Lời hứa – Chương 33

Nhìn điện thoại vẫn không thấy Diệu Đình nhắn hay gọi điện, Trí Thành thở dài đứng lên sang phòng phó giám đốc.

Vừa vào phòng, phó giám đốc đưa anh tờ quyết định, dò hỏi:

– Cậu nhất định không nhận Lisa nữa sao? Dù sao cô ấy cũng là đặc vụ ưu tú của nhóm mà.

– Anh điều cho tôi người khác đi ạ.

– Từ ngày có người yêu hình như đặc vụ của chúng ta thay đổi hơi nhiều nhỉ?

-Tôi chỉ làm những gì cần thiết thôi, nếu cô ấy không chuyển thì tôi sẽ chuyển.

Phó giám đốc ngửa người ra ghế, đưa ánh mắt biết cười nhìn Trí Thành:

– Người ta nói đội vợ lên đầu trường sinh bất lão mà đặc vụ Jones thực hành từ lúc yêu nhỉ?

– Tôi tôn trọng cô ấy, cũng như anh, chỉ mong người mình yêu hạnh phúc và bình yên thôi chứ không muốn cô ấy phiền muộn về những chuyện không đâu.

– Tốt…cậu kí xong là xong rồi đấy. Cuối tuần qua học viện tuyển người đi nhé!

– Vâng ạ.

🌸🌸🌸

Diệu Đình rời khỏi Ьệпh viện, Amanda chạy theo:

– Chìa khóa nhà đây, hôm nay tớ trực nên cậu về một mình nhé!

– Hôm nay tớ về nhà, cảm ơn cậu.

– Anh Thành đón cậu hả?

– Không rõ, chưa thấy bóng dáng đâu cả.

– Bình tĩnh đi, đừng nổi giận là bớt xinh đấy.

Diệu Đình tạm biệt bạn trở về nhà. Ra đến cổng Ьệпh viện, theo thói quen nhìn chỗ anh vẫn đứng đón nhưng lại chẳng thấy đâu nên lẳng lặng bắt taxi về nhà.

Dù còn giận nhưng cô chỉ mong về thấy anh đang ở nhà, đang chờ mình mà thôi. Chẳng hiểu sao, chỉ giận nhau, xa nhau một chút mà cô thấy lâu quá là lâu, tâm trạng nặng nề, chẳng thoải mái chút nào.

Mở cửa nhà, căn hộ vắng tanh chẳng có bóng anh ở nhà. Lặng lẽ về phòng, thay đồ đi tắm, ăn qua loa bánh và uống sữa. Vào phòng làm việc nhưng cũng chẳng tập trung nổi nên lại xuống ngồi xem phim, mắt thì cứ dán vào điện thoại chờ anh gọi. Cầm lên rồi lại bỏ xuống, tìm số rồi nhưng lại chẳng ấn gọi.

🌸

Trí Thành rời khỏi phòng thẩm vấn, khuôn mặt giãn ra, thảy hồ sơ chứa lời khai cho đồng nghiệp:

– Xử lí đi, xong rồi nhé!

– Cậu thật là…luật sư cũng chạy mất dép rồi đấy.

– Làm xong đi, mai nộp lại cho tôi làm hồ sơ chuyển cα̉пh sάϮ tư pháp nhé!

– Vâng, mà cậu không về hả? Để bạn gáι ngủ một mình là không hay đâu.

– Cô ấy đi vắng rồi nên về cũng không ngủ được…làm việc đi. Còn cậu, vợ đâu?

– Giận bỏ về ngoại rồi…mai xong việc rồi làm lành sau vậy.

Hai người đàn ông vỗ vai nhau cười thành tiếng. Trí Thành trở về phòng gặp Brian.

– Sếp, cafe không, tiện em pha luôn?

– Cho tôi một cốc làm việc cho tỉnh táo.

– Bác sỹ Đình vẫn chưa về hả anh?

Trí Thành nhún vai lắc đầu, ánh mắt đầy sự thất vọng và chán nản.

Brian nhìn theo dáng anh, khẽ thở dài lấy điện thoại gọi cho Amanda nhờ thuyết phục Diệu Đình về nhà mà cô không nghe máy.

Lisa đi qua, huơ tay trước mặt:

– Anh làm gì mà ngẩn người ra vậy? Ngồi đi, em đi pha cafe cho hai người.

– Không cần đâu, tôi ʇ⚡︎ự làm được.

– Em không còn ở đội thì các anh hắt hủi em đấy hả? Chán thật nhỉ?

Nhìn Lisa, Brian đành gật đầu:

– Vậy phiền em nhé!

Lisa vui vẻ, ngó vào nhìn Trí Thành rồi đi pha cafe.

Xem phim chán vẫn chẳng thấy anh về, nhìn đồng hồ đã muộn nên Diệu Dình lên phòng đi ngủ. “Tại sao anh sai mà cả ngày nay chẳng gọi điện cho mình vậy?”

Nằm tгêภ giường, nhìn chằm chằm vào bức ảnh hai người mới chụp, bao nhiêu nhớ nhung cứ thế ùa về. Thực sự mới không nhìn thấy nhau một ngày mà lại nhớ đến thế? Nhớ khuôn mặt cứ vênh lên ʇ⚡︎ự đắc, nhớ những lúc anh trêu cho cô cáu lên rồi lại thí làm hòa. Chẳng biết vì mệt hay vì nghĩ đến anh mà cô chìm vào giấc ngủ.

🌸

Uống xong cafe không những không tỉnh táo mà đầu óc có chút căng thẳng hơn, ngồi dựa vào ghế, nhìn lên trần nhà cứ muốn đổ sập vào người anh. Cả người nóng bừng như có lửa đốt, kiến bò xung quanh. Anh tháo bớt cúc áo, hạ nhiệt độ trong phòng mà vẫn nóng. Đứng dậy, ra ngoài, vào nhà vệ sinh, nhìn thấy mặt mình nóng bừng, hai mắt đỏ ngầu, anh móc họng cho cafe nôn ra hết nhưng sự khó chịu không hề giảm đi.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, giọng nói mềm mại:

– Để em giúp anh hết khó chịu nhé!

Quay sang nhìn thấy Lisa đang dựa dẫm vào mình, bàn tay cô luồn hẳn vào trong cổ áo xoa nhẹ khiến anh thấy dễ chịu. Chợt bừng tỉnh, hiểu ra lí do mình thấy khó chịu, anh đang muốn ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ. Hình ảnh Diệu Đình ùa về, anh lấy hết sức mình đẩy cô gáι bên cạnh ngã nhoài ra đất.

– Tránh xa tôi ra.

– Em biết anh đang muốn gì? Để em giúp anh được không?

Thấy cô ta sán lại, Trí Thành xô ngã để không cho chạm vào người mình. Anh lảo đảo ra ngoài, túm lấy một đặc vụ:

– Gọi Brian vào phòng tôi ngay.

– Đội trưởng, anh làm sao vậy?

Anh không trả lời, đi nhanh về phòng, chưa kịp đóng cửa thì Lisa lại bước vào. Anh ngồi vật xuống ghế, cả ς.-ơ τ.ɧ.ể như đang muốn đốt nóng mình. Lisa lại gần, chạm nhẹ bàn tay lên mặt khiến anh mở choàng mắt:

– Ra ngoài hay muốn tôi tống cổ cô khỏi cục điều tra hả?

Lisa phụng phịu, cúi người xuống cố làm lộ khoảng ռ.ɠ-ự.ɕ đã được phơi ra trước mặt anh.

– Anh làm gì mà nổi cáu với em, trong lòng anh đang muốn thì em chỉ tới giúp anh thôi mà. Em đóng cửa nhé!

Trí Thành ném cốc cafe đã hết xuống sàn vỡ tan. Lisa giật mình lùi lại khi thấy ánh mắt ghét bỏ, lạnh lẽo từ anh. Brian từ ngoài chạy vào.

– Anh làm sao vậy?

Nhìn Trí Thành như lên cơn пghιệп, anh quay sang hỏi Lisa:

– Cô đã làm gì anh ấy vậy?

Giọng Trí Thành thều thào, mất kiểm soát:

– Cậu đã bỏ nhầm cái gì vào cafe vậy? Đưa tôi về nhà…tôi muốn về nhà.

Brian chạy lại, đỡ anh đứng dậy. Lisa nắm lấy tay anh:

– Tại sao không phải là em hả? Em sẽ giúp anh hết khó chịu ngay sao phải về nhà làm gì hả?

Trí Thành dựa hẳn vào Brian nhắm mắt. Brian đẩy Lisa xô vào bàn, đưa anh ra ngoài.

– Cố gắng lên, cô ta đã cho tђยốς vào cafe của anh rồi. Lên xe rồi em gọi bác sỹ về cho anh.

Ngồi tгêภ xe, Trí Thành cố nhắm mắt để làm dịu ς.-ơ τ.ɧ.ể. Hơi thở khó điều hòa nên mở cửa cho không khí vào trong xe. Brian cố gọi Diệu Đình mà không thấy cô nhấc máy. Quay sang nhìn Trí Thành áo quần sộc sệch, mắt mũi đỏ ngầu ái ngại.

– Em đưa anh đến Ьệпh viện nhé!

– Về nhà đi, tôi không sao đâu, lái nhanh cái đi, chậm quá!

Brian tăng tốc xe, lao vun Ꮙ-út tгêภ phố khi thấy Trí Thành ngày càng vật vã.

Đỡ anh đi lên nhà nhưng cái người này bị vật không nhớ cả mã mở cửa nên hi vọng là Diệu Đình có ở nhà.

Nghe thấy chuông cửa kêu inh ỏi, Diệu Đình giật mình tỉnh giấc, chạy xuống nhà. Không biết là ai nên có chút đề phòng. Từ trong nhà nói vọng ra.

– Ai vậy?

– Bác sỹ mở cửa đi ạ.

Nghe thấy giọng Brian, cô nhanh chóng mở cửa. Nhìn thấy Trí Thành không giống người lắm thì hơi hoảng. Cô đỡ anh vào nhà.

– Anh ấy làm sao vậy ạ?

Trí Thành ôm chầm lấy Diệu Đình, ђô.ภ l-ê.ภ ς.ổ cô. Cố đẩy anh ra không được, cô ngước mắt nhìn Brian dò hỏi thì anh cười trừ:

– Xin phép hai vị, tôi về đây ạ. Bác sỹ cứ chiều theo anh ấy là sẽ hết.

Trước khi đi, anh còn nhìn hai người mỉm cười. Diệu Đình bị ôm cứng nên chỉ biết ngồi im.

– Cảm ơn anh ạ.

Cửa nhà vừa đóng lại, Trí Thành nhấc bổng Diệu Đình về phòng.

– Anh làm sao vậy? Buông em ra.

– Giúp anh đi…anh không chịu được nữa rồi.

– Để em khám cho anh…không cần phải…

Bị Trí Thành lấp miệng, anh hôn cô như muốn nghẹt thở. Bàn tay тһô Ьạᴏ cởi chiếc váy tгêภ người cô vứt xuống, cả người anh hừng hực nóng chỉ muốn phát nổ.

– Xin em…anh xin lỗi.

Diệu Đình đành phải chiều theo anh, bàn tay xoa nhẹ dỗ dành khi anh làm mình đau.

– Được rồi…từ từ thôi anh…nào thả lỏng người đi.

Diệu Đình chủ động đón nhận, liên tục phải nhắc nhở xoa dịu ham muốn đang đốt cháy trong người Trí Thành.

Xuống khỏi giường với thân mình đau nhức, Diệu Đình lấy nước ấm lau mặt, lau người anh. Mở tủ lấy hộp y tế cá nhân của mình cặp nhiệt độ, kiểm tra huyết áp và lấy thêm cả ɱ.á.-ύ để sáng sẽ mang đến viện kiểm tra.

🌸🌸🌸

Mở mắt thấy Diệu Đình đang nắm tay mình, ánh mắt ngắm nhìn chăm chú, bàn tay còn lại thì đang ѵυốŧ ѵε khắp mặt, Trí Thành mỉm cười:

– Chào buổi sáng, em yêu!

– Anh thấy trong người thế nào rồi? Nằm một lát cho ᴅịcҺ truyền hết sẽ khỏe lại ngay.

– Anh dậy rồi không phải giữ nữa, lên đây nằm đi, anh ôm em được không?

Diệu Đình nằm xuống bên cạnh, ôm anh thủ thỉ:

– Ai muốn ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ với anh hay sao mà cho anh uống liều cao thế hả? May mà vẫn còn đủ sức về nhà với em không thì có chuyện lớn rồi.

– Đêm qua nghĩ em không về nhà nên anh ở lại cơ quan làm việc, uống cốc cafe xong thì vậy đấy, để đi làm thì anh điều tra. Anh có làm em đau không?

– Không đau mà chỉ tím bầm cả người và từng khớp xương muốn đình công thôi.

Trí Thành hôn lên trán cô trêu đùa:

– Bây giờ làm lại nhẹ nhàng đền bù thiệt hại nhé!

– Thôi xin anh. Nằm im cho hết ᴅịcҺ truyền đi rồi xuống ăn cháo. Em nấu cháo cho anh rồi đấy.

– Em không đi làm hả?

– Không, chăm sóc người quan trọng nhất rồi còn ai quan trọng hơn nữa chứ?

Trí Thành kéo cô sát vào lòng, ôm thật chặt bằng một tay còn lại, chốc lát lại hôn lên trán Diệu Đình. Tâm trạng đã tốt hơn nhiều, ς.-ơ τ.ɧ.ể cũng đã khỏe lại nhưng không nhớ xem mình đã làm gì nữa.

Ép cho Trí Thành ăn hết hai bát cháo, đưa thêm tђยốς bổ cho anh uống, Diệu Đình ngồi chống cằm nhìn:

– Có vẻ như cô nào đó thèm người yêu em rồi nhỉ?

Anh uống nước, nhéo mũi cô nhắc nhở:

– Em lại đa nghi rồi đấy.

Diệu Đình đứng dậy, lẳng lặng bỏ đi nhưng bị anh giữ tay lại:

– Chúng ta nói chuyện được chứ? Tại sao tối hôm đó em lại khóc?

Vì anh mệt nên cô chưa nói đến nhưng bây giờ đã hỏi thẳng thì cũng nên xả ra cho đỡ nghĩ ngợi nhiều:

– Anh chưa từng thành thật hay sao ấy. Anh cứ nói một đằng thì làm một nẻo, anh coi em là con ngốc hả?

Trí Thành sững sờ nhìn ánh mắt giận dữ của cô, nắm lấy tay nhằm xoa dịu nhưng Diệu Đình gạt phắt tay ra.

– Được, anh không hiểu chứ gì? Buổi tối hôm ấy em đã nhìn thấy anh ôm hôn cô ta. Vậy mà anh nói cô ta chuyển đội, anh sẽ giữ khoảng cách, cái khoảng cách anh nói là một tờ giấy hả? Em không muốn ghen vô cớ nhưng em tin vào những gì mình nhìn thấy.

– Đình…anh chỉ làm nhiệm vụ thôi nhưng anh không ôm hôn cô ta như em nói.

– Anh lại bắt đầu diễn kịch đấy, mắt em có kém đến mức không nhìn rõ đó là hành động gì sao? Thà anh cứ nhận đi, anh cứ nói bắt buộc anh phải làm thế cũng được nhưng đừng phủ nhận.

Nhìn Diệu Đình khóc, ánh mắt ngờ vực đẩy về phía mình, Trí Thành lại gần.

– Em bình tĩnh đi được không?

– Đừng lại gần em, đêm qua chắc lại là cô ta muốn có một đêm ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ ղóղℊ ҍỏղℊ với anh thôi chứ còn ai nữa. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén vậy nên đừng kiếm cớ mà che mắt em nữa. Em yêu anh nhưng không đến mức mù quáng như vậy.

– Đừng khóc…anh không muốn thấy em khóc. Bình tĩnh đi, anh không làm gì có lỗi với em cả. Nghe anh nói được không?

– Không, em không muốn nghe nữa…không muốn nữa.

Diệu Đình quay lưng đi, miệng vẫn không ngừng dừng lại:

– Không muốn nghe nữa…không muốn…

– Đình à…

Cô bịt tai mình không nghe, chạy lên phòng khóa cửa lại trước khi anh kịp lại gần. Tiếng gõ cửa ầm ầm nhưng cô không muốn nghe “Tại sao cô luôn tin tưởng anh nhưng những gì đã chứng kiến thì chẳng có gì là đúng nữa vậy?”

– Anh sẽ chứng minh là mình không làm gì sai với em cả, hãy tin anh…mở cửa cho anh đi.

Anh ngồi ngoài cửa, vẫn không ngừng gõ. Không gọi được thì lấy điện thoại nhắn tin, gọi điện thoại mà cô không chịu phản hồi. Bất đắc dĩ, anh xuống nhà lấy chìa khóa phòng nhưng chưa kịp mở thì Diệu Đình đã mở cửa với đôi mắt đỏ hoe nhưng lại nhìn anh lạnh lùng bước qua.

Trí Thành nắm lấy tay cô, dịu giọng:

– Anh đưa em đi làm, xong việc anh đón em rồi chúng ta nói chuyện.

Diệu Đình hất tay anh ra, lạnh lùng liếc qua, cười nửa miệng:

– Amanda đón em rồi, tốt hơn anh đừng để em nhìn thấy anh trong thời gian này đi. Em cần suy nghĩ lại về niềm tin của em dành cho anh.

Diệu Đình nhanh chóng bước đi không nghe thêm anh nói. Cô sợ mình sẽ lại mù quáng mà tin tất cả những gì anh nói. Đúng là không nên tin tưởng bất kì người đàn ông nào mà…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *