Một chuyện tình đẹp giữa một xã hội xô bồ nhiều vật chất
Khi thấy anh chàng Grab đứng trước cửa nhà mình, tôi khẽ cau mày. Anh ta mặc đồ thể thao, đang hút thuốc. Thấy tôi, anh giật mình:
– Ôi bỏ mẹ, xin lỗi em.
– Anh hút xong điếu thuốc cũng được. Em không vội. – Tôi đáp, cố giấu vẻ khó chịu.
– Không sao, cũng xong rồi.
Anh ta dí đầu thuốc xuống đất. Tôi nghĩ người đàn ông đó sẽ xả rác, nhưng anh ta đã lượm lại, cho vào bịch ni lông rồi đút túi.
– Đi thôi.
Người đàn ông có vẻ không rành đường, đến mức tôi phải cáu gắt. Khi xuống xe, anh ta áy náy:
– Xin lỗi em, đừng cho anh 1 sao nhé. Anh mới chạy nên sẽ cố gắng nhớ đường.
Tôi im lặng gật đầu. Suy nghĩ thế nào, tôi vẫn cho 5 sao.
Chiều bắt xe, chẳng hiểu sao, tôi lại trúng anh chàng một lần nữa. Lúc ấy, trời mưa. Khi tôi xuống, anh ta cầm sẵn áo mưa, cười tươi tắn.
– Lên xe nào.
Nụ cười của anh vừa nồng nhiệt vừa dễ thương. Trên đường đi, anh nói:
– Cảm ơn em đã cho anh 5 sao. Anh khá bất ngờ. Thường thì khách sẽ cho 1 sao hoặc không bình chọn.
– Sao anh nghĩ vậy?
– Hồi đó anh cũng đi grab đến công ty. – Anh cười lớn – Anh làm ngành sự kiện. Năm nay khó khăn, anh bị cắt giảm nên chạy grab kiếm sống.
Nghe đến đây, tôi im lặng. Lúc đó, chẳng hiểu sao tôi lại bảo:
– Mình lưu số nhau. Khi nào cần, em gọi anh chở nhé.
___________
Từ lúc đó, tôi có xe ôm riêng.
Vào 9 giờ sáng, tôi thấy anh đứng trước cửa nhà mình. Lúc 6h giờ tối, anh lại đến công ty. Thi thoảng tôi đi đâu với bạn bè, anh cũng là người chở.
– Em làm công việc gì mà di chuyển nhiều thế?
– Em làm biên tập viên tạp chí, phải đi phỏng vấn nhiều.
– Thế à? Chở em là đủ tiền ăn của anh mỗi ngày đấy.
Chúng tôi cười lớn.
Theo thời gian, chúng tôi trở thành bạn thân. Chạy xe nhiều, da anh đen sạm đi. Anh bảo, chạy xe ôm bào sức khỏe quá.
– Anh gửi đơn xin việc chưa?
– Rồi. – Anh thở dài – Mà chẳng ai gọi.
Theo thời gian, chúng tôi cặp kè nhau đến mức mọi người đồn tôi có người yêu chạy grab. Khi tôi diện đồ đẹp đi gặp khách hàng, khoảng cách ấy chênh lệch thấy rõ.
– Em ngại không? – Anh hỏi.
– Không… – Tôi cười lớn – Làm ăn cướp thì ngại. Còn xe ôm thì không.
Lần này, anh ngại ngùng không đáp. Tôi biết, anh có chút tự ti.
Trong một lần gặp đối tác, khách hàng bảo công ty họ thiếu một nhân sự làm ngành sự kiện. Lúc đó, tôi nhanh chóng lên tiếng:
– Em biết một người. Anh ấy chắc chắn sẽ ổn cho vị trí đó.
– Anh ấy làm công ty nào? – Khách hàng hỏi lại.
– Giờ anh ấy chạy grab. – Tôi đáp tỉnh rụi. – Nhưng hãy thử vỏng vấn người này, em tin chắc sẽ phù hợp.
__________
Sau hai vòng phỏng vấn, anh được nhận thật.
Sáng hôm sau, anh đến chở tôi đi làm. Ngay lập tức, tôi bị dội bởi vẻ ngoài của người. Mái tóc anh vuốt gọn, mặc sơ mi cổ trụ, quần tây đen, giày tây. Vẻ bảnh bao của anh khiến tôi khựng lại.
– Sao thế? – Anh hỏi lại.
– Em quen nhìn anh trong đồng phục grab rồi. – Tôi cười lớn.
Lúc này, chúng tôi dần nảy sinh tình cảm với nhau. Anh vẫn chở tôi buổi sáng. Còn tối, vì thường về trễ, nên tôi tự bắt xe về. Thi thoảng, chúng tôi đi ăn tối với nhau.
Khi có tháng lương đầu tiên, anh mời tôi đến nhà hàng sushi sang trọng. Người nhìn tôi, nháy mắt tinh quái.
– Cảm ơn em đã cho anh công việc này.
___________
Sau gần nửa năm, con xe của anh hỏng. Sửa sang lại cẩn thận, anh gửi về quê cho bố mẹ chạy, còn mình mua chiếc mô tô ao ước. Ngày chở tôi ở công ty, anh mặc đồ bảnh tỏn, trên con xe đời mới. Và bây giờ, nó hợp với mấy bộ đồ đi tiệc của tôi.
– Anh bảnh đấy! – Tôi cười phá lên.
– Giờ đã hợp với biên tập viên tạp chí phải không nào? – Anh trêu lại.
Chúng tôi cùng đi ăn một quán ăn bán đồ Hoa. Rồi anh hỏi:
– Anh nghe sếp mình kể rằng em đã giới thiệu anh là “chạy grab nhưng rất đáng để phỏng vấn”. Anh đã khá bất ngờ.
Tôi tủm tỉm cười:
– Ôi, quan trọng là CV và năng lực của anh thôi. Mà em tin, đàn ông sẵn sàng làm mọi việc để kiếm tiền hợp pháp trong lúc khó khăn thì đều giỏi cả.
Tựa lưng vào thành ghế, anh cười lớn rồi đáp lại:
– Cảm ơn em.
Bàn tay anh nắm chặt tay tôi. Nước da người giờ đây đã cháy nắng, đen nhẻm. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi vẫn thấy nó vững chãi lạ kỳ.
✍️Yang Phan