Ký ức – không còn để níu giữ, mà để nhắc nhở – Chuyện thú vị

Chồng mất 2 năm, tôi lướt mạng vô tình thấy 1 người phụ nữ đăng bài ‘tưởng nhớ chồng’ với tên họ và ngày sinh giống hệt chồng mình, có điều gì đó thôi thúc khiến tôi muốn tìm hiểu sự việc thêm nữa nên tôi đã bấm vào để xem trang cá nhân của người phụ nữ này…

Tối ấy, như bao đêm khác, tôi ngồi thẫn thờ lướt mạng trong căn phòng lạnh lẽo. Thói quen dạo quanh các trang chia sẻ tâm sự chẳng vì mục đích gì ngoài giết thời gian và vơi bớt nỗi trống trải.

Chồng tôi – Huy – qua đời cách đây hai năm trong một vụ tai nạn ô tô thảm khốc trên cao tốc. Tin nhắn cuối cùng anh gửi cho tôi là một chiếc ảnh selfie: “Anh đang về rồi đây, chờ anh nhé!” Nhưng Huy không bao giờ về nữa. Cảnh sát nói anh tử vong tại chỗ, thi thể biến dạng đến mức phải xét nghiệm ADN mới xác nhận được danh tính. Tôi đã tổ chức tang lễ, nhận tro cốt, và sống như một cái bóng suốt hai năm qua.

Tôi không còn khóc được nữa. Nỗi đau đã hóa đá. Nhưng tối hôm ấy, một bài đăng bất chợt đập vào mắt tôi như một cú tát:

“Hôm nay là ngày giỗ thứ hai của anh. Dù anh không còn nữa, em và con vẫn luôn nhớ đến anh. Anh là người đàn ông tuyệt vời nhất mà em từng gặp, Trần Gia Huy (03.05.1985 – 14.04.2023)”

Tôi chết lặng. Tên họ. Ngày sinh. Ngày mất. Tất cả đều giống hệt chồng tôi. Nhưng… “em và con”? Tôi chưa từng có con với Huy. Chúng tôi cưới nhau được ba năm thì anh mất, chưa kịp sinh con…

Có gì đó không đúng. Một linh cảm kỳ lạ khiến tôi không thể rời mắt khỏi bài viết.Tayrun run, tôi bấm vào trang cá nhân của người phụ nữ ấy – tài khoản tên Trâm Nguyễn.

Trang cá nhân công khai. Ảnh đại diện là một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi, khá xinh đẹp, đôi mắt buồn buồn. Nhưng điều làm tôi như ngừng thở là bức ảnh được đăng cách đây một năm: một người đàn ông đang bế đứa bé gái tầm hai tuổi. Người đàn ông… chính là Huy!

Tôi phóng to bức ảnh. Không thể nhầm được – nụ cười mỉm quen thuộc, vết sẹo nhỏ nơi thái dương trái, dáng người cao gầy… Là Huy, là chồng tôi! Trái tim tôi đập như trống trận, tay lạnh toát. Tôi vội kéo xuống xem thêm. Nhiều ảnh hơn nữa. Sinh nhật, dã ngoại, thậm chí cả khoảnh khắc anh đang dạy con tập đi.

Nếu Huy còn sống… thì ai nằm trong quan tài mà tôi đã khóc vật vã hai năm trước?

Tôi không ngủ được cả đêm. Những hình ảnh trên trang cá nhân kia ám ảnh tôi đến nghẹt thở. Tôi bắt đầu lên kế hoạch.

Sáng hôm sau, tôi lập một tài khoản mới, gửi lời mời kết bạn cho Trâm Nguyễn, kèm theo tin nhắn:

“Chị ơi, em là một nhà thiết kế đang tìm người hợp tác chụp ảnh cho bộ sưu tập trẻ em. Em thấy chị và bé nhà mình rất xinh, không biết chị có hứng thú tham gia không ạ?”

Tôi biết mình đang nói dối, nhưng tôi không thể hỏi thẳng được. Nếu người trong ảnh thật sự là Huy, thì anh đã lừa dối tôi, hoặc có một âm mưu nào đó mà tôi chưa biết.

Tin nhắn được đọc sau vài tiếng. Trâm trả lời:

“Chào em. Chị không làm mẫu đâu, nhưng nếu bé phù hợp thì chị sẽ suy nghĩ. Gửi chị thêm thông tin nhé.”

Tôi tiếp tục trò chuyện, cố gắng lấy lòng cô ấy, rồi đề nghị được gặp mặt trực tiếp để trao đổi. Hai ngày sau, chúng tôi hẹn nhau ở một quán cà phê gần khu Thảo Điền – nơi Trâm nói đang sống.

Tôi đến sớm hơn nửa tiếng. Tim đập thình thịch. Khi Trâm bước vào, dắt theo một bé gái tầm hai tuổi, tôi gần như chết lặng. Cô bé có đôi mắt nâu sâu và lúm đồng tiền y hệt Huy. Tôi cố gắng mỉm cười, giấu đi nỗi hoảng loạn đang dâng lên.

Cuộc trò chuyện diễn ra bình thường. Trâm khá thân thiện nhưng không quá cởi mở. Tôi chỉ gợi mở đôi chút:

– “Bé nhà chị dễ thương quá. Ba bé chắc hạnh phúc lắm nhỉ?”

– “Anh ấy mất rồi,” Trâm cười nhẹ, “cũng được hai năm rồi. Tai nạn xe hơi, em biết không, rất đột ngột…”

Tôi nuốt nước bọt.

– “Tên anh ấy là gì ạ?”

– “Gia Huy. Trần Gia Huy.”

Tôi cảm thấy như có ai đó đang bóp nghẹt lồng ngực mình.

– “Chị có ảnh anh ấy không ạ? Em muốn biết thêm để lên concept phù hợp…”

Trâm mở điện thoại. Vẫn là Huy. Cô không hề nghi ngờ gì cả. Tôi giả vờ ghi chú, chụp lại mấy tấm ảnh rồi cáo từ.

Tối hôm đó, tôi nhắn cho một người bạn thân làm trong ngành IT. Nhờ cậu ấy kiểm tra các thông tin về địa chỉ IP, tài khoản liên quan của Trâm. Tôi cần biết Huy có thật sự là người đang sống cùng cô ta hay không.

Hai hôm sau, cậu bạn gửi lại báo cáo sơ bộ:

“Mình tìm được địa chỉ thường trú, camera quanh khu nhà Trâm ở, và có tin này em cần xem.”

Tôi click vào đoạn video được trích xuất từ camera. Một người đàn ông bước ra khỏi căn hộ lúc sáng sớm, mặc áo sơ mi, đeo khẩu trang. Nhưng dáng đi, cách bước chân, và… một lần kéo khẩu trang xuống khi nghe điện thoại – là Huy!

Tôi cầm điện thoại, mắt dán chặt vào đoạn video. Cái dáng ấy… gương mặt ấy… Không thể nhầm được. Nhưng nếu đây là sự thật, nếu người đàn ông ấy là Huy, thì hai năm trước, ai đã nằm trong quan tài?

Tôi không thể chịu đựng thêm những câu hỏi nữa. Tôi hẹn gặp Trâm, lần này với tư cách thật của mình.

Chúng tôi gặp lại ở quán cà phê cũ. Khi Trâm vừa ngồi xuống, tôi lấy điện thoại, mở ra một tấm ảnh cưới cũ của tôi và Huy.

– “Chị có nhận ra người đàn ông này không?” – Tôi hỏi, giọng bình tĩnh đến lạ.

Trâm nhìn, sững lại. Mắt cô mở to.

– “Chị là ai…?”

Tôi hít một hơi thật sâu:

– “Tôi là vợ hợp pháp của Huy. Chúng tôi kết hôn năm 2018. Anh ấy mất năm 2023… và tôi đã tổ chức đám tang cho anh ấy.”

Trâm chết lặng. Khuôn mặt trắng bệch. Mãi một lúc sau, cô mới run rẩy hỏi lại:

– “Không thể nào… Không thể nào…”

Tôi nhìn cô, ánh mắt không giận dữ, chỉ là… mỏi mệt.

– “Tôi không đến để trách móc. Tôi chỉ muốn biết sự thật. Và… tôi nghĩ mình xứng đáng được biết.”

Trâm cúi đầu rất lâu. Sau đó, cô bắt đầu kể…

Cô và Huy gặp nhau trong một chuyến công tác ở Đà Lạt vào năm 2020 – khi chúng tôi vẫn còn là vợ chồng. Trâm khi ấy là hướng dẫn viên, Huy đi cùng công ty.

Họ đã phải lòng nhau. Trâm không biết Huy có vợ. Khi cô phát hiện thì đã trễ – cô đã mang thai. Huy cầu xin cô giữ bí mật, hứa sẽ sắp xếp. Nhưng chưa kịp gì, thì tai nạn xảy ra.

Vụ tai nạn năm đó có đến hai nạn nhân nam bị cháy biến dạng – chỉ còn một ít giấy tờ cá nhân trong ví và xe để nhận dạng. Huy là người ngồi ghế phụ. Người tài xế mới là người tử vong.

Gia đình tôi khi ấy nhận tro cốt sau kết quả xét nghiệm ADN từ chiếc lược có tóc của Huy – được đưa từ công ty. Không ai nghi ngờ gì cả.

Nhưng Trâm thì có. Vì hôm đó Huy nhắn cho cô rằng anh đang đi chung xe với tài xế. Tin nhắn ấy cô chưa bao giờ xóa.

Sau một thời gian dài đau đớn, Trâm mang thai, sinh con một mình. Mãi hơn một năm sau, một người bạn cũ của Huy – từng là tài xế trong công ty – đến tìm cô, đưa cho cô bức thư Huy để lại.

Trong thư, Huy kể về mối tình dang dở với Trâm, sự day dứt vì đã lừa dối cả hai người phụ nữ, và việc anh đang mắc ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối – bác sĩ nói chỉ còn vài tháng. Anh không muốn cả hai người phụ nữ đều phải chứng kiến sự tàn lụi của mình, nên khi vụ tai nạn xảy ra, anh để người ta tưởng mình là nạn nhân, chọn cách “biến mất” trong danh nghĩa đã chết. Một cái chết nhẹ nhàng hơn là bị chứng kiến vật vã đau đớn, anh viết vậy.

Người bạn ấy đã giúp anh rút lui khỏi tất cả, rồi ra đi không lâu sau đó, trong một ngôi nhà nhỏ vùng quê – nơi anh không mang họ Trần nữa, mà là một cái tên hoàn toàn khác.

Trâm đến đó, chôn cất anh lặng lẽ. Không một ai trong gia đình Huy biết sự thật. Và cô giữ bí mật ấy suốt hai năm, cho đến khi tôi xuất hiện.

Tôi không biết mình đã khóc bao lâu khi nghe xong. Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, không phải vì phản bội, mà vì cảm thông.

Tôi thấy rõ hơn bao giờ hết: Huy là một người đàn ông yếu đuối. Anh không biết cách giải quyết lỗi lầm, nên chọn cách trốn chạy. Anh đã làm tổn thương cả hai người phụ nữ, nhưng… anh cũng đã mang theo sự dằn vặt ấy đến tận cuối đời.

Trâm cúi đầu, giọng nghẹn lại:

– “Chị muốn làm gì tôi cũng được. Tôi chỉ xin chị… đừng trách con bé. Nó vô tội…”

Tôi nhìn đứa trẻ đang ngủ say trong nôi. Đôi má hồng hào, ngón tay bé xíu. Một sinh linh mang trong mình hai mảnh ghép – từ người đàn ông tôi từng yêu.

Tôi đặt tay lên vai Trâm.

– “Tôi không đến để giành lại gì cả. Tôi chỉ muốn… được nhớ Huy theo cách đúng đắn nhất. Và nếu có thể… tôi muốn giúp bé lớn lên biết rằng ba nó không hoàn toàn tồi tệ.”

Trâm bật khóc. Tôi cũng vậy.

Chúng tôi không trở thành bạn thân, nhưng là hai kẻ cùng chia sẻ một mảnh vỡ ký ức. Tôi gửi cho Trâm vài bức hình cũ của Huy, những tấm ảnh anh từng chụp khi còn ở bên tôi – để con gái anh sau này biết về cha mình không chỉ qua một nửa sự thật.

Thỉnh thoảng, tôi ghé thăm bé. Tôi mua truyện, kể chuyện cổ tích, và đôi khi nhìn vào mắt nó, tôi thấy hình ảnh của một người từng khiến trái tim tôi ấm áp.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Nhưng nỗi đau thì thôi không còn là gánh nặng. Nó trở thành ký ức – không còn để níu giữ, mà để nhắc nhở: yêu thương luôn cần sự can đảm – nhất là để buông tay.

Bài và ảnh sưu tầm

Bài viết khác

Người bố tuyệt vời nhất trên đời – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα sâu sắc

Một ngày nọ, Chα tới mượn tiền tôi. Chα nói sức khỏe không tốt, cần ρhải tới Ьệпh viện để kiểm trα tổng quát, vậy nên tôi đã gửi tiền cho Chα. Không ngờ, chưα được bαo lâu, Chα lại gọi điện tới, nói muốn muα một chiếc xe điện 3 bánh. Tôi lưỡng lự […]

Đừng bao giờ “buông tay” trong cuộc chiến giành lại những người mình yêu thương

Sức mạnh của tình γêu tҺươпg. Karen khi biết mình có thai, đã chuẩn bị tâm lý cho con trai Michael. Biết mình sắρ có em gáι, tuγ mới 3 tuổi nhưng Michael cứ áρ đầu vào bụng mẹ, hát cho em nghe hàng ngàγ. Thai kỳ diễn ra thật bình thường đối với Karen, […]

Lương tâm kẻ cướρ – Câu chuyện đầy tính nhân văn sâu sắc về tình người

Sαu 30 tháng 4 năm 1975, dòng đời gẫy khúc. Sài Gòn Һσα̉пg ℓσα̣п. Xã hội tràn ngậρ bαo cảnh đời lγ tάn. Cuốn trôi biết bαo giα đình điêu linh theo mạch sống ngược xuôi. .. Đời sống cơ cực gây rα nhiều mảnh đời bất hạnh… Hình minh hoạ. Một trong những giα […]