Mẹ đẹp – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc
Tác giả : Hoanhu Nguyenthi
Mẹ chị đẹp lắm, nổi tiếng trong vùng.
Lớn lên chị thấy nhiều người hàng xóm sang nhà chị chơi, ngắm mẹ. Nhiều trai làng đêm đêm đứng ngoài ngõ huýt sáo chỉ để nhìn thấy mẹ.
Mẹ chỉ cười. Mặc kệ họ. Mẹ ôm chặt chị vào lòng . Âu yếm. Cha về phép. Mẹ mang thai em Cu thứ 2. Rồi cha lại vào quân ngũ.
Mẹ ở nhà tần tảo nuôi con. Nhưng mẹ không vừa mắt bà. Vừa mắt 2 cô. Khi nào mẹ cũng nghe bà hát. Con không cha như nhà không nóc. Cha của mẹ mất sớm mà .
Mẹ chỉ buồn. Cả đời mẹ không dám nói nặng với ai. Vì mẹ là con nhà nghèo Mà nhà bố nghe nói giàu có một thời. Nghe bà nói,2 cô xỉa xói,mẹ chỉ ôm chặt 2 chị em vào lòng . Và khóc.
Bố về . Những tưởng từ nay mẹ có chỗ dựa. Nhưng không, chị thấy mẹ khóc nhiều hơn. Bà nội nói mẹ ở nhà có nhiều người theo đuổi. Bố uống rượu say,vác điếu cày đánh mẹ. Nhịn nhục nhiều.
Cho đến một hôm. Bố ghen tuông,đạp mẹ một cái ,vỡ lá lách . May mà cấp cứu kịp thời. Hồng nhan bạc phận con ơi…..
Bà ngoại thì chết ngất Cậu vác dao đi tìm bố. Từ đó ,3 mẹ con chị về hẳn nhà ngoại. Đi học, bọn trẻ lêu lêu . Ê , chị em mày không có bố. Không có bố.
Em trai chị lấy đá ném theo. Chị khóc. Mẹ lại ôm 2 đứa ,vỗ vỗ vào vai. Nín ,nín,ngoan ngoãn nào. Dũng cảm lên con. Cậu thì hùng hổ đi kiếm lũ trẻ dọa đánh. Bà mắt đỏ hoe.
Chị lớn lên trong hương đồng gió nội . Chị cũng xinh đẹp như mẹ. Da trắng , môi hồng, thắt đáy lưng ong. Khoẻ mạnh.. Nhưng nhà quê. Không môn đăng hộ đối. Khó lấy chồng. Chị đi làm thủy lợi ,đắp hồ Kẻ Gỗ.
Chị gặp anh. Anh thương. Anh ngỏ lời. Chị mừng lắm. Nhận lời. Đám cưới bình dị ,thôn quê. Chị theo anh về Nhà anh có 3 em trai nữa. Mẹ mất. Chị ở chung cùng bố chồng và các em. Chị sinh con.
Mẹ chị sang chăm. Từ khi mẹ sang, bữa cơm nhà chị ngon hơn, đúng bữa hơn. Dù chỉ là cơm rau canh tép. Mẹ chăm chị ,chăm cháu. Bố chồng chị cũng thường đi làm về và hỗ trợ mẹ chị. Khi thì chẻ củi giúp bà thông gia.
Khi thì nhặt rau,giã gạo… Mẹ chị cũng vui vẻ chuyện trò. Nhiều bữa,ông thông gia đi làm về muộn ,mẹ có ý chờ. Chị nghĩ . Ừ giờ mới ngắm mẹ . Mẹ mình đang trẻ, đẹp . Mới có 43 tuổi,,. Tội nghiệp mẹ .
Chị lại ứa nước mắt. Một thân hình thon thả , một đôi mắt đen huyền khi nào cũng ngân ngấn nước… Đến bữa ăn,ông thông gia cũng thường gắp cho mẹ . Bà ăn đi ạ ,ăn đi cho có sức mà chăm cháu … Chị lại nghĩ xa xôi.
Giá như mẹ có một người đàn ông chăm mẹ , làm chỗ dựa cho mẹ …. thì chị an lòng biết bao. Rồi chị nghĩ vẩn vơ… Rồi chị lại tự mắng mình. Ai đời lại thế…. Chị lắc mạnh cái đầu….
Bố chồng càng ngày càng quan tâm mẹ nhiều hơn,phơi tã cho cháu ,gánh nước , nhặt rau… Mẹ thì ngượng ngùng,e thẹn y như gái 18 . Mỗi lần ông quan tâm,mẹ phải tránh mặt đi . Má ưng ửng đỏ.
Rồi chị thấy mẹ và bố chồng hay nói chuyện bên bờ chuối dưới trăng khuya. Anh à. Chị nói với chồng. Có tình cảm lắm ,hay là ta tác thành cho 2 cụ. Em nói gì lạ vậy . Cho chòm xóm người ta nghe được, người ta cười vào mũi à .
Em điên à . Chị lại tủi thân , lại khóc. Chị bàn với bố chồng . Bố à . Con …con muốn nói chuyện với bố. Chuyện gì con… Bố à ,bố có thương mẹ con thật lòng không ạ . Chúng con sẽ tác thành cho bố .
Bố chồng chị cười vui sung sướng. Được thế thì còn gì bằng . Bố cảm ơn các con. Chị bàn với 3 chú . Chị bàn với em trai. Ai cũng giãy nảy lên . Nhưng chị nói. Thiên hạ họ cười 3 tháng chứ không ai cười 3 năm.
Các em hãy nghe chị , ủng hộ bố mẹ . Chỉ cần bố mẹ vui vẻ ,hạnh phúc,tự chăm sóc nhau thì gia đình ta càng vui vẻ , đoàn kết mà sau này chúng ta cũng đỡ phải chăm sóc bố mẹ. Con chăm cha không bằng bà chăm ông mà .
Chị bàn với mẹ,mẹ chị cúi mặt xuống, ngượng ngùng mà rằng. Cha bố nhà cô. Còn định gả chồng cho mẹ nữa đấy. Ngày đầy tháng. Anh chị làm thịt 3 con gà . Làm vài mâm cỗ, mời anh em nội ngoại. Chồng chị nâng ly .
Cảm ơn mọi người . Hôm nay làm lễ đầy tháng cho cu bé và cũng là ngày chính thức công bố ông nội và bà ngoại nên duyên chồng vợ .. Mong ông bà phù hộ. Mong mọi người ủng hộ .. Chúc mừng bố mẹ vui vẻ ,hạnh phúc.
Mẹ chị lại cười,cúi mặt xuống và long lanh nước mắt. Vợ chồng chị dựng thêm cho bố mẹ một cái chái nhà hướng đông. Còn vợ chồng chị ở chái nhà hướng Tây. 9 tháng 10 ngày sau. Mẹ chị sinh một em trai.
Đặt tên là em Chung. Từ nay,em là em chung của cả nhà. Em có rất nhiều anh chị. Mẹ ở nhà cơm nước,chăm con ,chăm cái.. Mẹ vui hơn. Nhưng cũng không dám thể hiện . Vì mẹ là con mồ côi, một chiếc lá mẹ cũng không dám làm đau , huống gì là thể hiện cái gọi là hạnh phúc của mẹ.
Bố chồng chị chăm mẹ chu đáo. Đi làm về ,quả đu đủ,quả chanh ,qủa táo trong vườn ,khi nào cũng dành cho bà nó. Mẹ vui, chị vui gấp bội. Năm em Chung 14 tuổi .
Anh chị mới có tiền mua đất , làm riêng cho bố mẹ một căn nhà ngói 3 gian. Anh nói. Làm riêng nhà cho bố mẹ thoải mái. Nhà ấy , đất ấy sau này cho em Chung lấy vợ. Năm em Chung 20 tuổi. Sau lần bị cảm , không kiêng khem được ,mẹ chị ra đi.
Bố cúi mặt xuống bên mẹ . Hôn mẹ lần cuối. Nức nở như trẻ con.. Bố nắm chặt tay mẹ. Thì thầm Cảm ơn bà . Bà đã mang lại hơi ấm,tình yêu,tình thương cho tôi.cho cả cái gia đình lớn nhà mình. Vậy mà bà nỡ bỏ tôi, bỏ các con ,bà đi sớm vậy….
Cảm ơn bà .
Bố tôi khóc ,nhạt nhòa nước mắt.
Sưu tầm.