Kết hôn với em dâu 9
Tác giả: Nguyễn Hiền
CHƯƠNG 9
Báo tin cho Quốc Vinh xong, Thanh Hà đặt con ngủ trong phòng rồi đi ra ngoài. Cô cũng rất muốn biết chị Ngọc sang nhà nhiều lần với mục đích gì, nhất là việc chiếc quần lót xuất hiện trong phòng anh Hai. Vừa nhìn thấy cô thì chị ta liền nở nụ cười rồi nói:
– Trời ơi, em dâu mới sanh thì không ở trỏng nghỉ đi, ra đây rồi gió máy thì sao?
Thanh Hà ngạc nhiên khi chị ta gọi cô là em dâu. Cô nghĩ bà này chắc thần kinh có vấn đề, giả sử bả có thích anh Hai đi chăng nữa thì cũng không làm như vậy. Nghĩ vậy nên cô định lên tiếng thì đúng lúc Quốc Vinh về. Vừa nhìn thấy Thanh Hà ngoài sân thì anh lên tiếng:
– Em ra đây làm gì? đi vào phòng với con…
Cô định lên tiếng thì chị Ngọc đã cười giả lả:
– Đó, em dâu thấy chưa? Chị đã nói mà không nghe, thế nào anh Hai về cũng bị la á…
Vinh nghe cô ta nói thì quay lại ngạc nhiên hỏi:
– Cô vừa nói gì? ai là em dâu ở đây? còn cô đến đây làm gì?
Ngọc nức nở:
– Thật là làm ơn mắc oán mà, em ghé lấy cái nón vải hôm để quên tгêภ xe mà anh không có nhà, thấy bà ngoại bé Vy làm vất vả thì phụ một tay, xong việc thì về. Vậy mà không được một lời cảm ơn lại còn bị la nữa…
Vinh cũng không muốn mất thời gian với cô ta nữa, bèn mở cốp xe lấy cái nón vải đưa cô ta rồi nói:
– Tôi trả cái nón cho cô rồi mong rằng từ nay cô đừng đến làm phiền nhà tôi nữa…
Ngọc cầm cái nón vải từ tay Vinh rồi nhăn mặt la lên:
– Trời ơi, cái nón của em mà anh nhồi vào cốp xe như cái nùi giẻ hôi rình à…
Vừa nói cô vừa đi vào nhà tắm, thấy thế Vinh gọi giật lại:
– Này, cô sao không về còn đi đâu vậy hả?
– Em giặt cái nón, bộ anh muốn em đội cái nón dơ này lên đầu hay sao?
Trước sự trơ trẽn của cô ta thì Vinh chỉ biết kêu trời. Sau khi giặt xong thì cô ta cẩn thận phơi lên móc rồi quay sang cười với Vinh:
– Em phơi rồi mai ghé lấy…
Nhưng tiếng bà Hòa ngay sau lưng làm cô ta giật bắn người:
– Cô làm ơn mang cái nón thúi này về dùm, nhà tui không hoan nghênh cô, mong cô đừng làm phiền…
Ngọc tức lắm, không hiểu cái bà già này ở đâu bỗng xuất hiện làm kỳ đà, cô ta trả lời hết sức nhỏ nhẹ:
– Dạ, tại anh Vinh bỏ cái nón của cháu vào cốp xe nên toàn bụi và hôi rình. Cháu mới giặt còn ướt nên phơi cho khô rồi mai cháu ghé lấy…
Cô ta nói chưa hết câu thì bà Hòa đã cầm cái móc áo đi nhanh ra cổng. Thấy vậy cô ta gọi với theo:
– Ủa, Bác mang cái nón của cháu đi đâu vậy?
– Thứ gì không phải của nhà tôi thì cũng không được để trong nhà, cô giặt thì mang về nhà hoặc phơi ở đâu là tùy cô. Còn cố tình để trong nhà là tui dục vào thùng rác ráng chịu à…
Có lẽ sự kiên nhẫn có giới hạn, nên khi nghe bà Hòa nói như thế thì cô ta chạy lên giật cái móc áo trong tay bà Hòa, đồng thời trợn mắt quát:
– Bà tưởng con trai bà danh giá lắm hả? cái thứ đàn ông sở khanh, làm cho con gáι người ta có bầu rồi bỏ chạy thì không đáng một xu. May mà không có tiền, chứ lỡ may mà giàu có thì không biết còn hại bao nhiêu người nữa…
Bà Hòa nghe chưa rõ câu nói của cô ta nên vẫn cố tình nói:
– Danh giá hay không thì kệ con tôi, liên quan gì đến cô chứ?
Rồi bà chợt nhớ ra cô ta đang nói con trai bà làm cho cô gáι nào đó có bầu rồi bỏ. Chuyện này là như thế nào? bà quay sang hỏi:
– Cô vừa nói gì? ai mang bầu?
Nhưng cô ta vung cái móc áo có phơi cái nón, nhằm cố ý văng nước vào mặt bà Hòa rồi trợn mắt rít lên:
– Ai mang bầu thì bà hỏi con trai quý ʇ⚡︎ử của bà chứ hỏi gì tôi? Loại đàn ông cà chớn…
Nói xong cô ta ngúng nguẩy đi ra ngoài. Tất cả mọi việc xảy ra mà những người có mặt ở đó đều hết sức ngỡ ngàng. Quốc Vinh cứ đứng ૮.ɦ.ế.ƭ trân giữa sân mà không nói được một lời nào. Anh thật sự không ngờ sự việc lại xảy ra nhanh đến thế. Lúc ở Ьệпh viện nghe bà Vân nói, thì anh cũng dự định sau khi ҳάc minh chính ҳάc, thì sẽ về xin phép Ba mẹ đưa bé Quang về nhà chăm sóc, nếu như Lan Anh không qua khỏi. Không ngờ cô ta lại trơ tráo đến thế. Nhìn khuôn mặt mẹ đang dần tái đi vì quá bất ngờ, nhưng không hiểu sao anh lại không muốn giải thích bất kỳ một câu nào. Mà anh biết nói gì đây khi mọi chuyện vẫn chỉ mới nghe qua miệng của bà Vân. Anh cần thời gian chờ Lan Anh tỉnh lại để nghe rõ ngọn ngành từng câu chuyện. Mọi việc cũng đang còn là dự đoán thì chưa có thể kết luận được điều gì. Quốc Vinh quay lưng bỏ đi ra ngoài mà không nói một câu nào làm bà Hòa vô cùng tức giận:
– Quốc Vinh…
Dừng lại vài bước chân rồi anh lại quyết định đi tiếp. Thấy thế bà Hòa hét lên:
– Đứng lại. Con định làm mẹ tức ૮.ɦ.ế.ƭ phải không?
Thấy tình hình căng thẳng, Thanh Hà vội đi ra ôm lấy vai mẹ chồng rồi nhẹ nhàng nói:
– Mẹ cho anh Hai thời gian, không biết có chuyện gì mà lúc chị Ngọc đến nên con gọi cho anh, lúc đó ảnh đang ở Ьệпh viện…
– Cái gì? Nó không đi chở khách mà đến Ьệпh viện làm gì chứ?
– Hình như có chuyện gì đó mẹ ạ, con thấy chị ta nói gì mà có nhắc đến cô gáι nào đó có thai. Con chỉ suy diễn vậy thôi, có bao giờ người yêu của anh Hai có thai mà ảnh không biết không?
Bà Hòa nhớ lại trước đây Quốc Vinh có đưa về một cô gáι rất xinh tên là Lan Anh và giới thiệu là người yêu. Sau đó cô gáι có ghé nhà chơi mấy lần rồi bặt tin luôn. Bà hỏi thì Quốc Vinh trả lời là chia tay rồi, còn lý do tại sao chia tay thì Bà không biết.
– Nếu mẹ nhớ không lầm thì anh Hai con chỉ quen một cô gáι Lan Anh, người mà mẹ nhìn thấy đưa tiền cho cô Ngọc hôm trước…
Thanh Hà im lặng ra chiều suy nghĩ, lát sau cô nói:
– Chuyện này chỉ có anh Hai mới trả lời thôi. Giờ hãy cho ảnh thời gian mẹ ạ, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó…nhưng có một điều khiến con thắc mắc là tại sao cô Ngọc lại quen bạn gáι cũ của anh Hai chứ?
– Cái thằng này, có chuyện gì phải về nói chứ, đau đầu quá đi…
Thấy mẹ chồng có vẻ căng thẳng, cô động viên:
– Chắc cũng không có chuyện gì đâu, có khi sáng nay anh Hai chở khách đến Ьệпh viện thì sao? Mẹ đừng lo lắng rồi ảnh hưởng đến sức khỏe, xíu con hỏi ảnh xem có chuyện gì rồi nói với mẹ nha…
– Ừa, mẹ về phòng nghỉ một chút, nếu có chuyện gì phải nói ngay với mẹ nghe không? xem con quỷ cái nó muốn gì nào…
Mẹ chồng đi rồi, còn lại một mình Thanh Hà không ngừng suy nghĩ, nhất định là có chuyện gì đó xảy ra với anh Hai, ʇ⚡︎ự nhiên cô bỗng có linh tính chẳng lành. Nếu chị Ngọc có tình cảm và thích anh Hai, thì chị ấy phải ngọt nhạt lấy lòng cả nhà chứ. Cớ sao lại cãi nhau tay đôi với mẹ anh Vinh được. Thậm chí chị ấy còn nặng nhẹ tỏ vẻ coi thường anh Hai, vậy tại sao chị ấy lại đến đây và nhất là việc bỏ lại cái quần lót dưới gối là mục đích gì? Nhất định cô sẽ lựa lời hỏi anh Hai mới được…
Quốc Vinh bực bội quay lại Ьệпh viện. Nghe em dâu nói cô Ngọc lại đến nhà, nên anh về nhà trả cái nón vải, và nhắc nhở cô ta đừng đến làm phiền mình nữa. Ai ngờ cô ta trơ trẽn gây chuyện làm anh bực mình. Chợt anh giật mình khi nhớ lại câu nói của cô ta về việc làm cho cô gáι có thai rồi bỏ. Việc này có trùng khớp với lời của bà Vân hay không? Vậy cô gáι trong chuyện này không phải ai khác mà chính là Lan Anh. Nhưng hồi đó chính cô ấy còn không biết mình có thai thì làm sao mà anh biết được. Hai đứa đã bàn tính đến chuyện đám cưới, thì cổ tuyên bố chia tay để rồi bây giờ lại nói anh sở khanh. Nhất định anh phải chờ cô tỉnh lại để vào gặp, thì mọi chuyện mới chính ҳάc được.
Còn khoảng 100m nữa thì đến cổng Ьệпh viện. Bỗng anh nhìn thấy một người rất giống cô Ngọc đang dứng nói chuyện với người đàn ông trung tuổi đi chiếc xe hơi 7 chỗ màu nâu. Quốc Vinh vội nấp vào một chỗ để theo dõi. Không biết hai người nói chuyện gì mà có vẻ gay gắt lắm, bỗng anh thấy người đàn ông chỉ tay về phía Ьệпh viện, một hồi sau thì ông ta lên xe chạy về phía Ьệпh viện còn cô Ngọc cũng vẫy một chiếc Taxi và rời đi.
Cảm giác có chuyện gì đó chẳng lành, Quốc Vinh nhanh chóng đi vào Ьệпh viện. Chợt anh nhìn thấy người đàn ông lái chiếc xe màu nâu cũng đang từ cổng đi vào. Bỗng anh thấy ông ta thay vì đi đến chỗ phòng cấp cứu mà lại đi về hướng cầu thang. Chợt anh nhìn thấy vợ chồng bà Vân cũng đang đứng ở đó. Vì muốn nghe câu chuyện của họ nên Quốc Vinh vội nhanh chóng nấp vào phía trong để cố gắng lắng nghe xem họ nói gì.
Anh không nghe thấy tiếng của ông bà Vân, mà chỉ nghe thấy tiếng nói của người đàn ông có phần gay gắt. Mặc dù chỉ nghe câu được câu chăng, nhưng anh cũng sơ bộ nắm được nội dung câu chuyện, liên quan đến chuyện nợ nần gì đó giữa hai bên. Tiếng bà Vân năn nỉ:
– Xin anh cho chúng tôi thêm thời gian…
– Đ.M, ông bà ngoài hai cái thân già này thì lấy gì mà trả hả? có đứa con thì υпg Ϯhư lại còn ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ. Thiệt xui tận ๓.ạ.ภ .ﻮ mà…
– Khổ lắm anh ơi…
– Tui không rảnh để đến đây nghe bà than vãn, Bây giờ chỉ còn một cách…
– Cách gì? anh nói đi…
Không biết ông ta nói gì vì giọng nói rất nhỏ nên anh không nghe được. Chỉ thấy một lát sau thì bà Vân la lên:
– Không được bắt cháu tôi. Cho dù con tôi có ૮.ɦ.ế.ƭ thì cũng không được siêu thoát. Tôi xin anh cho tôi thời gian để tôi tìm cách bán nhà…
Người đàn ông rít lên:
– Bộ bà tưởng thằng này đui hả? nhà ông bà mà có giấy tờ thì tôi bỏ qua hả?
Tiếng ông Hoàng nghèn nghẹn:
– Để tôi về nói chú Út tách sổ cho tôi bán…
Trước khi rời đi, người đó nói:
– Tôi cho ông bà 10 ngày đủ để làm giấy tờ, qua ngày thứ 11 thì đừng trách tôi quá đáng…
Ông ta đi rồi, bà Vân quay sang chồng:
– Nhà còn đâu mà ông nói như vậy. Số tiền mình vay chú Út nên đã gạt nhà cho chú ấy, bây giờ chỉ là ở nhờ thôi…
– Thì tôi cũng hứa đại cho ông ta đi, bây giờ rối quá, con gáι thì nằm trong kia không biết còn được bao lâu, cháu ngoại thì ở nhà đói sữa. Mà ông ta nói bán thằng nhỏ cho ai?
– Bán cho ai tôi cũng không bận tâm, dứt khoát tôi không cho ai mang cháu tôi đi đâu cả…
Lưỡng lự một hồi, chợt ông Hoàng nhìn trước nhìn sau rồi nói với vợ:
– Hay mình giao thằng nhỏ cho Ba nó chăm rồi tôi với Bà bỏ trốn khỏi nơi này…
– Trốn đi đâu? Lỡ tụi nó tìm thấy thì sao? Rồi còn con gáι đang nằm ở trỏng nữa…
Chờ một hồi không thấy hai ông bà nói chuyện nữa thì Quốc Vinh nhìn ra ngoài. Hành lang Ьệпh viện hoàn toàn im ắng. Anh không về chỗ ông bà Vân đang ngồi mà lững thững đi như ngoài ghế đá và nặng nề ngồi xuống. Lúc này anh mới hiểu hoàn cảnh bế tắc của gia đình Lan Anh. Hồi mới quen thì anh chỉ biết ba cô là chủ một doanh nghiệp, còn về chuyên ngành kinh doanh gì thì anh cũng không rõ lắm. Sở dĩ anh làm vậy vì anh không muốn cô hiểu nhầm rằng anh không phải yêu cô mà anh yêu tài sản nhà cô. Ai ngờ sự tình lại đến nông nỗi này…
Nhưng rõ ràng bà Vân có nói đã trả hết sính lễ cho bên đàng trai để họ chấp nhận ly hôn. Vậy người đàn ông này là ai và tại sao lại còn mang nợ ông ta? Anh chợt cảm thấy lo sợ khi ông ta nhắc đến bé Quang. Chuyện của ông bà Vân thì anh không quan tâm, nhưng đụng đến bé Quang thì nhất định không được. Anh nghĩ mình cần phải làm một cái gì đó…