vào đây tôi cho ít sách cũ.

 

 

Như đói được mời ăn, khát được gọi uống, cô cuống quýt dừng xe rồi chạy vội tới như sợ anh ta đi mất:

– Dạ dạ, anh có sách báo cũ ạ.

Người đàn ông gọi với lên gác:

– Em xem mớ truyện con nó không đọc nữa, cho chị này cho sạch nhà. Vài phút sau cô vợ xinh đẹp, tươi trẻ trong chiếc váy đen sang trọng đáp lời và xách xuống
hai bọc to.

Trong lúc đó Vi ngồi phệt xuống bậu cửa, gỡ cái nón xuống quạt lấy quạt để, rồi đưa tay áo quệt dòng mồ hôi đang chảy dài xuống mặt. Vi đưa mắt nhìn vào trong
nhà. Phòng khách khá rộng, bày trí đẹp và ngăn nắp. Người đàn ông rót cho cô cốc nước mát lạnh. Vi đón ly nước cúi đầu lí nhí:

– Cảm ơn anh!

Nhìn thấy bọc sách cô mừng hú, toàn truyện tranh con Vi thích đọc. Người đàn ông vẫn chăm chú nhìn cô rồi chợt hỏi:

– Chị người ở đâu? Đi chợ như này có đủ sống không?

Vi đáp lời trong lúc xếp mớ sách vào cái bao một cách cẩn thận:

– Dạ, em quê Nam Định. Cũng nhì nhằng hôm được trăm hôm vài chục anh ạ. Nhà anh có vỏ lon bia hay xoong nồi cũ hỏng thì bán cho em với. Hôm nay chợ ế quá.

Cô vợ sau khi mang hai túi truyện xuống thì đi ra gầm cầu thang chỉ tay: – Còn mớ linh tinh này cho chị hết này.

Rồi quay sang chồng:

– Em đi có chút việc.

Vi mừng dụm cả gối, khi thấy mấy thùng carton, vỏ lon bia và cả cái xe đạp mini cũ.

Không tin là được cho Vi gặng hỏi:

– Cả cái xe này ạ? Nó còn mới mà, chị bán bao nhiêu để em trả tiền ạ.

Miệng nói mà trong đầu cô hiện ra vẻ mặt vui sướng của đứa con gái sang năm vào lớp 10 của Vi khi nhận được cái xe này.

– Không. Cho chị tất đấy.

Nói rồi cô chủ nhà khoác váy chống nắng đón chiếc xe ga từ tay anh chồng phóng đi.

Sau khi mọi thứ đã được chằng lên xe gọn gàng và gầm cầu thang đã sạch bóng, cô đưa tay áo thấm mồ hôi rồi cất tiếng cảm ơn anh chị chủ nhà tốt bụng và định dắt xe đi. Bất chợt anh chồng cất tiếng:

– Này chị! tôi thấy chị có vẻ thích sách. Tôi tặng chị 1 bộ tiểu thuyết, rảnh chị đọc cho vui nhé.

Nói rồi anh ta chậm rãi gói hai cuốn truyện vào cái túi ni lon màu đỏ để trên bàn cuộn lại đưa cho Vi.

Đang chuẩn bị đạp xe thì nghe tiếng gọi của anh chủ nhà Vi thót tim: Hay anh ý tiếc cái xe? Đến khi nghe hết câu nói thì Vi đỏ mặt xấu hổ vì đã nghĩ xấu cho người tốt.

– Dạ, cảm ơn anh! Tôi sẽ đọc và giữ gìn cẩn thận ạ.

Liếc nhìn tiêu đề: Tiếng chim hót trong bụi mận gai. Ôi cuốn tiểu thuyết nổi tiếng đã dựng thành phim mà Vi và lũ bạn đã từng rất thích xem thời con gái.

Nhận cái túi đựng sách Vi bỏ cẩn thận vào chiếc túi dứa đeo trước ghi đông, cảm ơn lòng tốt của anh chủ nhà một lần nữa rồi cô hối hả đạp xe về bãi tập kết bán mớ đồ. Còn bịch truyện và chiếc xe mini được cô mang về nhà trọ.

Lúc này nhà trọ chưa có chị em nào về, mang chiếc xe ra lau chùi sạch bóng rồi bó lại mớ truyện xếp vào thùng carton cất đi cho con, xong xuôi cô rút túi truyện trong túi dứa ra định đọc. Vừa rút ra thì một phong bì rơi ra. Cô cầm lên tò mò mở ra xem.

Chiếc phong bì không dán, bên trong có một sấp tiền 500 ngàn rất dày cùng một mảnh giấy gấp tư.

Cô mở tờ giấy ra:

“Hãy nhận số tiền này, về mở quầy sách như em vẫn thích nhé.

Gắng lên nào, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua. Chúc hai mẹ con em mạnh khỏe và may mắn!”

Góc tờ giấy vẽ hình cỏ ba lá.

Cô ngỡ ngàng tưởng như nằm mơ. Véo vào đùi một cái đau điếng. Rồi nhìn cuốn truyện, nhìn sấp tiền, ngó cái xe đạp còn khá mới dựng góc nhà trọ, nhớ lại gương mặt người đàn ông cô vừa gặp mà Vi chỉ dám liếc có một cái. Cô đọc đi đọc lại lá thư và tim cô thắt lại.

Anh, chỉ có anh mới nhớ và biết ước mơ được làm chủ quầy sách của cô, chỉ có anh mới thích vẽ cỏ ba lá. Nước mắt cô ứa ra, cô òa khóc như một đứa trẻ.

Sáng hôm sau cô bắt xe về quê, mang theo tất cả những gì gom góp nhặt nhạnh cả tháng trời cùng chiếc phong bì của anh.

Vi biết anh không muốn cô tủi thân nên đã không công khai nhận cô, và cô cũng không đủ dũng khí đứng trước mặt anh, bởi chính cô đã từ chối lời ước hẹn của anh:

– Hãy chờ anh, chỉ ba năm thôi.

Vi lắc đầu:

– Em con gái có thì, bố mẹ đã nhận lời người ta rồi. Chúng mình dừng ở đây thôi!

Anh đi, từ đó nhiều lần anh về quê nhưng cô đều lánh mặt.

Rồi cuộc hôn nhân của cô tan vỡ, cô dắt con về nhà bố mẹ đẻ nương nhờ. Sau đó cô gửi con cho bố mẹ và theo người làng lên thủ đô thu mua ve chai kiếm sống.

Ngôi nhà nhỏ gần trường từ số tiền cô bòn nhặt và bố mẹ anh chị em giúp đỡ nay có thêm số tiền anh cho. Cô mở một quầy sách văn phòng phẩm. Các cháu vào mua đồ cô cho đọc truyện miễn phí, số truyện cô gom từ 8 năm đi thu mua ve chai.

Cuộc sống của cô dần ổn định. Cô nhủ thầm sẽ sống thật tốt để không phụ lòng anh.

Sưu tầm.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *