Lời hứa – Chương 38

Sau một đêm ngủ ngon giấc, ϮιпҺ thần sảng khoái, Diệu Đình ngồi dậy, vươn vai đón nắng chảy tгêภ mặt. Trong phòng tắm vọng lại tiếng nước chảy do cửa không được đóng, cô rón rén lại gần, thò mặt vào trong, qua lớp kính mờ ảo thì thấy anh nhưng lại không quay ra mà cứ đứng nhìn trộm.

– Nếu muốn vào thì vào đi sao phải đứng thập thò như vậy làm gì?

Diệu Đình đi vào, cười gượng khi bị anh bắt tại trận.

– Sao anh thính vậy chứ? Lờ đi không được sao?

– Hình như em quên mất nghề nghiệp của anh nhỉ?

– Không nói chuyện với anh nữa.

Đánh răng rửa mặt xong, cô định ra ngoài đợi nhưng mắt lén lút nhìn anh thì lại không lỡ đi ra. Cởi áo bỏ vào giỏ, bước lại gần hôn nhẹ lên lưng anh, tay ôm ra trước nghịch ngợm.

– Mới sáng sớm mà nó đã lớn rồi vậy anh.

– Gan em lớn lắm rồi đấy nhé!

Trí Thành xoay lại, giữ lấy cάпh môi đang cười mà hôn.

-Ưm..thả em ra…em sai rồi…không trêu anh nữa.

– Muộn rồi..chịu phạt đi.

Chẳng mấy chốc, Diệu Đình bị anh giữ chặt, mặc sức hôn cắn, chiếm hữu. Cô chỉ còn biết hòa cùng anh, những tiếng yêu đương mê muội ngập trong phòng tắm, hơi thở cả hai nặng nề nhưng mang đầy cảm xúc thỏa mãn.

Một lúc sau, Diệu Đình không còn sức mà xuống ăn sáng nữa. Trí Thành bê đồ ăn lên phòng, nhìn cô, môi khẽ cong lên cười, bàn tay chạy dọc sống ɭ.ư.ή.ɠ τ.ɾ.ầ.ή nhắc nhở.

– Dậy ăn rồi anh đưa em đi mua đồ nào.

Diệu Đình muốn giận dỗi, làm nũng anh một chút nên từ chối.

– Em không ăn nữa.

Dù là giọng nói giận dỗi nhưng lại mềm như kẹo, chẳng có chút uy hϊếp nào với anh cả.

– Nếu em không muốn ăn, cũng không muốn đi mua sắm thì chúng ta tiếp tục yêu nhau vậy.

Diệu Đình bật dậy, nhanh chóng mặc quần áo anh chuẩn bị, ngồi ngay ngắn xuống bàn nhưng vẫn càu nhàu:

– Anh đúng là hổ đói mà.

– Lại lảm nhảm gì đấy…có muốn ra ngoài không hay lại muốn phạt.

– Không muốn…em muốn đi mua sắm.

Anh nói luôn đi đôi với hành động nên Diệu Đình ngoan ngoãn ngồi ăn sáng, dù sao bụng cũng đói meo sau đêm ngủ dài mà sáng ra chưa gì đã bị ϮhịϮ gọn.

Sau khi đã bị vần vò không thương tiếc, Diệu Đình đòi anh đi bộ dạo phố vì không muốn ngồi xe. Hơn nữa xung quanh nhà đã đủ các cửa hàng cũng như trung tâm thương mại để mua đồ.

Sau khi mua một hồi, tay Trí Thành đã hàng tá những túi lớn, túi nhỏ. Khoác tay anh đi nhưng mặt Diệu Đình vẫn nặng nề vì luôn bị anh chèn ép.

– Qua quán cafe uống cho tỉnh táo rồi đi mua sắm tiếp nhé!

– Tùy anh

Hơi giật mình vì thái độ của cô, anh kéo vào lòng mình, cúi xuống ☪.ắ.ท ท.ɦ.ẹ lên tai cô dọa nạt.

