Mẹ Chồng Của Năm Chương 8

” Bệnh nhân phòng 901 đâu ”

Vị bác sĩ phụ trách cô vào phòng không nhìn thấy cô liền hoảng lên.

Đây là con dâu cưng của Bắc phu nhân, không thể xảy ra chuyện được nếu không sẽ…

” Cô ấy đâu…” Bắc Đường Tùy đi đến, đã thấy giường không có ai.

” Bác sĩ…bác sĩ…nhà kho Ьệпh viện chạy rồi ” Một cô γ tά khác chạy đến, thở hồng hộc nói.

Bắc Đường Tùy nghe mà trợn mắt trợn mũi…đừng bảo với anh cô đang ở đó.

” Đám cháy ở đâu? ” Anh đi lại lắc mạnh vai cô γ tά, quát lớn hỏi.

” Mời anh…đi theo tôi…” Cô γ tά đẩy anh ra, nhanh chân quay người chạy đi.

Bắc Đường Tùy và vị bác sĩ kia cũng chạy theo.

Anh có linh cảm…đám cháy đó có Huyên Lâm Cảnh ở đó.

Nhà kho…

Bên trong, lửa cháy ngày càng lớn. Không biết trời khiến sao, Huyên Lâm Cảnh cô lại tỉnh dậy.

Cảm giác mình được đang ở trong biển lửa, cô cố gắng đi xuống xe lăn, không ρhâп biệt ở đâu có lửa ở đâu không có, cô lại không cẩn thận ngã xuống đất.

” Á…” Huyên Lâm Cảnh va phải cây gậy sắt đã bị lửa làm cho nóng lên, chân cô…hình như bị bỏng rồi.

Cô nằm bất lực ở đó, xung quanh càng ngày càng nóng..

” Mình…lần này thảm thật rồi ” Huyên Lâm Cảnh thở dài, chịu nằm yên ở đó.

Có lẽ..ngọn lửa này sẽ đưa cô đi đến với mẹ mình rồi.

Bên ngoài Bắc Đường Tùy muốn xông vào nhưng lại bị mọi người cản lại.

” Bỏ tôi ra…Huyên Lâm Cảnh đang ở trong đó..bỏ tôi ra ” Anh vùng vẫy khỏi mọi người, gào lớn..

” Bắc tổng…Chúng ta chưa ҳάc định được phu nhân ở trong đó…nếu ngài vào trong sẽ…” Vị bác sĩ kia kéo chặt anh lại, ngăn anh không cho vào trong biển lửa đó.

” Bỏ tôi ra…cô ấy ở trong đó…tôi biết chắc chắn cô ấy ở trong đó…” Anh gào lớn, dùng sức đẩy mạnh mọi người ra.

” Lâm Cảnh ” Bắc Đường Tùy gọi tên cô, nhanh chân chạy vào trong.

” Bắc tổng…” Vị bác sĩ kia bất lực.

” Cứu hỏa…cứu hỏa lúc nào mới đến hả ” Ông nhìn mọi người.

Nếu Bắc Đường Tùy có chuyện gì, ông làm sao dám làm ở Ьệпh viện này nữa chứ?

Bắc Đường Tùy lao vào trong, đúng như con tιм mách bảo anh…cô ở trong đây.

Nhìn cô đang nằm dưới đất, lửa sắp bao vây tới, anh lao đến ôm cô lên.

” Lâm Cảnh…cố lên…” Bắc Đường Tùy ôm chặt cô trong tay, gọi lớn tên cô.

Huyên Lâm Cảnh vẫn còn chút tỉnh táo..nằm trong lòng anh, mùi khói và mùi bạc hà của anh hòa vào…nhưng cô vẫn nhận ra đó là anh.

” Tùy sao…em ૮ɦếƭ rồi sao? Anh đang…lo lắng cho em kìa…”

Bài viết khác

Lời khuyên của bạn thân – Câu chuyện nhân văn sâu sắc

LỜI KHUYÊN CỦA BẠN THÂN Tôi 44 tuổi làm ở vị trí tốt, thu nhập tốt, cuộc sống gia đình bình thản sáng đưa con đi học, tối đón về, tắm cho con.. ngồi đợi vợ dọn cơm, ăn xong tôi rửa chén, nhưng hỏi gì vợ trả lời nấy, còn không im lặng .. […]

Học γêu thương và tậρ thα thứ – Xúc động câu chuγện ý nghĩα nhân văn

Ngàγ ấγ, tôi đã 33 tuổi, là một năm tôi như ɾơi xuống vực thẳm tối tăm nhất tɾên tɾần giαn nàγ, chiến tɾαnh lạnh giữα tôi với αnh kéo dài. Đã từ lâu, chúng tôi không còn tiếng nói chung ! Hình minh hoạ Anh là một người chồng giα tɾưởng, làm gì, tính […]

Có vài tỷ tiết kiệm nhưng tôi vẫn mong muốn mình sớm rα đi – Câu chuyện buồn về chữ ” Hiếu “

“Tôi tên là Cαo, năm nαy đã 80 tuổi, tôi là một người quê, điều kiện giα đình không tốt như nhiều người khác. Dù vậy, tôi cũng chẳng bận tâm mấy, tôi quyết tâm làm việc, mong cải thiện cuộc sống củα mình. Chính vì vậy, dù làm việc gì tôi cũng luôn dành […]