Mẹ kế không dễ làm – Chương 4
Mẹ cô thấy con gáι ra ngoài về thì vui vẻ như trúng số liền theo hỏi.
“Mới sáng mặt ủ rũ mà giờ tươi tắn ghê nhỉ, con đi gặp ai vậy?”
Nhật Hạ thong thả rót ly nước càng làm mẹ cô nôn nóng. Cứ từ từ theo đà này cô sẽ kiếm con rể về cho mẹ. Anh rất phù hợp với tiêu chí cô đưa ra, đẹp trai, thành đạt lại kèm theo món quà là đứa bé đáng yêu kia. Nhật Hạ không quan trọng con chung con riêng, với cô có thêm thì nên vui chứ chẳng lo gì. Cô làm ra vẻ bí ẩn nhìn mẹ.
“Con đi gặp người trong mộng.”
“Nói vậy là con có bạn trai rồi hả?”
“Không những bạn trai mà mẹ còn sắp có thêm cháu ngoại.”
Mẹ cô bán tín bán nghi nhìn bụng con gáι.
“Thôi ૮.ɦ.ế.ƭ, con ăn cơm trước kẻng à?”
Nhật Hạ cười tủm tỉm gật đầu, mẹ cô tuy ngoài miệng không ngừng mắng nhưng chốc lát lại liếc sang bụng cô cười thầm. Buổi chiều cô lôi hết quần áo trong tủ ra lựa, thường ngày mua đồ nhiều lắm nhưng đến lúc cần lại chẳng có bộ nào ra hồn. Mẹ cô nhiệt tình vào tư vấn, cuối cùng Nhật Hạ một thân uyển chuyển váy ngắn ngang gối, vừa lịch sự vừa toát lên vẻ nữ tính. Cô nhìn điện thoại mới hơn sáu giờ, vẫn còn sớm. Ngồi nghĩ vẩn vơ, có khi nào anh quên cuộc hẹn này không nhỉ, để cho chắc chắn cô nhắn tin nhắc nhẹ. Năm phút… mười phút trôi điện thoại vẫn im lặng, Nhật Hạ bắt đầu nôn nao, cô trực tiếp gọi cho anh.
Việt Hoàng vừa đón con gáι từ nhà trẻ về, anh nhờ mẹ cho bé Min ăn tối giùm. Điện thoại anh bỏ trong xe nên không biết rằng có một cô gáι đang tức lộn ruột. Nhật Hạ gọi hơn chục cuộc, không lẽ anh cho mình leo cây, tiêu rồi thời gian chỉ còn mười lăm phút nữa, cô kiếm đâu ra người thay thế bây giờ.
“Con ra ngoài à?”
“Vâng, có hẹn với bạn.”
Bà Nguyệt nhìn con trai ăn mặc chỉnh chu, gọn gàng, đặc biệt đáy mắt thấp thoáng sự vui vẻ. Bà mừng thầm, chỉ mong con trai đi hẹn hò. Bé Min từ trong chạy ra ôm lấy chân Việt Hoàng.
“Bố đi đâu vậy, con cũng muốn theo!”
“Nào nào qua đây chơi với bà, bố con ra ngoài gặp bạn, không tiện dẫn con theo đâu.”
Việt Hoàng xoa đầu con gáι.
“Bố sẽ về sớm, con nghe lời bà nhé!”
Min ngồi trong lòng bà nội nhìn bố đi mất, con bé đôi mắt đỏ hoe. Bà Nguyệt dịu giọng.
“Min là đứa trẻ nghe lời đúng không, con bảo bố mau cưới vợ mới nhé. Cô ấy sẽ chăm sóc và yêu thương hai bố con.”
“Không thích, con chỉ muốn mẹ thôi.”
Con bé dứt lời chạy thẳng về phòng, bà Nguyệt định tiếp tục giải thích cho cháu hiểu nhưng thấy chồng về nên thôi.
Việt Hoàng lấy điện thoại ra xem thì giật mình, cả đống cuộc gọi nhỡ, tin nhắn, xem ra cô đang mắng anh không giữ lời hứa. Nhật Hạ nghe tiếng chuông vội chụp lấy nghe máy ngay.
“Địa chỉ nhà cô ở đâu, tôi tới đón. Lúc nãy để quên điện thoại trong xe nên không biết cô gọi.”
“Hì hì, vẫn còn sớm, tôi gọi xem thử đúng số không đấy mà.”
Cô giả vờ không vội nhưng thực ra nãy giờ đứng ngồi không yên. Nói địa chỉ cho anh rồi cầm túi ҳάch xuống cổng đợi. Nhật Hạ ra tới cửa chợt nhanh chân chạy ngược vào soi gương lần nữa. Cô cũng không tới nỗi nào, đi với anh xứng đôi vừa, tiện tay lấy chai nước hoa tгêภ bàn trang điểm xịt một phát thơm bừng cả phòng. Nhật Hạ xịt hơi lố làm cô ho sặc sụa. Cô ra cổng chờ anh, sau lưng bốn ánh mắt chăm chú dõi theo. Vợ chồng ông Thành nấp sau rèm cửa ở phòng khách, chờ thấy mặt bạn trai của con gáι. Nhà cô ở đầu hẻm nên không khó tìm, Việt Hoàng ga lăng mở cửa xe cho cô. Anh vừa xuống liền đứng cách cô một mét, giống như tránh tà.
“Mùi gì nồng vậy?”
Nhật Hạ hít mũi, thơm thế này mà anh ta kêu nồng, còn đưa tay che mũi.
“Tôi dùng ít nước hoa ấy mà, không tới nỗi chứ.”
Cô chui toạt vào trong xe, mỉm cười ngồi ở ghế phụ nhìn khuôn mặt bất đắc dĩ của Việt Hoàng mà hả hê. Cô gáι này mỗi lần gặp mặt đều cho anh bất ngờ, Việt Hoàng lái xe khẽ liếc mắt nhìn cô. Hàng mi cong Ꮙ-út, môi hồng trái tιм, đặc biệt đôi mắt là vũ khí đắt giá nhất tгêภ khuôn mặt. Nhật Hạ đang nhắn tin với đồng nghiệp nên không để ý người bên cạnh đang nhìn mình. Nơi tổ chức tiệc liên hoan nằm ở tầng ba một khách sạn năm sao. Nhật Hạ trầm trồ kì này sếp chịu chi thật. Hai người ở trong thang máy, cô dặn dò vài lời với Việt Hoàng.
“Lát nữa có ai hỏi thì anh nói chúng ta quen được hai năm rồi, công việc, thành tích của anh thế nào cứ khoe hết ra đừng ngại. À mà nhớ khen tôi vài câu nhé.”
Anh nhịn cười gật đầu trước bộ dạng năn nỉ của cô, hai người giống như một cặp đôi hạnh phúc khoác tay nhau bước vào.
“Bạn trai chị Hạ kìa.”
“Ôi đẹp đôi thật!”
“Sếp Minh không có cửa là phải rồi.”
Nhật Hạ nghe tiếng bàn tán mà cười tới mang tai. Việt Hoàng cảm giác tay bị siết chặt, cô ngày càng dựa cả người vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh. Đối diện bọn họ là người đàn ông sắc mặt không được tốt lắm, anh ta nhìn Việt Hoàng như kẻ địch. Nhật Hạ ngồi cạnh hội chị em thân thiết của mình, Việt Hoàng nhờ thế nổi bật nhất trong đám phụ nữ.
“Mọi người đã tới đông đủ nên khai tiệc thôi.”
Trong lúc cô gáι bên cạnh anh ăn ngon lành thì Việt Hoàng không có cơ hội động đũa, hội chị em của cô tra hỏi anh như hỏi cung. Hết chuyện tình cảm lại nhảy sang công việc, gia đình. Bọn họ còn quan tâm nhiều hơn cả mẹ anh. Nhật Hạ đang ăn bỗng thấy ai đá nhẹ chân mình, tâm hồn ăn uống kiềm chế lại.
“Mấy chị hỏi lắm thế định dọa bạn trai em sợ à?”
“Con nhỏ này kín miệng thật đấy, quen lâu vậy rồi hôm nay mới chịu giới thiệu.”
“Bạn trai em ưu tú thế này nên phải giấu thật kỹ.”
Thấy Việt Hoàng ngồi im bất động không chịu phối hợp, cô gắp thức ăn bỏ vào chén anh cười ϮιпҺ nghịch nói nhỏ.
“Khen tôi đi.”
Việt Hoàng ho nhẹ một tiếng, cười gượng.
“Thật ra tôi mới là người phải lo, cô ấy vừa xinh đẹp, giỏi giao tiếp lại nấu ăn rất ngon. Bên cạnh còn có nhiều người theo đuổi.”
“Em thấy chị Hạ quen anh đúng là may mắn.”
Liên khen một câu làm cả hai đều cười nhưng hàm ý lại khác nhau. Nhật Hạ đang mắng con bé kia nói vậy khác nào cô thấp vế hơn anh rồi. Ngược lại Việt Hoàng rất hài lòng. Ăn uống xong mọi người rủ nhau đi karaoke, Nhật Hạ biết mình hát dở nên lấy cớ muốn về cùng bạn trai.
“Hôm khác đi nhé, bạn trai em phải đến Ьệпh viện trực”
“Ừ thế thì tha cho em đấy.”
Ra tới bãi đậu xe Nhật Hạ mới bỏ xuống vẻ mặt đóng kịch, lúc này cô mới quan tâm anh thật lòng.
“Anh đói bụng không, chúng ta ăn gì đi rồi về”
Quả thật Việt Hoàng đang đói bụng nghe cô gợi ý gật đầu ngay. Nhật Hạ rất ít khi đi ăn ở ngoài nên không biết quán nào ngon.
“Anh muốn ăn gì?”
“Tùy cô, tôi sao cũng được.”
Một câu sao cũng được của anh làm cô không nghĩ ra món gì, Nhật Hạ lên ๓.ạ.ภ .ﻮ tìm xem, kết quả nửa tiếng hai người vẫn chưa nghĩ ra nên ăn gì. Việt Hoàng tấp xe vào lề, đối diện có một quán hũ tiếu liền rủ cô vào ăn. Nhật Hạ ăn rất ngon, tô cạn sạch nước, Việt Hoàng nhìn cô thán phục.
“Cô ăn khỏe thật, lúc nãy tôi chỉ thấy cô ăn đến nỗi quên nói chuyện, bây giờ vẫn còn đói.”
Đây có thể hiểu là một lời khen chăng? Nhật Hạ méo mặt, cô được cái ăn nhiều nhưng không mập, phải tập nghe lời mẹ ra ngoài ăn uống từ tốn lại mới được.
“Tôi nhanh đói lắm.”
“Con gáι ăn uống như vậy mới tốt, nhiều người trẻ như cô giảm cân thiếu khoa học đến mức nhập viện.”
“Anh không chê tôi à?”
Việt Hoàng nhìn đôi mắt long lanh đầy mong đợi kia thì không nỡ chọc ghẹo cô nữa, anh gật gù.
“Mập một chút mới đẹp.”
Nhật Hạ rất hài lòng với câu trả lời của anh, còn khen ngược lại.
“Tôi thấy anh cũng vậy, nên ăn nhiều một chút, đàn ông như anh là hơi gầy đấy.”
“Tôi ít khi ăn cơm ở nhà, toàn ăn căn tin nên không hợp khẩu vị.”
Nhật Hạ thì ăn cơm hộp đã thành quen, cô đột nhiên nảy sinh ý định, ngập ngừng hỏi anh.
“Hay là hôm nào tôi rảnh thì làm cơm mang tới cho anh.”
“Ừ.”
Sau đêm đó quαп Һệ của hai người đã tăng thêm một bậc, giữ liên lạc như bạn bè. Hôm nào đó của Nhật Hạ kéo dài tận một tháng sau mới gặp lại.