Mong manh kiếp người 8

Nguyễn Minh Minh

P8 (kết thúc)

-Mợ. Mợ ơi. Cháu về rồi đây. Nhà cửa xây nhiều quá cháu quên cả nhà mợ rồi.

-Ối trời ơi… con Sen.. Sen nó về này ông ơi… Trang ơi…. vào vào gọi anh Tùng.. anh Trúc ra đón chị con ơi….

Bà mợ buông cái chảo đang cầm xuống đất cái xoảng chạy ra ôm lấy cháu. Rồi rối rít gọi chồng gọi con. Mọi người trong nhà ùa cả ra, mấy người hàng xóm lúc này cũng nhận ra Sen lên tò mò đứng lại hỏi chuyện. Ai cũng mừng vì Sen về được nhà. Có người thở dài khóc thay cháu họ mình cũng theo bà Diễm đi biệt tích sáu năm nay chưa thấy về.

– Cháu uống nước đi. Có đói không? Đi mấy ngày mới về được nhà.? Sao không điện thoại để mọi người đón.

Bà mợ dồn dập hỏi, ông cậu cũng rưng rưng nước mắt vì thương cháu bôn ba xứ người. Vẫn biết thi thoảng cháu có điện về nói vẫn khỏe, mới sinh thêm đứa thứ hai được gần năm mà sao ông vẫn không tin cháu mình còn sống và khỏe mạnh đang đứng trước mặt mình.

Run run đón cốc nước cam ấm từ tay mợ. Sen uống một hơi hết cốc nước vì khát quá.

Nãy quên không xuống xe nên xe chạy quá mất một km. Thành ra cô phải cuốc bộ , chiếc ba lô nặng trĩu quần áo, thêm một túi du lịch to tướng bánh kẹo mà Chiêm mua cho ở cửa khẩu Quảng ninh.

Ngồi xe, chờ phà gần tám tiếng cô mới về tới quê nhà. Say xe ngây ngất, và mệt lử người do đi bộ xuyên rừng, lội suối cả đêm nhưng tình cảm mọi người dành cho mình khiến cái mệt như tan biến hết.

-Ối giời ơi… con tôi… con tôi nó về rồi các ông các bà ơi… ới ông ơi… ông sống khôn thác thiêng về mà chứng con gáι ông nó tìm được quê mà về rồi… tôi lại cứ ngỡ nó ૮.ɦ.ế.ƭ mất ҳάc ở xó xỉnh nào rồi … ôi con tôi…

Tiếng bà Bộn bù lu bù loa từ ngoài cửa ào vào. Bà đã già đi nhiều, nhưng bản tính vẫn không thay đổi là mấy. Sau đám tang ông Bộn , anh Trúc, anh thứ hai quyết định đưa vợ con từ Yên bái về quê sinh sống và tiện bề chăm sóc mẹ. Vợ anh sợ va chạm với mẹ chồng nên xin phép ăn riêng ngay từ ngày đầu về sống cùng nhà, chị cũng theo chị dâu ra Hải phòng đi chợ kiếm tiền. Anh Trúc cứng rắn hơn anh cả Tùng anh mạnh tay dập hầu hết những vụ cãi cọ do bà châm ngòi.

Cứ nhìn anh trừng mắt lên quát vợ. Im ngay!. Tôi nói cả hai người im ngay là bà Bộn cũng sợ mà không dám to tiếng, chỉ bậm bục mắng thầm con dâu.

Ôi con tôi… bà sờ mặt Sen. Bà đã xem ảnh con gáι sau khi bóc chàm chụp ở bờ hồ Hoàn kiếm. Cũng đã xem ảnh cô mặc áo đỏ đứng cạnh chồng. Nhưng bà cũng không tin con gáι bà bóc cái chàm tгêภ mặt đi lại xinh tươi đến vậy.

Nó béo và trắng hơn dạo ở nhà.

Sen xin phép cậu mợ về nhà thắp hương cho cha rồi mai sẽ ra chơi lâu hơn. Bầu đoàn kẻ dắt xe người đi bộ líu ríu trò chuyện trở về nhà. Từ ngày anh chị Trúc về sống cùng, nhà cửa được sửa sang, vôi ve sáng sủa hẳn. Hai đứa cháu bảγ tάm tuổi chạy ra đón cô. Đứng trước ban thờ cô khóc khi nhìn di ảnh cha mình. Ông gầy và già quá, có lẽ lúc gần mất gia đình mới gọi người chụp ảnh cho ông nên bức ảnh thờ nhìn ông hom hem tiều tụy lắm. Bữa tối hôm đó nhà Sen đông nghịt người đến thăm hỏi.có người đến vì tò mò không biết Sen sang đó có biết nói tiếng Trung quốc không? Không thì giao tiếp kiểu gì? Sen lấy chồng có trẻ không hay lấy ông già, vì có người nói một cô là cô họ của mụ Diễm xóm ngoài bị bán sang làm vợ cả nhà vừa bố , con lại cả mấy lão bạn của bố. Ngày nào cũng phải hầu hạ mấy lão già nên bà cô già ngót năm mươi tuổi không thể chịu nổi đã tìm cách trốn về. Sau cả tuần chạy trốn thì bà cô ấy đã tìm về được quê. Vậy là ngày nào mẹ Diễm cũng được bà cô tế cho ăn đủ thứ tгêภ đời. Mụ Diễm sau khi bán Sen đã dắt mối thêm mấy người nữa, nhưng rồi mụ bị bắt trong một vụ buôn bán Ϯὰпg Ϯɾữ cҺấϮ cấм đã lĩnh án hai mươi năm tù. Ngày mụ ra tòa, con gáι, và bà cô họ đã ra làm chứng mụ bán người. Có lẽ họ đã quá hận mụ.

Có người gặng hỏi xem có gặp cháu họ cũng bị bán đi trước đó không.? Sen ù hết cả tai đành xin phép mọi người để đi nghỉ sớm.

Đó là chuyến về thăm quê đầu tiên của Sen. Trước ngày trở lại Quảng Đông một ngày, Sen đã ghé nhà cô bạn thân ngủ lại với bạn một đêm. Cô tâm sự rằng nếu ở quê mà không biết đi bóc cái bớt đi thì một là cô ế tới già, hai sẽ lấy ai đó ૮.ɦ.ế.ƭ vợ, mà cái cảnh làm mẹ kế cũng chả sung sướиɠ gì. Chứ hình thức như vậy chả trai nào lấy.

Bị bán đi, nhưng Sen không hận bà Diễm. Chỉ buồn một nhẽ là bà ta đã ăn hết số tiền nhẽ ra phải đưa cho mẹ cô. Nhưng giờ thì bà ấy cũng đang trả giá rồi..

Còn ai đó khuyên cô ở lại thì cô lắc đầu. Ở lại mà sống cùng mẹ cô cũng khó ở lắm. Chả vậy mới ngày thứ ba con gáι về chơi, sau khi nhận một ngàn tệ quà con gáι biếu bà đã hỏi cô bao giờ mày sang đấy.? Lấy chồng thì phải theo chồng thôi. Đàn bà con gáι xuất giá tòng phu .

Với tư tưởng ấy làm sao cô sống cùng mãi được trong khi bên kia biên giới , ngoài người chồng hiền lành ʇ⚡︎ử tế chăm chỉ, cô còn có hai đứa con nhỏ đang ngóng chờ cô.

Hai người ôm nhau vỗ về động viên nhau cùng cố gắng. Sen tặng bạn một bộ quần áo nhung cô mang từ Quảng đông về. Và vui vẻ nhận hai bộ quần áo cho con trai,hai cái váy cho con gáι do cô bạn may tặng.

Năm năm sau cô dắt thằng con trai về chơi. Cô khoe đã xây nhà hai tầng bốn phòng ngủ, nhà nước hỗ trợ năm vạn tệ, còn vợ chồng tích cóp mà làm. Bố mẹ chồng già yếu nhưng cũng không gây khó dễ gì với cô. Cô đã nói thông thạo tiếng Quảng đông. Nhưng hễ bực với chồng hay chị chồng thì cô lại xổ một tràng tiếng Việt du dương, nhưng họ không hiểu lại nhe răng ra cười vì tưởng cô hát.

Lần sau đó cô còn dắt con gáι mười bốn tuổi vừa học xong trung học về chơi, cô bảo bên đó vào đại học khó lắm, nhưng vào trường nghề thì sau ba năm vừa có bằng tốt nghiệp cấp ba , lại được đào tạo nghề ra các công ty làm luôn. Còn cô mấy năm qua cũng xin vào làm cho nhà máy sản xuất đồ chơi, lương ba đến bốn ngàn tệ. Công việc cũng nhàn, chồng cô trả bớt đồi và đi lái xe tải chở hàng.

Cuộc sống của gia đình cô đầm ấm, vui vẻ và rất hạnh phúc.

Có lẽ chỉ nên dừng lại chuyện của Sen ở đây thì mới đúng, mới nhân văn. Một người con gáι sinh ra không được hoàn hảo và có một người mẹ tai ngược đọa đày bao năm, phải tìm đường sang tận nước khác mưu cầu cuộc sống , mưu cầu hạnh phúc. Cô ấy đã gặp và đã được hưởng trái ngọt cuộc đời.

Thế nhưng tại sao tác giả lại đặt tên truyện là Mong manh kiếp người?

Tại sao?

Là bởi,không hiểu vì lý do gì mà chi ngành nhà bố đẻ cô rất nhiều người đoản thọ. Hầu hết trong chi ấy không có người sống qua tuổi bẩy ba.

Đầu tiên là ông nội cô. Ông bà có bốn con trai, hai con gáι. Hai bác trai tгêภ bố cô người hi sinh năm hai mươi tuổi, người đột ʇ⚡︎ử năm bốn mốt. Bố cô Ьệпh rồi đi năm sáu ba tuổi. Bà cô, em gáι bố cô cũng mất vì tai пα̣п năm ba bảy tuổi.

Rồi đến các anh con bác cũng lần lượt ra đi khi tuổi đời còn khá trẻ.

Anh Trúc của cô, năm năm ba tuổi Ьệпh gan mà mất, chị dâu thương chồng lo buồn quá cũng sinh Ьệпh rồi đi sau anh một năm. Anh trai út hơn Sen ba tuổi bị tàu kéo mất năm bốn chín tuổi. Và rồi khi Sen bước sang tuổi bốn tám được vài tháng thì phát hiện mắc Ьệпh υпg Ϯhư ruột. xa quê hai nhăm năm, giấy tờ không có, khi phát hiện Ьệпh cũng đã sang giai đoạn cuối. Bác sĩ cũng đành lắc đầu nhắc gia đình đưa về nhà được ngày nào hay ngày ấy.

Chồng con của Sen chăm sóc tận tình, anh nhờ người mua nhựa cây á p.hiện để hòa cho cô uống đỡ đau.

Kéo dài sự sống cho cô được sáu tháng thì cô đi.

Những ngày đau Ьệпh, cô điện thoại về cho mợ, cô khóc.

Mợ ơi. Cháu đau lắm! Cháu nhớ mọi người lắm. Nhưng mà chắc cháu không về thăm mọi người được nữa rồi…

Mợ cô nhận điện chỉ biết khóc thương đứa cháu gáι hẩm hiu. Động viên cháu ráng ăn và tђยốς thang cho mau khỏe.

Gia đình gom góp tiền cho anh cả Tùng làm hộ chiếu sang thăm cô.

Gặp anh nơi xứ người cô mừng lắm, hai anh em cứ ôm nhau mà khóc. Anh ở chơi, và chăm cô được một tuần thì phải về. Có lẽ được gặp lại người thân đã khiến cô nhẹ lòng mà đi khi anh cô vừa về tới nhà.

Hai năm sau con gáι cô lấy chồng, anh cả Tùng lúc này mới lại sang thắp cho em nén hương.
Có người sẽ nói vậy nhân quả ở đâu? Khi vừa rồi mụ Diễm thọ án hai mươi năm đã ra tù. Trở về quê ở cái tuổi bẩy nhăm. Mụ vẫn béo tốt, vẫn tươi tắn, đầu phi dê váy dài tha thướt, vẫn cười rổn rảng khoe hàm răng trắng đều chằn chặn.

Một số người bị mụ bán đi tuyệt nhiên không thấy tăm tích. Người thân của họ vẫn đau đáu nỗi nhớ thương, vẫn ôm mối hi vọng mong manh được một lần gặp lại.

Có người lại nói. Nhân quả ở đâu khi bà mẹ của Sen nay đã hơn chín mươi vẫn ăn khỏe ngủ tốt và vẫn sang sảng giọng khi ai đó hỏi chuyện.

Nhưng tôi tin là thực tâm họ không Sướng đâu.

Một người bị cả gia đình quay lưng, con cái không đoái hoài suốt bao năm trong tù như mụ Diễm cũng đau lòng lắm chứ!

Một người hơn chín mươi suốt mấy chục năm qua cũng lọ mọ một mình trong căn nhà cũ. Các con cháu có thương cũng chỉ đến chơi được dăm mười phút vì cái thói nanh nọc, gớm ghê vẫn còn ngự trị nơi bà. Một người mẹ sẽ đau lòng thế nào khi lần lượt mất dần những đứa con do chính mình đẻ ra.!

Ấy cũng là nhân quả rồi đúng không.

Và tôi cũng nghĩ rằng hẳn Sen đã trả nợ kiếp này xong sớm,để được đầu thai sang kiếp khác, ở một gia đình khác với tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ , anh chị em.

Tôi tin điều đó.

Bởi lần cuối cùng tôi mơ thấy Sen về khoác vai tôi và nói: tao về thăm nhà lần này nữa thôi. Rồi tao sẽ đến một nơi rất đẹp.

Tôi nhớ nụ cười của cô ấy.

Bài viết khác

Một người con có hiếᴜ không bao giờ làm 5 điềᴜ nàγ với cha mẹ mình

Hãγ ngẫm nghĩ lại xem bạn đã bao giờ làm 5 việc nàγ với bố mẹ mình haγ chưa. Nếᴜ đã từng ρhạм ρhải, nhất định ρhải sửa ngaγ. 1. Đừng để bố mẹ cảm thấγ không được coi tɾọng Về nhà ăn cơm haγ không cũng đềᴜ ρhải nói với bố mẹ, những việc […]

Hiểu ᵭúng về chữ ‘Dạ’ – Một nét văn hoá ᵭẹρ ᵭầy ý nghĩα sâu sắc

Nhiều người vẫn lầm tưởng khi dùng chữ ‘dạ’ là tỏ thân ρhận hèn kém, Ьề dưới, léρ vế, hαy hèn mạt. Hoặc thậm chí hiểu sαi luôn khi cho ɾằng chỉ người dưới mới cần dạ với người tɾên. Chữ ‘dưới’ ở ᵭây ᵭược hiểu là người nhỏ tuổi hơn tɾong xã hội, hαy […]

Thằng ăn cắρ – Câu chuyện là bài học ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Ở một làng nào đó bên xứ Ấn Độ, có một tҺươпg giα nghèo. Ðời sống khó khăn, пα̣п cường hào ác bá quá đỗi lộng hành khiến bác tα sống không nổi, ρhải bỏ đi một xứ xα sinh sống. Sống nơi đất khách quê người lâu ngày, lòng ɾiêng vẫn tủi. Lại thêm […]