Một chuyện nho nhỏ – Câu chuyện ý nghĩa đáng để suy ngẫm

Một câu chuyện có mang màu sắc tâm linh, được nghe một bạn trẻ kể lại.

Phong tốt nghiệp đại học rồi đi làm. Sau nhiều năm làm việc chuyển hết từ công ty nhỏ đến công ty lớn thì cậu cũng tích lũy được nhiều kinh nghiệm. Lần này cậu đã được thăng chức làm quản lý cho một xưởng sản xuất.

Từ chỗ cậu thuê trọ đến chỗ làm khá xa nên phải đi xe đưa đón. Hàng ngày, Phong đi ra đầu ngõ để đứng chờ xe đến rước. Chếch chếch phía bên kia đường là một ngôi chùa. Thực tế là cậu không bao giờ để ý đến ngôi chùa đó vì thường ra đường là lên xe ngay.

Hôm rồi , Phong lại ra đường chờ xe sớm hơn mọi ngày. Bỗng cậu đánh mắt nhìn sang ngôi chùa thì nhìn thấy một sư ông đang quét lá ở sân. Trên tường rào, cậu thấy nhiều dây leo nở hoa trắng li ti kín cả bức tường rất đẹp và thu hút ánh nhìn . Sư ông nhìn thấy cậu liền bắt chuyện:
– Tuổi của con năm nay sẽ gặp tam tai. Con nên thỉnh chuỗi hạt châu có mặt Phật đeo lên cổ để được bình an.

Phong dạ một tiếng thì cũng là lúc xe đưa đón vừa tới. Cậu chào tạm biệt sư ông rồi lên xe ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế. Cậu cứ nghĩ mãi, tại sao sư ông lại biết mình năm nay bị tam tai mà nói vậy.

Mình lần đầu nhìn thấy sư ông, trông sư thật phong thái, đĩnh đạc , khuôn mặt rất hiền từ. Cậu cứ nhớ mãi cảnh chùa lúc đó thật đẹp. Nếu còn thời gian mình sẽ chụp bức tường hoa trắng đó để up lên Facebook thì đẹp hết biết .

Chủ Nhật ngày nghỉ, nhớ lời sư ông, Phong đã lên chùa thỉnh sợi dây chuỗi.

Cậu háo hức tính vào chụp ảnh bức tường hoa trắng nhưng lạ thay, chẳng thấy bông hoa nào cả, mà chỉ còn là một bức tường rêu phong cũ kỹ.

Cậu vào trong hỏi thăm sư ông thì mới biết ngôi chùa này chỉ toàn là Ni sư. Không có sư ông ở đây.

Phong đã kể lại cho các Ni sư nghe chuyện đã nhìn thấy Sư ông ở cổng chùa, kể về bức tường hoa trắng và cả lời khuyên của sư ông.

Ni Sư trù trì kể rằng, thời xa xưa, ngôi chùa này là của các sư ông, trải qua nhiều thế hệ, dần dần giao cho các ni quản lý. Sư ông mà cậu nhìn thấy có lẽ là linh của một trong những sư đã từng tu ở đây. Vì hợp tuổi nên sư ông đã cho cậu thấy.

Thỉnh chuỗi hạt châu về, Phong luôn đeo trên người hàng ngày, chỉ tháo ra khi tắm rồi lại mang ngay vào sau đó.

Một hôm, trước khi đi làm như mọi ngày, cậu đang cúi xuống để buộc dây giày, tự nhiên sợi dây chuỗi đứt, hạt châu rơi xuống tung toé, riêng cái mặt Phật thì rơi ngay trên bàn chân tuy không mạnh nhưng lại bị nứt đôi. Thấy điềm lạ, có vẻ không lành nên cậu đã gọi điện xin nghỉ làm và báo tài xế không đến đón mình.

Ngày hôm sau, Phong đi làm lại thì thấy một chiếc xe đưa đón khác đến đón. Cậu không để ý lắm vì nghĩ chắc công ty có nhiều xe.

Đến giờ nghỉ trưa, Phong có việc đi ra phía sau dãy nhà xưởng thì thấy chiếc xe đưa đón quen thuộc bị thủng một miếng gương lớn ngay chỗ ngồi ghế phụ, nơi mà cậu hay ngồi.

Phong lo lắng vào hỏi mọi người chuyện gì đã xảy ra với cái xe ấy thì được nghe kể lại rằng: hôm qua xe chạy ngang qua một ngôi nhà đang xây thì đột nhiên có một cây sắt to dài rơi từ trên cao xuống đúng chỗ ngồi ghế phụ. May mắn không ai bị gì vì không ai ngồi ghế đó cả. Ghế đó là của cậu mà cậu không ngồi thì không ai ngồi.

Hú hồn, ngày hôm đó mà cậu đi làm là chết chắc luôn.

Chuyện thật lạ và cậu thấy mình may mắn vì được gặp sư ông. Chính sư ông đã giúp đỡ và cứu cậu.

MỘT CHUYỆN NHO NHỎ
Tác giả : Thu Hà Nguyễn
ĐN 28/08/2024

Bài & ảnh sưu tầm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *