Một đời chỉ đợi một người – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc
Sài Gòn những ngày cũ
Sài Gòn những năm 70, thành phố vẫn còn nguyên vẻ đẹp của một thời hoa lệ. Khi ấy, Thanh là một chàng trai trẻ 19 tuổi, điển trai, cao lớn, và có đôi mắt sáng đầy hoài bão. Anh yêu một cô gái tên Hương – người con gái có đôi mắt trầm buồn, giọng nói nhỏ nhẹ như sương sớm, và một tâm hồn dịu dàng như gió thoảng.
Hai người quen nhau từ những ngày còn học chung trường Gia Long và Petrus Ký, cùng đạp xe qua những con đường rợp bóng me xanh, cùng lén trao nhau những bức thư tay với nét chữ tròn trịa. Tình yêu của họ trong sáng như buổi chiều nắng vàng rơi trên phố, như bản tình ca phát ra từ chiếc radio cũ trong quán cà phê bên đường.
Nhưng rồi, định mệnh nghiệt ngã đẩy họ xa nhau. Hương mang thai khi cả hai còn quá trẻ. Gia đình cô là một gia đình nề nếp, nghiêm khắc, không chấp nhận điều đó. Trong một đêm mưa tầm tã, Hương bị ép lên xe rời khỏi Sài Gòn, đi đến một nơi xa xôi, không một lời từ biệt.
Thanh chạy đến nhà Hương, gào thét gọi tên cô, nhưng chỉ có cánh cổng lạnh lùng khép chặt. Những bức thư anh viết suốt hai năm trời, chưa một lần nhận được hồi âm. Đến khi biết sự thật, Thanh chỉ biết ôm mặt bật khóc bên dòng kênh Nhiêu Lộc, nơi ngày xưa hai người từng hẹn hò.
Cứ thế, họ mất nhau.
Thời gian vùn vụt trôi
Thanh sau đó lên đường nhập ngũ, rồi xuất ngũ, lao vào cuộc sống mưu sinh. Anh trở thành một người đàn ông phong trần, trải đời. Những tưởng thời gian sẽ khiến anh quên đi Hương, nhưng không. Anh chưa bao giờ ngừng yêu cô. Anh không dám yêu ai khác, vì trái tim anh chỉ có duy nhất một người.
Còn Hương, sau những tháng năm lưu lạc, cô sinh con trong một trại dành cho những cô gái lỡ làng. Đứa bé chào đời, chưa kịp được mẹ ôm ấp trọn vẹn thì đã bị gia đình cô đem cho người khác nuôi. Cô đau đớn, nhưng không thể làm gì khác.
Cô kết hôn, có một cuộc sống bình lặng, nhưng chưa bao giờ quên Thanh. Những lúc đêm xuống, nhìn những cơn mưa Sài Gòn rơi ngoài ô cửa, cô lại thầm nhắc tên anh trong tim.
Cuộc gọi sau 50 năm
Năm ấy, Thanh đã ngoài 70. Sài Gòn vẫn nhộn nhịp, nhưng lòng anh đã nguội lạnh. Một đêm mưa tháng Chín, trong lúc cùng bạn bè ôn chuyện cũ, có người hỏi:
— Nếu còn một cơ hội, ông muốn gặp lại ai nhất?
Thanh cười buồn, ánh mắt xa xăm:
— Hương. Nếu cô ấy còn sống…
Người bạn ngạc nhiên:
— Vậy sao không thử tìm? Biết đâu vẫn còn duyên?
Câu nói ấy khiến Thanh thức trắng đêm. Hôm sau, ông nhờ một người bạn giúp tìm Hương qua những mối quan hệ cũ. Và rồi, sau một tuần tìm kiếm, ông có được số điện thoại của cô.
Khi Thanh bấm số gọi đi, trái tim già nua vẫn đập rộn ràng như chàng trai năm xưa. Đầu dây bên kia, một giọng nói run run cất lên:
— Alo… Ai đó?
Ông siết chặt điện thoại, giọng khàn đặc:
— Hương… Là anh đây, Thanh đây…
Bên kia, chỉ có tiếng nấc nghẹn.
Nửa thế kỷ đã trôi qua, nhưng giọng nói ấy, cái tên ấy, chưa bao giờ phai nhạt trong lòng nhau.
Ngày gặp lại
Ba ngày sau, họ gặp nhau tại một quán cà phê cổ ở trung tâm Sài Gòn.
Thanh đến trước, tay run run đặt ly cà phê đen xuống bàn. Khi cánh cửa quán mở ra, một người phụ nữ tóc đã điểm bạc, dáng người nhỏ nhắn, bước vào. Dù thời gian có trôi qua, ông vẫn nhận ra Hương. Đôi mắt cô vẫn trầm buồn như ngày nào.
Họ nhìn nhau, nước mắt rơi xuống không thể kìm lại.
Hương nghẹn ngào:
— Anh vẫn đợi em sao?
Thanh cười, một nụ cười chan chứa cả cuộc đời:
— Một đời, anh chỉ đợi một người.
Họ ngồi đó, ôn lại những ngày xưa cũ, những bức thư không bao giờ tới, những đêm nhớ nhau đến quặn lòng. Hương kể về đứa con đã bị gia đình cô đem cho đi, về những năm tháng cô sống trong đau đớn. Thanh nắm chặt tay cô, giọng trầm ấm:
— Chúng ta đi tìm con đi, được không em?
Đoàn tụ
Hai tháng sau, họ tìm thấy con gái mình – giờ đã là một người phụ nữ trung niên, sống cùng chồng con ngay tại Sài Gòn.
Cuộc gặp gỡ diễn ra trong nước mắt. Người con gái ấy, từ nhỏ đã luôn cảm thấy thiếu vắng điều gì đó trong tim. Và giờ, cô đã tìm thấy mảnh ghép còn thiếu.
Cả ba ôm nhau khóc, như thể bù đắp cho 50 năm xa cách.
Hương nhìn Thanh, nước mắt lăn dài:
— Em xin lỗi vì đã để anh đợi lâu như vậy.
Thanh siết chặt tay cô:
— Anh vẫn luôn ở đây, vì anh biết, cuối cùng, em sẽ về.
Họ không còn nhiều thời gian của tuổi trẻ, nhưng những ngày cuối đời, họ sẽ không còn cô đơn nữa.
Ở cái tuổi gần đất xa trời, Thanh và Hương quyết định sống cùng nhau, yêu thương nhau như những ngày thanh xuân đã lỡ dở.
Bởi vì có những tình yêu, dù đi qua bao năm tháng, dù bị chia cách bởi cả một đời người, vẫn mãi mãi không đổi thay. (Hết)
Chia sẻ từ fb : Ngọc Hạnh
———–
Ảnh ST.