Mẹ ơi! Ở nhà sắm tết đến đâu rồi. Con nhớ nhà lắm
Ở Vn là 29 tết.
Bên kia bán cầu con trai nhắn tin:” Mẹ ơi! Ở nhà sắm tết đến đâu rồi. Con nhớ nhà lắm”.
Bảy năm đi học xa, nó chưa được về lần nào chỉ vì chẳng có tiền mà về. Mẹ bảo” cứ ở bên đấy bao giờ phấn đấu lấy bằng được cái PR( thẻ xanh) rồi về.Mỗi lần về mất cả trăm triệu, mẹ ở nhà làm bục mặt.Khổ thân thằng bé, ở xa, mỗi lần tết đến ngóng dài cổ về gia đình.
Nơi ấy những người yêu thương cũng đang khắc khoải chờ nó trở về. Nó kể: ” bên này con cũng đặt được hai cái bánh chưng của một cô người Việt. Con ăn trong vài ngày, tết của con đấy”.
Mẹ nó quay đi hai hàng nước mắt trực trào thương nó, thương mình. Tương lai mờ mịt biết đến bao giờ….
Chiều ba mươi tết
Mẹ nó vẫn tất bật với đủ mọi việc không tên. Nó bắt mẹ bật cam để xem nhà sắm được gì rồi. May quá, mới mua được mỗi cành đào, cắm chềnh ềnh giữa nhà. Nó nhìn xít xoa ” đẹp quá mẹ ạ “. Vậy là nó yên tâm.
Ừ thôi, cứ có cành đào trong nhà là có tết rồi cứ sống bằng niềm tin là được. Ngoài kia phố xá tấp nập, dân tình sắm tết rầm rập. Mẹ nó bình chân như vại, một năm kinh tế buồn.
Đang lơ ngơ mua vội vài thứ vét chợ, mẹ nó giật mình vì tiếng mời:
– Chị ơi mua gì cho em đi, cho em hết hàng về quê ăn tết cho kịp xe không hết xe về chị ạ.
Mẹ nó lúc này mới để ý, một người phụ nữ gầy gò, tóc tai bù xù, áo quần ruộm một màu lấm lem chấm mốc. Em còn vài cân khoai tây, vài củ hành tây, ít cà rốt, vài loại rau sống….
– Chị quê tận đâu, sao bán muộn thế, tết nhất về sớm tí cho con cái nó mừng.
– Em ở Thái Bình, theo con lên đây nuôi con ăn học. Nó học đại học Bách khoa chị ạ. Đôi mắt chị tự dưng cụp xuống. Ở quê em chẳng làm gì ra tiền. Lên đây buôn bán rau cỏ kiếm tiền đóng học cho con. Em ở trọ trong ngõ Đại La ý chị .
– Ừ chị tính tiền hết chỗ còn lại em mua hết cho mà về.
– 100 nghìn chị ạ
– Ôi còn có vậy mà chị ngồi cố làm gì. Mẹ nó nhét vội tờ 500 nghìn vào tay người phụ nữ.
” Em biếu chị thêm tí tiền xe, về luôn đi cho kịp”.
Phụ nữ là vậy, hay cố. Ngày thường đã đành, tết nhất. Mẹ nó lẩm bẩm:
Sao giống mình thế quyết hi sinh đời bố củng cố đời con. Nay mai chúng nó thành đạt không biết có tưởng tượng cảnh này không nhỉ.
Mẹ nó về đến nhà, lật đật hạ đồ đạc gọi điện luôn cho người bạn: ” Đến luôn em lấy mấy thứ về ăn tết nhé”.
Tết là đoàn viên, tết là sẻ chia.
Mẹ nó hạnh phúc vì vẫn còn lo được cho mình, cho con và cho người khác nữa. Mẹ nó là vậy, đơn giản là đỉnh cao của phức tạp…
Sưu tầm.
Ảnh st. TP những ngày cận tết.