Khôn rồi – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc
Hồi mới cưới nhau, chị chiều anh lắm.
Cơm bưng nước rót.
Ăn cơm xong , chị dù ăn chưa no cũng vội vàng bỏ bát , chạy đi lấy tăm cho anh.
Đưa 2 tay hẳn hoi..
Con trai còn nhỏ ,lẫm chẫm tập đi,sợ anh vứt tăm ra nền nhà con đi dẫm phải, chị bẻ bớt đi một đầu .
Anh nhắc nhở.
Tăm phải để cả 2 đầu ,cho nhọn,cho dài ,xỉa mới thích…
Rồi chị rót cho anh cốc nước chè xanh nóng hôi hổi mà sáng 5 h ngủ dậy chị đã nhanh nhảu om sẵn.
Anh đang còn nhăn mặt và nói.
Rót gì mà rót cốc nước đầy thế.
Rót nửa cốc thôi….
Chị cảm thông.
Chị nghĩ ,tính anh ấy khó tính.,nhịn một tý cho nó êm chuyện.
Vả lại tính chị hồn nhiên, yêu đời,xuề xòa,hay bỏ qua lắm.
Chả để bụng chuyện gì cả
Chị hay đọc sách, chị muốn chiều chuộng ,chăm sóc chồng như phụ nữ Nhật.
Chị lại là chị cả của 5 đứa em.
Được sinh ra trong thời bao cấp , thiếu thốn đủ đường.
Nên hy sinh là nghĩa vụ của chị.
Khi ở với bố mẹ thì hy sinh thậm chí phải bỏ học ở nhà bế em 2 năm trời.
Lớn lên thì hy sinh ,nhường nhịn cho các em.
Nên bản chất của chị là chăm sóc, chiều chuộng,hy sinh.
Cốt sao cho gia đình êm ấm, vẹn toàn là chị vui, chị mãn nguyện
Chị chiều anh quen rồi.
Vả lại chị khi nào cũng muốn gia đình êm ấm.
Con trai chị nhìn thấy bố mẹ vui vẻ ,đoàn kết là con vui.
Vậy là dù anh mắng chị .
Chị cũng nhịn.
Anh đánh chị , chị cũng khóc chán rồi im lặng bỏ qua
Vì chị còn là cô giáo mà.
Nói ra mọi người biết, còn cười chê,.
Phụ huynh, học sinh sẽ nghĩ như thế nào về chị.
Hai cậu con trai thấy mẹ như vậy ,lớn lên,nó bắt đầu có phản ứng với bố , ,bênh đỡ cho mẹ.
Mấy cô em gái chị xót xa cho chị ,mắng chị .
Chị là đồ ngu.
Chị chỉ biết khóc
Chồng em ,em bỏ lâu rồi.
Chị khóc…..
Con chị khen chị.
Khen cho mẹ giỏi sống với bố…
Không giỏi thì làm sao con,có phải cái áo đâu mà không thích thì cởi ra con.
Còn danh dự,con cái, người nhà quê mình lạc hậu,ai dám đứng lên mà bỏ chồng
Ngày xưa mẹ định bỏ ,con cứ ôm mẹ khóc.. chị phân trần với con
Khi ấy con biết gì.con gắt chị
Mẹ 30 tuổi phải khôn hơn đứa bé 3 tuổi chứ.
Chị khóc
Năm thứ 30.
Một buổi sáng .
Chị dậy và gọi anh cùng dậy tập thể dục.
Anh lấy chiếc chiếu trúc ngày thường vẫn trải ra để ăn cơm đặt giữa phòng khách để tập.
Chị nói nhẹ nhàng.
Anh ạ.
Anh lấy chiếc chiếu trải giữa nhà ,tý nữa anh không cất đi ,em lại phải cất , mệt lắm.
Anh tập thể dục lạnh chân anh .
Anh bảo .
Chị vẫn nhẹ nhàng..
Thì anh vẫn đi dép mà, nếu lạnh quá thì anh đi thêm tất vào….mà nếu anh vẫn muốn trải chiếu ra
anh tập ,anh cứ trải mà tập.. nhưng em đề nghị anh tập xong anh cất hộ em .
Chiếc chiếu trải giữa phòng khách nó chướng mắt lắm .
Ai vào ra cũng thấy….
Tao là thằng chồng mi mà tao trải có chiếc chiếu ra mà mi cũng nhắc à.anh hét to.
Mặt đỏ bừng giận dữ
Lâu nay anh trải ra tập, tập xong anh đi ,em phải tự cất đấy thôi.
Chiếu trúc nó nặng lắm anh ạ.
Chị giải thích
Chị rơm rớm nước mắt.
Chị là người có ăn có học ,xưng với chồng một anh hai em ,mà giờ thấy chồng sửng cồ lên xưng tao ,mày là chị đã ứa nước mắt rồi.
Nhưng hôm nay chị phải đấu tranh.
Nhu nhược qúa rồi.
3o năm đủ để anh qúa coi thường chị ,coi thường tình cảm yêu thương ,chăm sóc ,hy sinh vì gia đình của chị.
Chị nghẹn ngào nói trong nứớc mắt.
Không phải là em khó tính.
Nhưng sống trong một gia đình thì phải có nền nếp ,ngăn nắp ,gọn gàng.
Một mình em vẫn phải đi làm mà vẫn phải dọn dẹp em mệt mỏi lắm…. chị rấn rấn nước mắt .
Nhìn chồng mong tìm kiếm một sự cảm thông và thương hại.
Chồng chị ngồi hẳn xuống , đối diện với chị.
Nhìn chị bằng ánh mắt giận dữ.
Tay anh nắm chặt chiếc cốc thuỷ tinh , sẵn sàng lăm lăm ném vào người chị .
Chị biết , chị hiểu ,anh uy hiếp chị để chị không được nói tiếp sang câu thứ 3.
Rồi anh vớ lấy chiếc túi xách .
Anh đi làm với vẻ mặt hằm hằm giận dữ..
Miệng vẫn gầm lên.,tay đóng cánh cửa chính một cái …sầm… Thật mạnh
Tao là thằng chồng mi mà tau trải có chiếc chiếu mà mi cũng nhắc ….
Chị khóc.
Chị im bặt.
Vì chị biết .
Nếu chị không câm miệng lúc đó, chiếc cốc ấy sẽ bay về phía chị.
Chị chua chát .
Chị nghĩ.
30 năm đi dạy ,cứ lớp nào có nhiều hoc sinh cá biệt, nhiều đại ca kkk.
Là thường chị được cử vào đó .
Để bằng chuyên môn ,bằng nghiệp vụ , bằng lòng yêu thương trẻ tha thiết mà cảm hoá chúng .
Đằng này , thôi coi như mình không gặp được người tốt .
Mình gặp tai nạn trong hôn nhân..
Mình gặp phải anh chồng cá biệt.
Mà 30 năm không thể cảm hoá nổi.
Lau nước mắt , chị gọi con.
Con ơi ,cơm mẹ nấu rồi dậy ăn sáng mà đi làm đi con …
Và chị quả quyết đứng dậy.
Màn chào buổi sáng của vợ chồng chị là như vậy .
Nhưng may mắn thay là con chị vẫn không phải chứng kiến…
Tối hôm đó, chị ôm gối sang phòng khác ngủ riêng.
3 hôm sau,ngủ dậy,anh vặn vẹo cái lưng ,ý chừng mỏi lắm,đau lắm
Tay anh rót sẵn một chén rượu hạt gấc chị ngâm sẵn.
Anh nói không chủ ngữ.
Bóp cái lưng một tý này.
Mọi ngày chị vội vàng xoa,day bấm huyệt cho anh, chị có biết học qua cái bộ môn này mà…
Nhưng hôm nay chị nói.
Anh tự bấm huyệt đi ,em mệt , không bấm được…
Một tháng sau.
Anh ốm.
Tiếng là ốm thôi.
Chứ thực ra là viêm họng.. nước muối chị đã nấu lên ,pha sẵn để ở góc giừờng.
Tỏi ngâm mật ong chị đã ngâm hàng năm trời..anh chỉ việc xúc ăn và ngậm.
Quen thói chị rót nước muối bê tận miệng.
Mật ong rót từng thìa đút tận mồm.
Lần này chị không hỏi
Không nhắc anh uống thuốc.
Anh tự đi khám .
Anh mua thuốc uống
Rồi anh phi xe ra nhà mẹ đẻ chị .
Anh nói với mẹ.
Con bị ốm mà vợ con nó không thèm hỏi một câu.
Mẹ chị điện vào
Con ăn ở ra làm sao.
Mẹ giáo dục con như thế nào.. nhân từ bác ái ra làm sao.
Con … mà chồng con ốm con không hỏi nó một câu.
Chị chua chát.
Mãi sau mới nặng nhọc trả lời mẹ.
Con biết ,mẹ à.
Người ta thương con thì con thương lại.
Người ta trân trọng con thì con trân trọng lại đằng này người ta vùi dập con , chửi bới con ,đánh đập con mà đòi con trân trọng thì không đúng đâu mẹ .
Mẹ chị chậm rãi, phân tích.
Con ạ, thì đàn ông ai mà chả thế.
Chồng con nó tuy là thô lỗ, cộc cằn ,gia trưởng,vũ phu.
Nhưng nó lại siêng năng , cần cù ,tiết kiệm, không rượu chè ,cờ bạc ,trai gái ,nghiện ngập.
Khi nào cũng chăm lo chí thú làm ăn,.
Ngón tay cũng có ngón dài ,ngón ngắn.
Vợ chồng khi nồng khi nhạt ,nhịn nhục chồng có ai chết bao giờ …
Thôi nhịn nó đi con ,làm hoà với nó con nhé.
Nhịn 30 năm nay rồi mẹ ạ ,con là con người chứ không phải là con vật,mẹ cứ mặc con .
Con tự lo cho cuộc đời con.
Con đã trải qua đau khổ nhiều rồi ,con tự biết .
Con xin lỗi mẹ.
Mắt chị nhoà nước
Nhà con có nuôi một con chó .
Hàng ngày con cho chó ăn ,cho chó uống .
Con đi dạy về nó còn nhảy cẫng lên đón con
Đằng này con đẻ cho người ta 2 thắng con trai .
Con lăn xả làm kinh tế con chăm sóc chồng con mà không được trân trọng., người ta coi con không bằng con vật …
Chị khóc nức nở…
Con ngu 30 năm rồi .
Sang năm thứ 31 con không ngu nữa đâu mẹ.
Con xin lỗi mẹ .
Là con bất hiếu.
Đi lấy chồng mà 30 năm sau người ta còn điện về nơi sản xuất mà than phiền về chất lượng hàng hóa,để làm phiền lòng ,khổ sở cha mẹ già ốm yếu.
Càng nghĩ chị càng xót xa cho số phận của mình….
Sưu tầm.