Lấy Chồng Gay – Chương 13

Cuối cùng ngày giỗ của ba Minh Thành cũng đến

Hôm nay là chủ nhật, và cũng là ngày đám giỗ của ba chồng. Gia Hân giật mình thức giấc
cả ς.-ơ τ.ɧ.ể vẫn đang bị Minh Thành ôm trọn, nhớ lại trận kích tình đêm qua bất chợt Gia Hân đỏ cả mặt. Bên cạnh Minh Thành cũng đang cựa mình,hé mắt mở ra anh đang định vươn vai một cái, nhưng cảm giác nặng ở tay Minh Thành liền nhìn sang.

Bắt gặp ánh mắt trìu mến, gương mặt tươi tắn rạng ngời của Minh Thành khi vừa thức giấc Gia Hân chỉ biết ngượng ngùng dụi đầu luôn vào l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ của anh mà xấu hổ.

Minh Thành khẽ cười, cúi xuống đặt lên tóc Gia Hân một nụ hôn dịu dàng, không còn vồ vập và miễng cưỡng như lúc tối nữa rồi anh mới nhẹ rút cάпh tay mình ra. Sau đó đi thẳng xuống nhà.

Còn Gia Hân vẫn nướng tгêภ giường, sau nụ hôn đó cô cứ mãi nằm mơ màng vùi mặt vào trong cái chăn bông rồi cười khúc khích mãi. Gia Hân cũng chẳng hiểu bản thân cô tại sao lại quá dễ dãi với Minh Thành như vậy nữa? Nhưng cô biết chắc chắn một điều rằng nếu người đàn ông nào đó cũng thuê cô đẻ thuê như gia đình Minh Thành nhưng họ xấu hơn anh chắc chắn là cô sẽ không đồng ý đâu. Dù sau Minh Thành có lúc hơi cục súc, có lúc hay cà tưng nhưng cũng có lúc anh hiểu chuyện lắm nên đối với cô coi như tạm chấp nhận được. Bỡi vì con người cũng có ai hoàn hảo đâu, bản thân cô cũng thế lý lịch cũng có điểm trừ mà.

Nằm trong phòng một lúc, vì Minh Thành lúc đi ra không đóng cửa lại nên vô tình từ đâu một mùi thức ăn thơm thật thơm bay lên tận phòng xông xộc vào mũi khiến Gia Hân tỉnh giấc hẳn, dưới bụng lại khẽ kêu lên mấy tiếng ọt ọt.

Đưa tay xoa xoa bụng, Lại bị mùi thơm của món ăn đấy làm cô cưỡng không lại nên Gia Hân lìền tung chăn bật dậy, cô vào phòng vệ sinh cá nhân và thay tạm một chiếc váy mỏng,khoác thêm cái áo choàng lên người rồi đi lững thững xuống cầu thang.

Xuống tới nơi ầm mắt Gia Hân liền bị rơi ngay tгêภ người đàn ông đeo tạp dề trong bếp, hình ảnh này bất chợt khiến tιм Gia Hân lại ᵭ.ậ..℘ loạn nhịp tưng bừng.

Minh Thành đang nêm món ăn, cảm giác sau lưng như phát hiện ra có người lén lút nhìn mình nên Anh vội quay lại và ngước lên, trông thấy Gia Hân đã dậy, anh liền đưa tay tháo chiếc tạp dề ra khỏi người mình rồi lên tiếng cô xuống

-Tôi nấu bữa sáng rồi cô xuống tranh thủ ăn đi cho nóng ,ăn xong mình cùng về dưới quê nội tôi ăn giỗ nhé.

Gia Hân gật đầu vui vẻ rồi nhanh chân bước tới gần phụ Minh Thành dọn bữa sáng lên bàn ăn, cả hai vô tư cười nói và trò chuyện vui vẻ, khiến cho không khí buổi sáng sớm cũng thật ngọt ngào vô cùng

Ăn sáng xong, Gia Hân dành phần rửa bát cô lúi húi dọn dẹp phía trong bếp cho đến khi xong việc ngước đầu lên nhìn đã thấy tгêภ người Minh Thành mặc quần áo chỉnh tề cả rồi, chiếc áo sơ mi màu đen được là thật phẳng.

Nhìn Minh Thành điển trai hẳn khiến cho Gia Hân có chút sửng người mà nhìn mãi, thật sự mà nói ông trời có vẻ ưu ái đặc biệt cho Minh Thành quá nhiều rồi, từ vóc dáng đến gương mặt đều đẹp hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ.

Thấy Gia Hân cứ đứng đực ra đấy, Minh Thành liền cau mày nhìn về phía cô liên tục hối

-Cô còn đứng đó. Thay đồ nhanh đi.

Gia Hân liền bĩu môi trả lời ngay

-Hôm bữa không có mua đồ, vậy bây giờ tôi mặc đồ nào đi đây hả? Hay là anh về một mình đi

Minh Thành cau mày đắn đo

-Vậy sao được, cô hứa mẹ tôi cô đi rồi mà.. thôi thì cô cứ mặc đồ nào bình thường,kín kín xíu được rồi.

Gia Hân liền cười như mếu

-Anh nghỉ tôi có bộ đồ nào kín kín sao?

-Ờ nhìn cô là biết cô chẳng có bộ nào đàng hoàng rồi.

-Anh. .

-Thôi cô lên thay đồ lẹ lẹ đi. Muốn mặc gì cũng được miễn đừng cởi truồng là được rồi.

-Vậy có phải được không? Anh đợi tôi xíu.

Thế là Gia Hân nhanh chân chạy vội lên phòng, cô chọn tới chọn lui vẫn chẳng biết phải mặc bộ nào, vì đa phần đồ của cô toàn là jum, váy, quần đùi,áo dây ngắn ngủn cách kiểu thôi , có bao giờ cô mua được bộ nào đàng hoàng đâu, ngay cả đồ ngủ cũng thế , cũng toàn mấy bộ mỏng manh, không hở chỗ nào cũng hở chỗ khác đó vốn là sự ưu tiên lựa chọn của Gia Hân rồi. “Bởi vậy nên đừng ai thắc mắc tại sao cô với Minh Thành thân mật nhanh như vậy? Cũng bởi một phần cô sống khá dễ dãi và dễ tính, một phần cứ ở chung nhà Gia Hân ăn mặc thoải mái vô cùng thì hỏi thằng nào kiềm chế cho được”

…..

Loay hoay một lúc cũng chọn được một bộ váy ưng ý, chiếc váy này chỉ hở nhẹ ở phần lưng và được đan chéo dây nên coi như tạm được và Minh Thành cũng thấy khá hài lòng nên nhanh chóng anh bảo cô khóa cửa nhà rồi lên xe xuất phát.

Đường về quê quanh co xa tít, ngồi trong xe, Gia Hân thích thú ngắm nhìn qua phong cảnh bên ngoài sau lớp kính trắng. Lần đầu tiên trong đời cô được có cơ hội đi xa nên khoái chí lắm. Cô vui vẻ thả hồn vào những cảnh quan thiên thiên, ngắm nhìn mây nhìn trời, nhìn những vòm cây rộng lớn lướt qua, nhìn những ruộng lúa đang mùa trĩu hạt, từng khung cảnh lướt qua trong đầu dân dã đến yên bình…

Xe chạy được tầm một tiếng thì Gia Hân bất ngờ khi ʇ⚡︎ự dưng Minh Thành đưa tay sang rồi anh chạm vào bàn tay cô và nắm lấy.

Cảm nhận cái đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ này Gia Hân hơi sửng người, quay mặt lại cô khẽ e dè nhìn xuống tay mình rồi nhìn sang thấy miệng anh khẽ mỉm cười, hai mắt vẫn nhìn thẳng để tập trung lái xe. Thấy vậy Gia Hân cũng khẽ cong môi vẽ lên nụ cười tгêภ môi mình, cô không phản khán, cũng không hỏi gì anh cả mà cứ thế để yên cho anh nắm lấy.

Trời bắt đầu lên cao, cái nắng cũng dần gay gắt, xe chạy ra khỏi thành phố xuống đến vùng nông thôn thì đường xá cũng mát mẻ hẳn nhờ hai hàng cây đại thụ bên đường xanh rợp bóng mát,

Gia Hân đang thơ thẩn nhìn xung quanh thì bất chợt nghe tiếng Minh Thành cất lời

-Này nhà cô ở đâu hả? Sau tôi chưa từng nghe cô nhắc tới!

Nghe câu hỏi này lòng Gia Hân đang yên bình chợt chùn xuống, trong lòng ռ.ɠ-ự.ɕ của cô cũng trở nên nhức nhói. Hình như lâu rồi trong ký ức của cô không có khái niệm về quê nhà nữa…

Thấy Gia Hân cụp mắt im lặng Minh Thành nghĩ chắc anh hỏi nhỏ cô không nghe nên lên tiếng nhắc lại

-Cô có nghe tôi hỏi không sao im ru vậy?

Gia Hân nhìn anh buồn giọng đáp

-Tôi..tôi nghe!

-Ừ . tôi tưởng cô không nghe rỏ? Quê cô ở đâu? hay cô cũng là người thành phố!

-Tôi không có quê!

-Vậy gia đình cô ở thành phố à? Ba mẹ cô đâu sao để cô sống một mình vậy hả?

-CHẾT HẾT RỒI.

Két….két…. Rầm…

-Hả..

Phiá trước mặt hình như đang có vụ đụng xe nên xôn xao và ồn lắm, mọi người đi đường xúm lại xem tình hình cả.

Trong xe Minh Thành và Gia Hân cũng tò mò hướng mắt nhìn ra xe coi người và xe có bị gì không, cũng may họ không sau nên Minh Thành đành lái xe đi tiếp và cũng vì vụ tai пα̣п đó tiếng xe rồi tiếng người bàn tán ồn ào quá cuộc nói chuyện của họ cũng vì thế mà cắt ngang.

Đi tầm thêm nữa tiếng, do đi đường đã xa Gia Hân ngủ lúc nào cũng chẳng hay luôn cho tới khi cảm giác xe bị xốc mạnh,
Cô mới giật mình lờ mờ mở mắt ra thì đã thấy Minh Thành lái xe chạy quẹo vào một con hẻm nhỏ hai bên đường hoa giấy đang khoe sắc đỏ rực chỉ đủ bao dung chiếc xe 4 bánh chạy vào.

Vì cảnh đẹp trước mặt nên Gia Hân tỉnh ngủ hẳn cô mở to mắt quan sát xung quanh, trog lòng không khỏi thầm trầm trồ.
Đúng là ở quê yên bình khung cảnh lại đẹp, chạy qua đường hoa giấy lại đến hàng cao xanh rợp bóng xanh rờn bao quanh những ngôi nhà ngói đỏ
Có ao cá, hàng tre, xa xa còn có cάпh đồng đang vào mùa lúa chín.
Một làng quê trong lành và thoáng mát đẹp như một bức tranh hiện ra.

Và rồi xe cũng được Minh Thành dừng lại ngay trước sân ngôi nhà gỗ ba gian rất lớn,ngoài sân được lót gạch tấc cả dù cho mảnh đất ngôi nhà này chỉ diễn tả bao quát vào một từ ” rộng ”

Minh Thành xoay xoay cổ tay rồi quay sang bảo Gia Hân xuống xe, anh đi ra trước rồi ʋòпg sang mở cửa cho cô bước xuống nhưng khi chân của Gia Hân chưa kịp chạm đất thì từ trong nhà mấy con chó đã sủa gâu gâu inh ỏi hẳn lên, chắc chúng thấy người lạ nên vậy, hai ba con cứ hùa vào cô và Minh Thành mà sủa miến khiến Gia Hân hốt hoảng vội rụt chân lại và ngồi im luôn trong xe.

Minh Thành thì có vẻ bình tỉnh hơn cô, anh đứng im mặc tình cho bọn chó vẫn đang sủa rồi anh nhẹ nhàng đưa tay nắm chặt lấy tay cô, nhìn cô anh nói khẽ để trấn an

-Cô đừng sợ, dưới quê hay nuôi chó giữ nhà nên gặp người lạ nó sủa vậy thôi. Đứng im đi tý có người ra là nó sẽ ngừng sủa lại thôi.

Gia Hân vẫn còn sợ lắm nên tιм cứ ᵭ.ậ..℘ thình thịch, nắm lấy tay Minh Thành mà cô vả cả mồ hôi

-Có thật chúng không làm gì không chứ tôi sợ chúng táp một cái là tôi với anh đi chích ngừa không kịp đó.

-Cô nhìn tôi nè bọn chúng có làm gì đâu? Thôi xuống xe đi, à mà khi vào nhà cô nhớ gật đầu chào mọi người cả nhé. Còn nữa đừng xưng hô như tôi..cô mọi người phát hiện đó. Thay đổi cách gọi là anh em nha.
Dù sau cô xuống đây cũng mang tiếng là vợ tôi. Xưng hô kiểu thường ngày chúng ta hay gọi mọi người lại mắng cho đấy?

-Biết rồi, anh nói nhiều quá. Tôi có phải con nít đâu.

-Ừ cô không phải con nít mà tại chưa được lớn thôi.

-Anh..?

Gia Hân bĩu môi định trả lời lại Minh Thành rồi bước xuống xe thì bất ngờ cô khựng lại khi thấy từ bên trong nhà một cô gáι đang bước đi ra hướng cô và Minh Thành, tuy cô ta đi chưa tới gần nhưng Gia Hân nhìn sơ qua hình dáng ấy cô không khỏi thầm khen là cô ta rất đẹp, dáng người manh mai, nét mặt thanh tú, dáng người vừa vặn trong chiếc váy in hoa nhã nhặn màu xanh ngọc.

Cô ta đi tới, nhìn về phía mấy con chó đang sủa rồi la bọn chúng mấy tiếng, mấy con chó thấy có người quen gọi nên hứ hứ vài tiếng rồi ngưng luôn ,ngoe ngẩy cái đuôi đi vào nhà.

Rồi cô ta đi tới gần, Minh Thành cũng nhìn thấy cô ta, họ nhìn nhau mãi ánh mắt từ ngạc nhiên xen lẫn mong nhớ và giận hờn. Nhưng sau cái nhìn thì Minh Thành chẳng biểu hiện thêm gì nữa cả chỉ có cô gáι kia là bẽn lẽn lên tiếng hỏi

-Lâu rồi anh mới chịu về? Cũng 5 năm rồi anh nhỉ. Ông nội với mọi người đang đợi anh trong nhà đấy, Anh vào nhà đi kẻo nắng.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *