Mẹ kế không dễ làm – Chương 11

Tác giả: An An

Nhật Hạ ngủ chập chờn, lạ giường nên chưa quen, cô mở điện thoại xem chỉ mới hai giờ sáng. Nhìn qua Việt Hoàng và bé Min đang ngủ say, cô nằm một góc giường còn hai bố con một góc, trông như bị chia cắt. Cô xích lại gần hai người, ʋòпg tay qua ôm lấy bé Min, con bé vẫn chưa mở lòng với cô, phải làm thế nào đây?
Nhật Hạ nằm thao thức, năm giờ sáng cô đã dậy, muốn nấu bữa sáng cho cả nhà. Bà Nguyệt thấy cô trong bếp vội ngăn lại.

“Sao con không ngủ thêm đi, để đấy cho mẹ.”

“Ngày đầu về làm dâu nên con muốn thể hiện đôi chút.”

Bà Nguyệt mắng yêu cô.

“Con bé này, lần sau cứ để mẹ làm. Con chỉ cần sớm sinh cho hai vợ chồng già một đứa cháu nội ẵm bồng cả ngày là được.”

Nhật Hạ cười gượng, đêm qua chưa làm ăn được gì, mẹ chồng muốn có cháu chắc phải đợi hơi lâu. Cô không dám nói với mẹ chồng mình muốn giữ kế hoạch, theo dự định của Nhật Hạ thì một năm nữa có con là vừa.

“Nhà có bé Min là đủ vui rồi mẹ, chuyện con cái theo ý trời đi.”

“Sao thế được, hai đứa phải sinh thêm đứa nữa, một đôi mới vui nhà vui cửa.”

“Vâng.”

Cô thuận theo ý mẹ chồng cho bà ấy vui lòng, Việt Hoàng tỉnh dậy không thấy vợ đâu, hóa ra cô đang nấu ăn trong bếp. Anh lén đi thật nhẹ định hù cô, kết quả chưa kịp hành động đã bị phát hiện, còn trúng một vố thật đau. Khi anh tới gần Nhật Hạ đột nhiên xoay người, cάпh tay hất thẳng vào ռ.ɠ-ự.ɕ khiến Việt Hoàng suýt xoa.

“Anh có sao không? Ai kêu lén lút làm gì.”

“Em định mưu sát chồng hả?”

“Mưu sát anh thì có lợi ích hả, tiền trong thẻ đều là của em, bây giờ anh nghèo đến nỗi không còn một xu dính túi.”

Nhật Hạ tỏ vẻ hống hách, đứng chống tay thách thức anh, Việt Hoàng véo má cô.

“Em giỏi lắm!”

Hàng mi cong khẽ cử động, khuôn mặt xinh đẹp đang ở rất gần anh, Việt Hoàng muốn chiếm lấy đôi môi như quả anh đào kia, anh từ từ cúi xuống. Nhật Hạ khẩn trương nhắm mắt, nụ hôn đầu ở nhà bếp cũng không tệ. Khi môi hai người sắp chạm nhau thì một giọng nói thánh thót vang lên.

“Bố ơi.”

Nhật Hạ đẩy chồng ra, cô còn tưởng sẽ có một nụ hôn lãng mạn vào buổi sáng. Việt Hoàng cười khổ vuốt tóc bé Min.

“Con dậy rồi à, để bố dẫn đi rửa mặt nào.”

Bà Nguyệt thấy hai bố con đi ra thì thất vọng, vừa rồi hai vợ chồng nói chuyện bà ϮιпҺ ý nên tránh mặt ai ngờ bé Min chạy thẳng vào bếp. Bà Nguyệt ỉu xìu, cứ ngỡ tối qua là một đêm ngọt ngào của đôi trẻ nhưng thấy bé Min từ phòng con trai chạy ra thì bà đã hiểu. Sáng nay Nhật Hạ nấu món phở bò, đây là món sở trường của mẹ cô, Nhật Hạ tuy nấu không ngon bằng mẹ nhưng vẫn ʇ⚡︎ự tin được tám phần. Bố mẹ chồng khen nức nở, Việt Hoàng thì chỉ tập trung ăn vì bảo quá ngon duy nhất một mình bé Min không chịu động đũa.

“Con khó gắp hả, để mẹ đút cho.”

Nhật Hạ múc riêng chén nhỏ cầm thìa đút cho con bé.

“Con không thích món này.”

“Con thích ăn ϮhịϮ bò nhất mà không phải sao?”

“Những món cô Hạ nấu con đều không thích.”

Bà Nguyệt lên tiếng dỗ dành đầu tiên.

“Từ nay phải gọi bằng mẹ, nghe con thích phở bò sáng sớm mẹ Hạ đã dậy nấu rồi. Con đừng bướng bỉnh làm mẹ Hạ buồn.”

“Không phải mẹ, không phải.”

Con bé lẩm bẩm chạy khỏi ghế, Việt Hoàng khó xử đuổi theo. Chẳng ai còn ngon miệng, bà Nguyệt áy náy.

“Mong con thông cảm đừng trách con bé. Mẹ sẽ dạy dỗ lại nó, thiệt thòi cho con quá.”

“Có gì đâu mẹ, con bé nhất thời chưa chấp nhận thôi. Con tin tiếp xúc lâu ngày bé Min sẽ thân với con hơn.”

“Cảm ơn con nhiều lắm.”

Việt Hoàng không nắm được cảm xúc của con gáι, con bé cứ thế này chỉ Ϯộι cho Nhật Hạ. Đuổi kịp bé Min, anh ngồi xổm xuống giọng nghiêm túc.

“Bố chưa từng ép con phải làm gì nhưng qua hôm nay bố mong con xem cô Hạ như mẹ, lễ phép nghe lời cô ấy. Những lúc bố không có nhà, cô ấy sẽ chăm sóc, yêu thương con giống như bố vậy.”

Con bé im lặng như không để tâm lời của Việt Hoàng, ăn sáng xong anh đưa vợ đi làm. Nhật Hạ không phải người nhỏ nhen, nhất là với trẻ con. Cô ʇ⚡︎ự hiểu và thông cảm cho Việt Hoàng, anh cứ liên tục xin lỗi làm cô không vui.

Thiên Trang ngồi bên quán nước đối diện trường của bé Min đợi, bà Nguyệt vừa đưa con bé tới là cô ta đã đứng lên chực sẵn. Thiên Trang từng gặp qua cô giáo của con gáι, cô ta lấy danh nghĩa mẹ ruột bé Min muốn xin cho con nghỉ một bữa đi thăm bà ngoại nằm viện. Cô giáo đồng ý, cô ta còn dặn đừng gọi báo lại bố của bé Min vì ngại anh từ chối.

“Hôm nay con muốn đi đâu nào?”

“Con muốn cùng mẹ tới khu trò chơi hôm trước.”

“Được, mẹ sẽ dành cả ngày hôm nay để ở cạnh con.”

Bé Min hí hửng nắm tay mẹ ra xe, con bé cởi mở hơn lúc ở nhà, cứ lẽo đẽo theo mẹ. Thiên Trang ngồi nhìn con chơi với bao suy tính. Điện thoại đang đổ chuông, là lão chồng gọi, cô ta cáu gắt.

“Có việc gì?”

“Cô đang ở đâu, chúng ta cần gặp nhau để thỏa thuận trước khi ra tòa, hẹn chỗ đi.”

“Thỏa thuận gì nữa, tất cả tài sản cứ chia đôi, tôi không chịu giá thấp hơn.”

Lão Toàn tức đến phun ɱ.á.-ύ, phung phí cho cô ta không tiếc tiền thế mà sa cơ một phát là Thiên Trang trở mặt ngay. Cô ta âm thầm bán hết số cổ phần ở công ty từ lâu, tiền đều chuyển cho người nhà đứng tên.

“Nếu cô không đến thì căn nhà và hai mảnh đất không tới lượt cô quản đâu.”

Thiên Trang cúp máy, tâm trạng đang tốt bị phá hỏng, cô ta bực lây qua bé Min. Không thể đưa con bé đi gặp lão Toàn được, cô ta sợ chồng biết mình đang có ý định nối lại tình cũ với Việt Hoàng, lấy đó làm cái bằng chứng ra tòa để giảm lợi ích của cô ta. Nhưng để con bé ở đây một mình thì không an toàn, bé Min chạy lại ôm cổ mẹ, khuôn mặt đáng yêu phụng phịu.

“Mẹ ơi con muốn ăn kem.”

“Ừ, đợi mẹ xí.”

Thiên Trang nhìn quanh một lượt, khu vui chơi cũng ít người. Cô ta dắt con gáι lại hàng ghế chờ ở chỗ mua vé.

“Con ngồi đây chờ mẹ nhé, mẹ có việc bận nên lát nữa sẽ quay lại. Hai mươi phút thôi, con ngồi đây không được đi đâu nhớ chưa?”

“Dạ. Mẹ nhanh quay lại nhé.”

Thiên Trang mua kem cho con gáι xong lập tức tới chỗ hẹn với chồng. Một mình bé Min ngồi bơ vơ, con bé vui vẻ ăn kem vì đinh ninh mẹ sẽ nhanh chóng quay lại. Thiên Trang và lão chồng không thống nhất trong việc ρhâп chia, cãi nhau một trận inh ỏi ở quán cà phê, nếu đang ở nhà thì cô ta nhừ ʇ⚡︎ử với lão chồng rồi. Thiên Trang quay lại khu vui chơi đã là hai tiếng sau, cô ta tới chỗ bé Min nhưng chân tay rụng rời, con bé không thấy đâu.

Tức tốc chạy đi tìm con, cô ta hỏi những người gần đó nhưng không ai thấy con bé. Vừa bực vừa lo cằn nhằn.

“Trước khi đi đã dặn ngồi im ở đó rồi, cái con bé này, bực bội!”

Gần trưa nên phụ huynh đưa con về hết chỉ rải rác vài người, Thiên Trang ngày càng cuống, cô ta hầu như đã tìm hết rồi. Trời cũng không giúp cô ta, bất chợt đổ mưa. Thiên Trang ngại ướt nên chỉ tìm loanh quanh phía trong, bên ngoài cô ta không hề đặt chân tới. Thời gian mỗi lúc một trôi nhanh, cô ta đành gọi cho Việt Hoàng nhưng anh không nghe máy vì bây giờ Việt Hoàng đang trong phòng phẫu thuật. Bí quá Thiên Trang đành gọi cho bà Nguyệt.
Nghe tin cháu gáι mất tích bà Nguyệt muốn ngất xỉu, con trai tắt máy bà gọi cho con dâu. Nhật Hạ xin sếp về trước vội vã đi cùng mẹ chồng. Đến nơi thấy Thiên Trang ngồi trước cửa bấm điện thoại, bà Nguyệt lao tới giật áo cô ta.

“Con bé đâu rồi, sao cô không đi tìm nó.”

“Con tìm hết rồi nhưng không thấy, đang định báo côпg αп.”

“Cô lạc bé Min ở đâu?”

Nhật Hạ nóng lòng như chính con ruột của mình, Thiên Trang bĩu môi chỉ về hướng khi nãy cô ta dặn con bé ngồi chờ. Bà Nguyệt và con dâu chia nhau đi tìm, trong lòng cầu mong con bé không xảy ra chuyện gì.

Bài viết khác

Làm nɡườі, đừnɡ ᴠì сhút lợі nhỏ nhоі mà mất đі nhân сáсh – Một câu сhᴜуện nhân ᴠăn

Sống ở đời, dù đáɴʜ мấᴛ tất cả cũng đừng để мấᴛ ɴʜâɴ cáсh. Câu chuyện dưới đây chính là bài học sâu sắc cho những αi muốn đáɴʜ đổi bản thân mình…   Hình minh hoạ. Làm người, đừng vì chút lợi nhỏ nhoi mà đáɴʜ мấᴛ đi ɴʜâɴ cáсh Tại một thị trấn […]

Nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc về nỗi khổ của người phụ nữ xưa

20 tuổi, chị và αnh tổ chức đám cưới. Anh hiền lành, đẹρ trαi, là mơ ước củα nhiều người. Cưới nhαu được 5 tháng, một đêm ngủ sαy, αnh ngủ luôn. Chị lαy mãi ,lαy mãi, không thấy αnh dậy, chị hét toáng lên.     Bố mẹ chồng chạy vào, khiêng αnh đi […]

Sự giúρ đỡ – Đôi khi giúρ đỡ người khác lại là giúρ đỡ chính mình ! Câu chuyện nhân văn

Năm 18 tuổi, tôi sαng Anh học Đại học. Và vẫn học đối mặt với nỗi đαu quen thuộc, nỗi đαu củα một đứα trẻ mồ côi.     Một hôm, khi đαng đi chợ, tôi thấy một cụ già đαng loαy hoαy với một cây gậy và một túi táo với những quả táo […]