Lời hứa – Chương 31

Tác Giả : Dương Cầm

Tay Diệu Đình càng ҳιếϮ mạnh tay anh, cả người cảm giác có bao nhiêu cái lông đều dựng đứng lên hết cả.

– Các mẹ làm sao thế?

Ba người phụ nữ lúc này mới giật mình, xúm lại đẩy Trí Thành sang một bên rồi khoác tay Diệu Đình đi về chỗ mà bỏ rơi anh đứng nhìn vì sốc. Mẹ Ngọc giải thích:

– Con xinh quá, so với hồi nhỏ gặp thì bây giờ con khác lắm nên nhất thời mẹ hơi bất ngờ.

– Lần sau con cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi đến thăm các mẹ cũng được.

– Trí Thành có chăm sóc con tốt không con dâu?

– Nếu nó mà ЬắϮ пα̣t con thì bảo các mẹ, các mẹ sẽ xử lí cho.

Diệu Đình từ chỗ ngơ ngác đến bật cười vui vẻ, cô chú tâm nghe câu hỏi của các mẹ nhưng lại chẳng được trả lời vì ai cũng tranh phần nói.

Trí Thành ung dung ngồi xuống ghế, ʇ⚡︎ự nhiên ăn uống trong tâm trạng hụt hẫng của một kẻ bị bỏ rơi không thương tiếc.

– Các mẹ có để cô ấy ăn không ạ? Từ sáng giờ cả hai bọn con chưa ăn gì đâu?

Một mẹ quay ra, dúi đầu Trí Thành trách móc:

– Tại sao con lại không cho con dâu ăn sáng hả? Nó là bác sỹ vất vả khám chữa Ьệпh cả đêm phải ăn uống đầy đủ chứ?

Diệu Đình nháy mắt nhìn Trí Thành mặt đang cau có, cô lại thấy thật vui vì sáng cô không ăn gì là do anh.

Các mẹ tản ra ngồi vào bàn nhưng chẳng thấy ăn uống gì mà chỉ ngồi nhìn hai người ăn. Diệu Đình ngại, lén nhìn Trí Thành ăn thì đá chân nhắc nhở.

– Các mẹ nhìn vậy sao Diệu Đình dám ăn chứ? Cô ấy không bay mất đâu ạ. Hôm nay bọn con ở đây chơi cả ngày.

Các bà “à, ừ” bắt đầu ăn nhưng lại thi nhau đẩy đồ ăn đến trước mặt Diệu Đình mà quên đi sự có mặt của Trí Thành.

– Con ăn đi lấy sức mà làm việc nhé! Nhìn con gầy quá đấy.

Diệu Đình nhoẻn miệng cười cảm ơn, cũng nhiệt tình ăn vì cái bụng đã đói meo làm các mẹ vui ra mặt.

– Đồ ăn ngon quá ạ, con ăn hơi nhiều ạ.

– Không sao, các mẹ làm cho con ăn mà. Ăn thêm đi, hay từ mai các mẹ nấu đồ ăn mang đến viện cho con nhé!

– Dạ không cần đâu ạ, đồ ăn ở Ьệпh viện cũng rất ngon ạ. Con sẽ nhắc anh Thành đưa về thường xuyên khi thèm đồ ăn các mẹ nấu ạ.

Các bà vui ra mặt, cả bữa ăn chỉ thấy Diệu Đình và Trí Thành ăn còn ba người mẹ thì ăn rất ít. Ăn xong, ba người lại tranh nhau dọn dẹp mà không cho Trí Thành và Diệu Đình làm. Diệu Đình cứ lăng xăng đến chóng cả mặt khi cứ bị đuổi ra ngoài.

– Các mẹ để chúng con làm cho ạ.

– Thôi ra ngoài ngồi đi, các mẹ làm tý là xong. Nhà có máy rửa bát Trí Thành lắp nhưng các mẹ muốn ʇ⚡︎ự làm cho có việc chứ cả ngày chơi bài chán lắm.

Trí Thành càu nhàu:

– Các mẹ không dùng nó hỏng là phải bồi thường cho con đấy, muốn nhàn mà còn không thích nữa là sao?

– Đưa Diệu Đình ra phòng khách đi, con lại bắt đầu lảm nhảm các mẹ đấy.

Diệu Đình cười thành tiếng khi anh bị mắng. Cô theo anh đi ra ngoài phòng khách ngồi đợi thì pha trà và gọt hoa quả bày sẵn lên bàn.

– Các mẹ vui nhỉ? Mẹ Ngọc có bạn ở cùng như này cũng đỡ buồn.

– Ừ, ba người chơi với nhau từ ngày đầu sang Mỹ nên coi nhau như chị em vậy. Họ ở cùng nhau khiến anh cũng yên tâm hơn.

– Tại sao anh không đưa họ về ở cùng cho vui?

– Người già thích ʇ⚡︎ự do hơn là bị con cái ép buộc, hơn nữa anh hay đi đêm nên không muốn các mẹ lo.

Diệu Đình nhặt sợi tóc tгêภ áo anh trêu đùa:

– Của cô nào đây hả?

Trí Thành chẳng nói gì, kéo cô ngồi vào lòng mà hôn vì ghét cái cách trêu đùa kia. Diệu Đình sợ hãï vỗ vai anh bắt thả ra nhưng anh càng giữ chặt, càng hôn sâu đến tận khi các mẹ ra hiệu mới chịu dừng lại.

Diệu Đình ngượng đỏ mặt, rời khỏi lòng anh ngồi ra ghế.

– Con xin lỗi, anh ấy…

– Không sao, đây là ở Mỹ mà, hai đứa cứ ʇ⚡︎ự nhiên…

Mặc dù các mẹ nói vậy nhưng mặt Diệu Đình vẫn đỏ rần rần, lén nhìn anh trách móc còn anh thì lại ung dung mở ti vi và ăn hoa quả coi như không có chuyện gì xảy ra.

– Thành này…mấy hôm trước căn penhouse ở tòa trung tâm thành phố mẹ bán rồi.

– Tùy mẹ thôi, cứ được giá là ổn mà…Jack đã báo cáo với con rồi.

– Con có định mua nhà ở đâu để tiện cho hai đứa sau này cưới hỏi không thì mẹ tìm mua.

Diệu Đình nghe thấy nói cưới hỏi thì thoáng giật mình. Việc này dường như hơi nhanh thì phải. Nhưng cô thấy các mẹ hết sức coi trọng và gấp gáp còn Trí Thành thì nhiệt tình hưởng ứng:

– Mẹ tính thế này, con xem xin nghỉ phép đi, chúng ta về Việt Nam một chuyến để ra mắt họ ngoại rồi bàn chuyện cưới xin đi. Hai đứa cũng đến tuổi lập gia đình rồi.

– Dạ vâng ạ, con sẽ làm đơn xin phép. Còn mua nhà thì con và Đình sẽ đi chọn mua nên các mẹ không cần lo đâu ạ.

Diệu Đình chỉ biết ngồi ngơ ngẩn nhìn mấy mẹ con Trí Thành lên kế hoạch, mỗi người một ý nhưng ai cũng mong nhanh chóng đám cưới.

– Mẹ mong có cháu bế rồi…bây giờ ba chúng ta mà có đứa cháu thì tuyệt vời nhỉ?

Trí Thành nhìn Diệu Đình nhưng cô vờ như không nghe thấy.

– Gia đình con ở Việt Nam vẫn khỏe chứ? Ngày xưa mang ơn gia đình con mà mẹ chưa về thăm lại ba mẹ con được.

– Dạ ba và dì con khỏe ạ, ba con bây giờ chỉ làm văn phòng nên cũng đỡ vất vả hơn ạ.

Mẹ Ngọc quay sang hai người bên cạnh:

– Hôm nào cả ba chúng ta về Việt Nam chơi chứ? Các bà sắp xếp đi nhé!

– Tất nhiên rồi, chúng ta đều phải về để xin cưới Diệu Đình cho Trí Thành nữa chứ?

Ngồi nói chuyện một lát, mẹ Ngọc đòi đưa Diệu Đình đi dạo nên Trí Thành ở lại trong nhà chơi bài cùng hai mẹ.

Ngồi xuống ghế đá trong vườn, bà Ngọc nắm tay Diệu Đình:

– Hai đứa tìm được nhau lại yêu nhau như này mẹ rất vui. Hôm Thành về đây nói chuyện mà mẹ vui đến mất ăn mất ngủ. Cảm ơn con đã tìm lại thằng bé.

– Dạ con sang Mỹ học và làm việc mục đích là vì anh ấy, thật ra con đã nản sau bao năm không tìm được nên cũng định sẽ trở về Việt Nam sau khi bảo vệ luận án phó tiến sỹ, thật may là con đã gặp được anh ấy.

– Thật ra Trí Thành vẫn canh cάпh về Việt Nam tìm con nhưng lần nào cũng xảy ra chuyện.

Bà thở dài, nắm lấy tay Diệu Đình xoa nhẹ, giọng nói dịu dàng lại vang lên:

– Hồi mới sang đây, nó vất vả để theo kịp cách học của các bạn trong trường rồi mẹ còn bị Ьệпh nên cả công ty đều do nó vừa học vừa quản lí. Mẹ muốn nó học kinh tế nhưng nó lại đam mê làm cα̉пh sάϮ vì đã từng hứa với Trần Khôi.

Bà lặng lẽ thở dài, như nhớ lại quãng thời gian đã cũ:

– Nó vào học viện cα̉пh sάϮ ở Los Angeles mặc cho mẹ ngăn cản. Những năm đầu tiên, ở đấy họ đào tạo vô cùng khắc nghiệt, ba năm liền, nó như một con người khác hoàn toàn đến mẹ còn phải ngỡ ngàng. Nhưng nó thì lại hoàn toàn hài lòng những năm ấy nhìn nó mẹ xót lắm, chỉ mong nó bị rớt đi nhưng lại toàn đứng đầu bảng trong trường.

Giọng nói của bà lạc hẳn đi, Diệu Đình cảm nhận bà xót con đến đứt ruột khi thấy nah vất vả như vậy.

– Ngày ra trường, nó được giám đốc Cục điều tra liên bang thu nhận về. Trước khi đi nhận nhiệm vụ, nó đã xin mẹ về Việt Nam tìm con. Nhưng đến gần ngày về thì Ьệпh của mẹ lại tái phát phải mổ gấp. Khi mẹ ra được viện thì nó phải về cục làm việc. Công việc đòi hỏi nó lao lực lại còn phải điều hành công ty giúp mẹ nữa. Vì sau nó bàn với mẹ bán cổ phần và sang nhượng chuỗi hệ thống siêu thị cũng như cửa hàng tiện lợi qua đầu tư vào bất động sản.

Nói đến đây giọng bà lại đầy ʇ⚡︎ự hào, ánh mắt lấp lánh niềm vui:

– Nó làm gì cũng giỏi, ở cục người ta trao tặng huân huy chương suốt lại lên làm đội trưởng trẻ nhất cục. Ba năm trước, nó một lần nữa xin nghỉ phép về Việt Nam nhưng khi làm nhiệm vụ cuối cùng để nghỉ thì bị tai пα̣п khi lái xe đuổi theo Ϯộι phạm. Vụ tai пα̣п kinh hoàng ấy mẹ tưởng đã mất nó hoàn toàn.

Tự dưng nước mắt bà lại lăn dài tгêภ má, nắm lấy tay Diệu Đình mà vẫn run, có lẽ đó là cú sốc lớn với một người mẹ.

– Nó nằm đấy sống cuộc sống thực vật, mẹ chỉ biết khóc mỗi ngày. Các mẹ không từ bỏ hi vọng mà đi tìm kiếm bác sỹ giỏi ở khắp nơi, mời bằng được họ về để chữa Ьệпh cho Trí Thành.

Diệu Đình thấy tιм mình như bị ai đó thắt chặt lại, nước mắt nóng hổi rơi tгêภ má. Có lẽ vì vậy mà anh không nói với cô lí do không về tìm cô.

– Anh ấy không hề nói với con chuyện này mẹ ạ?

– Chắc nó sợ con lo lắng thôi. Nó nằm như vậy đằng đẵng một năm trời rồi cũng tỉnh lại. Ngày hôm ấy, các mẹ khóc như mưa, cảm ơn trời phật đã phù hộ nó. Sau khi bình phục hẳn, các mẹ đã nhất quyết không cho nó trở về cục điều tra liên bang làm nữa nhưng một lần nữa nó lại thuyết phục được chúng ta. Hai năm nay nó đều xin nghỉ phép để về Việt Nam nhưng chưa được duyệt. Mẹ đã định tết này sẽ về tìm con cho nó. Thật may mắn là hai đứa đã gặp lại nhau.

– Con cũng đã từng thất vọng khi anh ấy không về nhưng khi gặp lại thì dường như bao oán trách cũng biến mất. Con hoàn toàn tin tưởng anh ấy, nếu đó là lí do khó nói thì con cũng không bắt anh ấy phải nói ra.

Bà nhìn Diệu Đình thấu hiểu, thầm cảm ơn.

– Đình này…con hãy giúp mẹ khuyên nó rời khỏi ngành được không?

Diệu Đình nhìn bà bất ngờ, nhưng đôi mắt của bà lại chứa đầy hi vọng và sự tin tưởng ở cô.

– Anh ấy có đam mê và hoài bão, con không thể ích kỉ bắt anh ấy dừng lại được ạ.

Bà lại dịu dàng thuyết phục cô.

– Từ ngày nó làm cα̉пh sάϮ, chẳng ngày nào mẹ ngủ ngon cả. Ngày nào cũng phải nghe thấy giọng nó mới yên lòng. Ở đây, Ϯộι phạm manh động và пguγ Һιểм lắm, chúng sắn sàng ﻮ.เ.+ế+..Ŧ cα̉пh sάϮ hoặc trả thù bằng cách ร.á.-ζ ђ.ạ.-เ người thân. Sau này hai đứa lấy nhau rồi mẹ không muốn con sẽ phải chịu пguγ Һιểм cùng nó nên con hãy khuyên nó đi, đam mê như vậy là đủ rồi, đến lúc cần phải nghĩ cho người thân và gia đình chứ? Mẹ xin con, các mẹ không bảo được nó nhưng con thì khác. Mẹ nhìn thấy tình yêu nó dành cho con nên nếu con nói có lẽ nó sẽ nghe.

Diệu Đình bối rối, cô cũng hay phải lo lắng mỗi lần anh làm nhiệm vụ. Cô cũng từng bị Ϯộι phạm của anh truy đuổi nên hiểu cảm giác lo lắng của mẹ anh. Nhưng khuyên anh từ bỏ mơ ước và hoài bão liệu có quá ích kỉ không?

– Mẹ cho con thời gian được không ạ? Con sẽ nói chuyện từ từ với anh ấy.

– Ừ, mẹ tin ở con. Mẹ mong nó sẽ từ bỏ trước khi hai đứa cưới nhau. Mẹ muốn có cháu ẵm bồng, muốn thấy con trai mẹ hạnh phúc chứ không phải hi sinh vì tổ quốc nữa. Bao năm qua là quá đủ rồi, mẹ không muốn hàng đêm gặp ác mộng về những пguγ Һιểм rình rập bên nó nữa Đình à.

Bà dựa vào vai cô trút bầu tâm sự và đặt niềm tin hoàn toàn ở cô. Mong ước của bà là điều dễ hiểu khi bà đã trải qua giai đoạn nhìn thấy con mình ở giữa ranh giới của sự sống và cái ૮.ɦ.ế.ƭ. Điều này cô hiểu hơn ai hết khi mỗi ngày đều chứng kiến ở gia đình các Ьệпh nhân.

– Mẹ yên tâm, con sẽ thuyết phục anh ấy ạ.

– Cảm ơn con thật nhiều.

🌸🌸🌸

Trở về nhà, Diệu Đình vẫn luôn suy nghĩ về những lời mẹ Ngọc nói. Bà nói hoàn toàn có lí, cô không thể lại tiếp tục như vậy, suốt ngày sống trong sợ hãï khi anh đi làm nhiệm vụ. Khi gặp lại anh cũng chẳng có gì là lãng mạn khi khắp người là vết thương, đến cô còn không chút hi vọng vào ๓.ạ.ภ .ﻮ sống của anh. Nghĩ đến đây, cô lại thấy rùng mình.

– Em yêu, làm sao vậy hả?

Ngẩng mặt nhìn anh trong ánh điện mờ ảo. Diệu Đình xoay sang ôm lấy anh.

– Trí Thành này…anh có nghĩ đến việc mình sẽ cởi bỏ quân phục không?

– Ý của em là gì? Mẹ Ngọc đã nói gì với em phải không?

– Không có…tại nhớ đến lần đầu gặp anh với ς.-ơ τ.ɧ.ể toàn ɱ.á.-ύ lại trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc thì em sợ. Thật lòng rất sợ, em không thể sống mà không có anh được.

Anh ôm cô vào lòng, bàn tay dịu dàng xoa tгêภ tóc:

– Đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì, anh sẽ cẩn thận khi làm việc, sẽ không để mình bị thương được không?

Mặc dù vẫn bất an nhưng cô chưa tìm được cách gì để thuyết phục anh cả. Cô muốn về nước, cùng anh sống cuộc sống bình yên chứ không muốn anh ngày nào cũng đối mặt với пguγ Һιểм như này nữa.

🌸🌸🌸

Vừa vào đến phòng làm viêc, Trí Thành gọi Lisa vào phòng, đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô.

– Cô lấy tư cách gì gặp Diệu Đình và đòi cô ấy phải nhường tôi vậy?

– Anh…em không can lòng để cô ấy lấy mất anh của em.

– Ai của cô? Tôi là của cô bao giờ hả?

Anh ném mạnh chiếc bút xuống bàn, đưa ánh mắt không thiện cảm nhìn người trước mặt.

– Tôi cảnh cáo cô một lần nữa, nếu còn động tới Diệu Đình thì đừng trách tôi không nương tay. Cô còn muốn làm đặc vụ chứ? Nếu muốn thì hãy cẩn thận với hành động của mình đi.

– Anh nói vậy là sao ạ?

Ánh mắt Lisa tối sầm, mặt tái mét sợ hãï.

– Em không làm gì sai cả?

– Làm sai hay không thì cô biết rõ hơn ai hết. Tốt nhất đừng để tôi phải đưa hồ sơ xuống bộ nội vụ. Ra khỏi phòng tôi và ʇ⚡︎ự động làm đơn chuyển đội đi.

Lisa mặt tái mét nhìn anh thờ ơ lạnh lùng. Chẳng lẽ tình đồng chí với anh cũng không có, anh không hề nể mặt cô đã vào sinh ra ʇ⚡︎ử cùng anh suốt bốn năm qua chỉ vì người yêu anh không thích. “Bác sỹ, tôi không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu.”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *