Lấy Chồng Gay – Chương 7
..Á…
Minh Thành nặng lắm nên dù đang trong tình thế bỏng mắt thì Gia Hân vẫn cảm nhận được sức nặng đang đè lên ς.-ơ τ.ɧ.ể nhỏ bé ngọc ngà của cô, Ấy thế mà người kia dường như cứ phớt lờ vậy không muốn rời đi nên sau tiếng Á thất thanh của Gia Hân thì cơ miệng của Minh Thành lại bất ngờ chủ động áp xuống khóa chặt môi cô.
Ôi mẹ ơi,
Tình thế này ngàn lần trong đầu Gia Hân cũng chưa nghĩ đến sẽ có ngày Minh Thành lại làm chuyện như thế này.
Môi hắn chạm vào môi cô luôn rồi,cả gương mặt cũng úp vào mặt cô một cái đau điếng. Nhưng giờ phút này Gia Hân chẳng biết làm sao để phản kháng vì tay chân cô vô thức bị nụ hôn bất ngờ kia dẫn dụ lạc vào đ.ê ๓.ê mất rồi.
Gia Hân im lặng, trố đôi mắt nhìn gương mặt của Minh Thành ở cự ly gần thế kia, rồi cô thầm ᵭάпҺ giá trong lòng không hiểu Minh Thành ăn cái gì mà anh ta lại đẹp dữ thần không biết khiến cho phút chốc quả tιм bé nhỏ của Gia Hân không chống cự được sức hút mãnh liệt ấy vô tình nó lại ᵭ.ậ..℘ theo đảo điên.
Minh Thành cố mút thêm một cái tгêภ cάпh môi mỏng manh như hoa đào và ngọt ngào như kẹo mút ấy sau đó mới luyến tiếc rời đi. Anh cũng không hiểu sau anh lại làm ra cái hành động lạ như vậy nữa.
Tự dưng nhìn đối diện với Gia Hân ban đầu anh cũng định sẽ đứng bật dậy và rời khỏi người cô, nhưng chỉ trong tích tắc, vô thức anh lại bị nhan sắc ấy chi phục một cách mãnh liệt mà dù anh cố gắng kiềm chế nhưng lại không sao tránh khỏi được.nên khi bình tĩnh lại anh ta liền rời khỏi cάпh môi cô mà ngóc đầu lên.
Gia Hân trong nhất thời bị hành động này của Minh Thanh làm tιм cô ᵭ.ậ..℘ loạn nhịp. Trái tιм thổn thức ánh mắt say đắm ngắm nhìn người đàn ông trước mặt thật lâu, say tới mức mà ngay cả hơi thở ấm nóng và mùi hương bạc hà cứ liên tục phả vào mũi và mặt cô cũng không thấy khó chịu.
-Nhìn đủ chưa?
Minh Thành vẫn còn cố tình đè tгêภ thân cô mà chẳng chịu rời khỏi ,chỉ có cơ miệng lạnh lùng là phát ra tiếng nói.
Bị hỏi trong tích tắc Gia Hân liền thu hồi ánh nhìn của mình lại rồi cố thản nhiên cong môi lên trả lời Minh Thành kiểu séo xắc
-Chưa vẫn còn muốn nhìn? Mà nè anh ăn gì mà đẹp dữ thần vậy hả? Nói tôi biết để tôi xin bí kíp với?
Minh Thành bất chợt cười đểu rồi véo mũi Gia Hân trả lời
-Ăn cơm!
-Vậy sao tôi cũng ăn cơm mà không đẹp bằng anh vậy?
-Tại vì cô ăn nhiều quá nên những ϮιпҺ bột đẹp da đã vô tình vì tính tham ăn của cô chuyển hóa thành mỡ cả rồi.
-Anh…
-Anh thế nào? Tôi nói đúng quá nên không trả lời được à?
Gia Hân tức giận định gân cổ lên gây nhau với Minh Thành vì dù sao thì thân hình cô cũng cân đối chứ có mập tẹo nào đâu mà anh ta lại nói cô mập, lại còn có mỡ nữa chứ? nhưng chưa kịp mở miệng ra thì Gia Hân chợt giật mình mà ngó đôi mắt xuống nhìn ở bên dưới khi mà tình hình đang có cái gì đó nó đang cứng lên và cấn cấn ngay con hẻm sâu hun hút của cô làm cho cô không khỏi khó chịu nên lập tức cô im lặng lại mà đưa tay luồn xuống để mò thử là thứ gì?
Trong phút giây căng thẳng đó khi mà bàn tay thái mái của Gia Hân đang ʇ⚡︎ự nhiên luồn xuống thăm dò thì cô chợt giật bắn cả người khi bắt gặp và chạm trực tiếp vào ngay cái cục gì đấy vừa mềm mềm vừa cưng cứng đang chĩa thẳng đứng trong lớp váy mỏng toanh
Lúc này sự xấu hổ bắt đầu ҳâм cҺιếм trong cô, gương mặt cô đỏ bừng bừng vì sau sự tò mò của mình Gia Hân đã biết được cái đang làm cấn ς.-ơ τ.ɧ.ể bên dưới của cô là cái…cái ấy của Minh Thành.
Vừa xấu hổ vừa hσảпg hốϮ Gia Hân nhanh chóng đẩy mạnh Minh Thành ra khỏi người mình, rồi còn tiện chân đạp thẳng vào bộ hạ của Minh Thành một phát đau điếng.
Tình huống này quá bất ngờ và không thể lường trước được mà tránh né nên Minh Thành ngã nhào ra nền gạch, cơn đau thấu trời xanh ập đến khiến cho gương mặt Minh Thành nhăn nhó, hai tay chụp vội chỗ đó mà hét lên
-Đau? cô…cô định muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người à?
Gia Hân cũng lật đật đứng bật dậy? Cô chỉnh chu lại quần áo tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể mình rồi nhìn Minh Thành lên giọng nói
-Ai biểu anh cứ đè mãi tгêภ người tôi làm chi, lại còn biếи ŧɦái, nữa. Đáng đời.
Minh Thành đau đến ra nước mắt, nhìn lườm Gia Hân tức giận lên tiếng
-Tính ra cô đang làm vợ tôi đó? Vợ chồng với nhau theo cô nên làm thế nào để không gọi là biếи ŧɦái, hả? Cô có tin tôi mách lại mẹ tôi không?
Nghe Minh Thành hăm dọa Gia Hân có chút bất an trong lòng nhưng vẫn cố bật lại ngay
-Anh biếи ŧɦái, thì tôi nói biết thái chứ tôi có nói sai gì anh sao mà anh lại mách mẹ anh cơ chứ? Lớn rồi đâu phải con nít mà chơi không lại người ta lại viện lý do đi mách người lớn. Còn nữa anh nói tôi và anh là vợ chồng à? Anh nói mà không ngượng miệng à? Là ai hôm trước nói là không thích con gáι hả?
Gia Hân nói xong còn bĩu môi nhìn Minh Thành, thấy anh ta đang lăn lê dưới nền nhà cứ nhăn nhó mãi ʇ⚡︎ự dưng cô cũng chột dạ, không biết cú đạp lúc nảy của cô có ảnh hưởng gì tới cái đó của anh ta không nửa nên Gia Hân liền tò mò đi lại định xem xét thử Minh Thành có sao không nhưng cô vừa đi tới gần thì ʇ⚡︎ự dưng gương mặt Minh Thành nhìn cô đỏ lên như mặt trời rồi lập tức không nói không rằng cố gượng đứng thẳng lên và đi một mạch tuôn chạy luôn vào trong phòng tắm.
Cả đêm đó hai đứa lại mất ngủ.
Qua ngày sau sáng sớm Gia Hân thức dậy thật sớm cùng bà Hà nấu bữa sáng, ban đầu cô cũng khó hiểu vì sao gia đình bà Hà có điều kiện lại không thuê giúp việc mà bà Hà lại cực thân ʇ⚡︎ự tay lo cho gia đình,nhưng sau mấy lần cùng bà dưới bếp cô mới biết tính bà Hà rất kỹ, nên chắc có lẽ bà không muốn thuê người vì bà sợ không vừa ý bà, ngay cả cô cũng thế, ở cùng mấy hôm rồi nhưng khi xuống bếp nấu ăn bà chỉ để cô phụ bà những công việc vặt thôi, món ăn chính vẫn là ʇ⚡︎ự tay bà nấu.
Nhưng nói chung là bà nấu ăn ngon lắm luôn.
Ăn sáng xong thì Minh Thành đi làm, chuyện tối qua giữa cô và anh cô biết anh bị đau lắm vì cả đêm cứ cựa mình mãi chẳng ngủ được nhưng tuyệt nhiên chẳng nghe Minh Thành nhắc lại hay là có thái độ gì khó chịu với Gia Hân nửa, chính vì thế mà cô cũng phần nào cảm thấy dễ thở vô cùng.
Bà Hà thì khi ăn xong cũng tranh thủ đưa thêm cho Gia Hân 50 triệu rồi cũng vội đi công việc. Chỉ một mình Gia Hân lại ở nhà, cô dọn dẹp xong hết mọi việc liền lên phòng lấy điện thoại gọi nhanh cho tụi thằng Bá. Định bụng hẹn bọn nó ra một quá nước nào đó để tranh thủ trả tiền cho xong, nhưng xui cho cô khi lục lại danh bạ và những cuộc gọi gần đây ʇ⚡︎ự dưng chẳng thấy số của thằng Bá nữa? Có lẽ trong một phút chán đời cô xóa số nó rồi hay sao đó mà giờ đây Gia Hân không nhớ nổi nữa.
Tắt điện thoại, Gia Hân lại nằm dài ra giường, mất số rồi nên cô đành phải ở nhà tiếp vì cô biết tụi thằng Bá nó thay đổi địa bàn làm ăn lắm, bây giờ tìm tụi nó cũng như mò kim đáy biển. Thế nên thôi thì cô cất tiền tiếp, đợi có cơ hội gặp tụi nó sau cũng được vì hiện tại coi như Gia Hân vẫn trong vùng an toàn.
Một tháng trôi qua
Thời gian này giữa Gia Hân và gia đình Minh Thành vẫn tiếp diễn bình thường, và Gia Hân vẫn tiếp tục làm tốt công việc làm dâu của mình. Ngày trước tính cô long bong cứ thích xài tiền và đi chơi nên cá tính cũng có phần xảo trá và ngông cuồng vì cô nghỉ ở giữa thành phố xô bồn người tốt thì ít kẻ xấu thì nhiều nên cô phải tỏ ra mạnh mẽ và ranh mãnh để bảo vệ bản thân.
Nhưng từ khi về đây, sống chung với gia đình Minh Thành, lần đầu tiên cô được ăn cơm chung bàn với họ, và có được những giấc ngủ ngon ấm áp trong một ngôi nhà thì tâm tính của Gia Hân đã một phần thay đổi. Dần dà cô thích ở nhà, thích được nấu ăn, được sống những ngày vui vẻ và thích được làm thật tốt cái nhiệm vụ là người phụ nữ của gia đình hơn cái sự bồng bột muốn ra đường, muốn vui chơi chốn náo nhiệt xa hoa của ngày trước.
Và cũng chính vì cái sự thay đổi của Gia Hân mà càng ngày cô càng được mẹ chồng mình yêu mến, Minh Thành cũng từng ngày thay đổi cái nhìn về Gia Hân hơn nhưng đối với cô anh vẫn chưa thể từ bỏ cái khoảng cách mà anh đã ʇ⚡︎ự tạo ra.
Ban ngày Minh Thành lịch lãm và phong độ nam tính bao nhiêu,đi ra đường bao nhiêu cô dòm ngó, trong công ty khối nhân viên trầm trồ về anh thì tối về Minh Thành lại là một con người với một giới tính khác hoàn toàn.
Đối với Gia Hân ban đầu tiếp xúc Minh Thành cô còn thấy hơi ngại nhưng về sau tiếp xúc nhiều thành ra lại quen mắt nên dần dà giữa cô và anh quen thân hơn, cứ tối anh ta về là y như rằng giữa cô và anh lại chí choé đùa giỡn suốt.
—–
Buổi sáng đẹp trời
Bà Hà thông báo bà sẽ về quê chuẩn bị lễ giỗ của chồng bà. Vì liên quan gia tộc bao đời gì mà ở quê mấy cụ không cho bà được đưa bàn thờ chồng mình về tгêภ thành phố mà phải để lại dưới nhà Thờ dưới quê.
Nhà đó hiện giờ còn ông nội,bà nội với bác hai với chú út của Minh Thành ở và chỉ có gia đình của Minh Thành là chuyển lên tгêภ thành phố để sống và tiếp quản công ty thôi.
Bước lên xe về quê bà Hà càng thêm sang trọng với bộ đầm dài màu xanh dương, tóc búi cao gọn gàng, tay đeo túi ҳάch hàng hiệu cao cấp
Gia Hân cầm hộ bà giỏ hoa quả rồi tiễn bà ra tận xe, đứng nhìn bà chuẩn bị rời đi mà cô không khỏi trầm trồ bật lên tiếng nói
-Hôm nay mẹ đẹp quá trời quá đất luôn đó mẹ?
Nghe khen mặt bà Hà liền tươi tắn hẳn ra, bà ngoái đầu lại nhìn Gia Hân nói
-Con nhỏ này càng ngày càng dẻo miệng. À hôm nay mẹ về quê trước để chuẩn bị giỗ ba hai đứa ở nhà lo nhà giúp mẹ nhé. cuối tuần thằng Thành sẽ đưa con về sau. Dù gì thì cũng mang tiếng con dâu nhà này nên con cũng phải về ra mắt cho phải phép.
Nghe vậy Gia Hân liền có chút đắn đo
-Con con cũng đi hả mẹ?
-Ừ con chuẩn bị đi vài hôm xuống sau.Nhớ hai đứa nên tranh thủ lời mẹ nói nhé. Thôi mẹ đi đây.
-Dạ mẹ!
Xe lăn bánh. Gia Hân cũng vội khoá cửa rồi đi vào nhà thì bất chợt điện thoại trong túi áo cô rung lên báo có cuộc gọi đến.
Thò tay vào rút chiếc điện thoại ra. Ngó qua cuộc gọi là một số lạ, ʇ⚡︎ự dưng trong lòng Gia Hân xuất hiện cảm giác bất an nên cô không đi vội vào nhà mà đứng vội lại ngay cạnh vườn hoa, có chút lưỡng lự nhưng rồi vẫn bắt máy Gia Hân nhỏ giọng lên tiếng
-Alo?
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói ồm ồm đầy quen thuộc
-Chào cô em? Lâu quá mới liên lạc cho em được. Lâu nay em được nhà giàu nuôi mập mạp trắng trẻo rồi thì cũng nên trả nợ lại cho bọn anh đi chứ? Gần tết rồi đừng để thiếu nợ từ năm này qua tận năm khác em nha.