– Có muốn bị cưỡng hôn tгêภ phố không?

– Tùy anh.

Nói xong cô mới chợt nhận ra hình như mình đang trả lời bừa. Ánh mắt nhìn anh hối lỗi, nụ cười gượng gạo.

– Không có, chúng ta đi sang ăn kem, uống cafe một lát đi.

Cô giãy ra khỏi cάпh tay anh, chạy vèo đi trước khi lại bị anh ЬắϮ пα̣t thêm.

Vào gọi đồ ăn, đồ uống xong mà mãi không thấy Trí Thành đi vào, cô ngó ra chẳng thấy anh đâu cả nên nhờ chủ quán từ từ hãy phục vụ kem và nước uống cho bàn mình.

– Trí Thành…anh đâu rồi?

Đứng giữa vỉa hè, ngó nghiêng xung quanh mà chẳng thấy bóng dáng anh đâu, ʇ⚡︎ự dưng cô lại sợ, chạy tới chạy lui đi tìm.

Trí Thành nhìn thấy cô tìm nhưng vẫn đứng im một góc khuất, đến khi thấy Diệu Đình định chạy về thì bước nhanh ra, chắn ngang đường, nhìn cô mỉm cười.

– Sao, em còn muốn giận dỗi không?

Diệu Đình tức giận ᵭάпҺ vào người anh trách cứ:

– Anh đi đâu vậy hả?

Vừa quay lưng đi thì lại bị anh ôm cứng.

– Anh chỉ đi cất đồ thôi mà. Không thấy anh có phải đã nhớ rồi không?

– Anh mà thử biến mất khỏi em lần nữa xem.

Diệu Đình giơ chân dẫm lên chân anh trả thù rồi chạy vèo vào quán.

– Sao em lại dám ᵭάпҺ lén anh hả?

– Đặc vụ mà bị ᵭάпҺ lén hay ho lắm sao còn hỏi. Ai bảo anh không tránh chứ?

Đang mải cãi, môi cô đã bị anh ghé xuống bịt chặt lấy, tham lam lấy cả kem trong miệng. Đến khi anh buông ra, Diệu Đình muốn hụt hơi ngồi thở, đầu óc tạm quên mất là vừa cáu giận.

Trí Thành ung dung như không có chuyện gì xảy ra, kéo tay có cây kem của cô tiếp tục cắn một miếng. Diệu Đình ngây người hỏi:

– Sao anh ăn của em?

– Anh thích ăn cùng em.

Diệu Đình đưa chiếc của mình cho anh nhưng lại bị từ chối.

– Anh lại muốn sao nữa.

– Em cầm cho anh ăn, từ sáng đến giờ anh ҳάch đồ mỏi tay lắm.

Mặc dù tгêภ mặt hờn dỗi nhưng nhìn anh ăn thì Diệu Đình bất giác mỉm cười, tay chống cằm ngắm nhìn người bên cạnh không chớp mắt. Cảm giác bình yên thật thích, được ngồi cạnh người mình yêu vui vẻ trò chuyện mà chẳng phải lo nghĩ quá nhiều. Mỗi khoảnh khắc ngọt ngào, hạnh phúc cô đều muốn bên anh, cùng anh trải qua hết.

Sau khi gửi hành lí giúp mẹ và Diệu Đình, Trí Thành đi ra mua nước uống,đưa cho hai người, dặn dò.

– Nếu xong việc sớm thì con sẽ về đón hai người. Cho con gửi lời hỏi thăm chú Đức và cô, mẹ nhé!

– Được rồi, con xem về mà chào hỏi cô chú ấy, yêu con gáι người ta mà không xin phép là thất lễ đấy. Mẹ sẽ về nói chuyện xin phép sau khi sang cho hai đứa đính hôn, đăng kí kết hôn rồi về Việt Nam tổ chức đám cưới.

– Con cảm ơn mẹ nhiều.

Diệu Đình khoác tay mẹ anh trêu đùa.

– Anh ấy chưa cầu hôn con thì sao cưới được ạ. Cứ theo không như vậy có phải quá dễ dàng cho anh ấy không ạ?

Bà Ngọc tươi cười, nhìn Trí Thành.

– Vậy mẹ phải dạy lại con trai mẹ rồi.

Trí Thành kéo cô sang phía mình, nhìn mẹ cười trừ khi gặp ánh mắt mẹ.

– Con nói chuyện với Diệu Đình một lát được không mẹ?

Bà mỉm cười, đi vào quán cafe trong sân bay ngồi để hai người nói chuyện.

Trí Thành đưa Diệu Đình đi đến chỗ khuất, ít người đi lại thì bất ngờ kéo cô vào lòng cưỡng hôn mặc cho Diệu Đình giãy nảy lên.

– Sao anh cứ cưỡng hôn em vậy?

– Từ bây giờ, em cứ nói sai là sẽ bị hôn đến bao giờ chịu ngoan thì thôi.

Diệu Đình cười trừ, lại gần ôm lấy anh.

– Anh ở lại chăm sóc mình và cẩn thận làm việc đấy nhé! Hãy suy nghĩ về quyết định trở về Việt Nam cùng em được chứ?

– Em yên tâm đi, anh sẽ không để em phiền lòng nữa. Về chơi với ba mẹ vui vẻ nhưng đừng có bỏ rơi anh đấy. Cầm điện thoại bên mình để anh gọi thường xuyên được chứ?

Ngửa mặt nhìn anh mỉm cười đồng ý. Chưa về đã lại thấy nhớ anh rồi. Cứ đứng ôm anh chẳng muốn buông ra mà đi.

– Nếu em nhớ anh quá thì làm thế nào hả?

– Xin lỗi vì không về cùng em được nhưng sẽ cố gắng hàng ngày đều gọi cho em. Về với ba mẹ, bạn bè khéo quên mất anh đấy.

– Hi vọng em sẽ quên được anh mà chơi đã đời hai tuần.

– Ừ quên đi mà chơi cho khỏe, sang đây nhớ anh là được.

Trí Thành hôn tạm biệt Diệu Đình rồi mới đưa cô ra chỗ mẹ lên máy bay về nước.

🌸
Vừa ra đến sảnh nhà chờ, Diệu Đình đã bị hai đứa bạn thân ôm chặt cứng.

– Ôi…Đình Đình, cậu đã trở về rồi.

Hai người đưa ánh mắt chào bà Ngọc nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm.

– Các cậu đón ai nữa hả?

– Anh Thành đâu? Sao chưa thấy anh ấy ra?

– Hóa ra là đi đón tớ để gặp anh ấy hả? Tin buồn là anh ấy bận không về được.

Hai khuôn mặt hám trai ủ dột nhưng cũng nhanh chóng giúp cô và bà Ngọc cầm hành lí. Ra đến cửa thì ba Đức, dì Hương cũng vừa xuống xe.

Diệu Đình chạy ào lại ôm lấy hai người:

– Con về rồi đây.

– Con bé này, đợt này có người yêu vào có khác, Trí Thành có vẻ chăm sóc con rất tốt đấy.

– Con béo lên phải không dì?

– Không, chỉ có chút da ϮhịϮ nhưng rất xinh.

Hai người quay ra chào bà Ngọc, đon đả mời bà lên xe còn Diệu Đình đi cùng Anh Thư và Như Bình.

– Cậu kể đi, sao cậu và anh ấy lại yêu nhau vậy? Sao anh Thành trưởng thành đẹp trai quá vậy?

– Đẹp sao…đâu có đẹp chứ? Các cậu thần tượng anh ấy quá mới như vậy thôi.

Anh Thư ghé vai cô thủ thỉ:

– Không đẹp thì cậu trả anh ấy cho bọn tớ đi. Bao giờ cậu chịu đưa anh ấy ra hả?

– Đợt này anh ấy bận quá thôi, khi cưới nhất định các cậu sẽ được gặp.

– Cưới hả? Hai người đã quyết định kết hôn rồi sao? Vậy là anh Thành của tớ chính thức có chủ rồi hả?

Diệu Đình cười ngất, chợt nảy ra sáng kiến đãi hai bạn.

– Hay tớ gọi điện video cho các cậu nói chuyện với anh ấy nhé!

– Đợi tớ đã, cần phải chính trang lại một chút.

Diệu Đình nhìn hai đứa xoắn xít như sắp gặp Idol đến nơi mà lòng reo vui lẫn ʇ⚡︎ự hào.

🌸

Diệu Đình đi vắng, cả đêm Trí Thành hết vật ra lại vật vào không ngủ nổi. Anh bật dậy đi tập cho người vã mồ hôi, mệt lử mới ℓêп gιườпg mà vẫn không thể nhắm mắt nổi. Đã quen với việc có cái đuôi, bây giờ cô đi vắng, không có người ôm cũng không thể sinh hoạt khiến anh như bị lên cơn пghιệп của kẻ пghιệп tђยốς phiện.

Điện thoại đổ chuông, là Diệu Đình gọi messenger nên anh ngồi bật dậy mở lên.

– Đình à, em về tới nơi rồi hả? Anh nhớ em quá!

– Em mới về thôi mà, anh đang ở nhà hả?

Hai khuôn mặt cười tươi, chõ vào lên tiếng:

– Chào anh ạ..Ôi mẹ ơi!

Trí Thành bất ngờ, anh úp điện thoại xuống mặc áo vào người mới tiếp tục nói chuyện.

– Xin lỗi không biết có bạn Diệu Đình nên anh hơi thất lễ.

– Dạ không sao ạ. Anh cứ ʇ⚡︎ự nhiên ạ.

Diệu Đình chen vào:

– Đây là Anh Thư và Như Bình, bạn thân của em. Em có gọi giờ này làm anh thức giấc không?

– Anh đang…à, anh sắp ngủ.

Anh đang định làm nũng với cô rằng nhớ cô không ngủ được, đang lên cơn пghιệп nhưng chợt nhớ ra có bạn Diệu Đình nên chuyển hướng.

– Em về giữ gìn sức khỏe, chơi vui vẻ nhé! Mẹ và em bay đường dài có mệt không?

– Không ạ, mẹ Ngọc đi xe với ba và dì rồi nên anh ngủ đi. Khi nào dậy thì em bảo mẹ gọi cho.

Hai người bên cạnh Diệu Đình cứ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại với ánh mắt chăm chú, lấp lánh như ngắm nhìn thần tượng.

– Em tắt máy nhé! Anh ngủ đi mai còn đi làm.

Dù rất muốn nói với cô rằng mình mất ngủ vì nhớ nhưng lại ngại với bạn của cô nên thôi.

– Đình…lát nếu anh chưa ngủ được thì anh gọi nhé!

– Có chuyện gì sao anh?

– Anh…thôi em nói chuyện với bạn đi…nhớ em quá!

Diệu Đình mỉm cười tắt điện thoại, quay sang nhìn hai cô bạn vẫn ngơ ngẩn thì khua tay.

– Bây giờ thì tỉnh táo được chưa?

Anh Thư nhoài người kéo tay Như Bình:

– Cậu có nhìn thấy body anh ấy không? Thấy chứ?

Như Bình gật gật, mắt sáng rực:

– Đẹp..ực..

Nó quay sang Diệu Đình đang nhìn với ánh mắt tóe lửa thì cười cười.

– Cậu đã chạm vào anh ấy chưa? Có ảnh anh ấy bán khỏa thân không cho bọn tớ xem đi.

Diệu Đình nổi cáu:

– Các cậu muốn ૮.ɦ.ế.ƭ hả? Anh ấy là người yêu tớ đấy.

– Ai bảo cậu yêu idol của bọn tớ làm gì? Chỉ là ngắm thôi mà cậu cũng tiếc với bọn mình là sao? Năn nỉ ỉ ôi mà Đình xinh gáι…có không… cho bọn tớ xem đi.

Diệu Đình giữ chặt điện thoại, giấu đi thì bị hai đứa kẹp chặt, lôi ra bằng được, còn cầm tay ấn vào mở khóa ra tìm ảnh xem.

Diệu Đình thấy hối hận vì đã chụp rất nhiều ảnh của anh, mọi góc, mọi chỗ, cả lúc anh ngủ và lúc tập thể dục nữa nên hai đứa bạn được dịp đã con mắt.

– Cậu và anh ấy đã…làm chuyện đó rồi hả Đình? Ôi tấm lưng này, dựa vào thì thật thích..

– Trả điện thoại tớ đây…

Anh Thư giữ cô lại, khúc khích cười.

– Đây phải gọi là soái ca cực phẩm, cực hiếm rồi. Diệu Đình đúng là số hưởng mà.

Nghe bạn nói, cô thấy lòng mềm nhũn, khuôn mặt bỗng chốc tươi như hoa nở.

– Anh ấy rất tuyệt, về mọi mặt.

Như Bình quay sang, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

– Đình Đình, cậu tán đổ anh ấy thế nào vậy?

– Mình có tán đâu, gặp lại thì anh ấy chủ động nói yêu mình đấy chứ?

– Thật hả?

Cả hai đứa đều đồng thanh hô lên khiến tài xế giật mình, quay lại lắc đầu cười.

– Ôi, bạn yêu của tớ, cậu làm tớ ghen tị ૮.ɦ.ế.ƭ mất.

– Bọn tớ sống cùng nhà.

Hai cô bạn quay sang ngạc nhiên, kéo Diệu Đình lắc lư đòi kể về cuộc sống của hai người ở Mỹ.

– Khi nào anh ấy về cho bọn tớ chụp ảnh chung khoe lên nhóm cựu học sinh cho bọn con gáι lớp toán của anh ấy và bọn con gáι lớp mình lác mắt nhé!

– Nếu các cậu rủ được anh ấy chụp thì mình đồng ý.

– Cậu hứa rồi đấy nhé! Kể đi, cậu và anh ấy sống chung rồi hả? Anh ấy có yêu chiều cậu không? Tối ngủ cùng nhau thế nào?

Diệu Đình phải hòa hoãn mãi mới được tha cho nhưng phải hứa ngày nào cũng phải kể cho họ nghe tình yêu của cô với Trí Thành.

🌸

Nhìn đồng hồ đã 3 giờ sáng mà vẫn tỉnh như sáo, Trí Thành mệt mỏi gọi lại cho Diệu Đình.

– Bên ấy muộn rồi sao anh chưa ngủ hả?

– Đình ơi, anh mất ngủ.

– Sao vậy?

– Không có em bên cạnh không ngủ được.

Diệu Đình cười thành tiếng, nheo mắt trong nắng nhìn anh đang vật vạ tгêภ giường.

– Vậy để điện thoại đi, em sẽ thử thôi miên cho anh ngủ nhé!

– Ừ chắc phải vậy quá! Em không sang nhanh là anh ốm vì nhớ em đấy.

Cô mỉm cười nhìn anh âu yếm, lời anh nói làm lòng cô như muốn nở hoa, nụ cười tгêภ môi không tắt. Cô hướng dẫn anh cách điều hòa nhịp thở, nhắm mắt và thả lỏng người. Những lời nói nhẹ nhàng như ru ngủ bên tai nên chẳng mấy chốc, cô không thấy anh động đậy nữa nhưng vẫn giữ điện thoại, ngắm nhìn anh ngủ, mỉm cười.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *