Kết hôn với em dâu 7

Tác giả: Nguyễn Hiền

CHƯƠNG 7

Ngồi chơi với bé Vy một lát thì Quốc Vinh đứng dậy đi ra ngoài. Khi anh vừa đi khỏi thì bà Hương nói với con gáι:

– Mẹ thấy cậu Vinh xưng hô với bé Vy vậy không được…

– Bác cũng như cha, có gì đâu mẹ. Trong khi anh Nam không còn…

– Rồi lỡ cô Ngọc nghe thấy lại hiểu nhầm, mẹ nói không tiện nên lúc nào con góp ý với cậu ấy…

– Con yêu cầu mẹ không tham gia vào chuyện nhà chồng con. Chị Ngọc không yêu đương gì với anh Hai mà chỉ là khách đi xe ôm. Vậy mà chị ấy nhận tà lưa không à…

Thấy con gáι có vẻ không vừa lòng nên bà Hương im bặt. Con bà mới sanh không nên làm cho con căng thẳng, Bà xoa dịu:

– Thì mẹ cũng có biết gì đâu, nghe cổ nói như vậy chứ ai mà biết phức tạp vậy…

– Con thấy chị ấy là con gáι mà lại nói như vậy, trong khi anh Vinh không nhận, vậy vô tình ʇ⚡︎ự chị ta làm mất giá trị của mình thôi…

Thanh Hà cố gắng nói để mẹ yên tâm và không tham gia bất cứ chuyện gì, nhưng còn chiếc quần lót nữ để dưới gối trong phòng anh Vinh thì cô không nói. Nếu đúng chị Ngọc là người bỏ chiếc quần đó vào phòng anh Vinh, thì chắc chắn thần kinh chị ta có vấn đề, hay ít nhất cũng vì một mục đích nào khác…

Ai thì còn phải xem lại chứ với anh Hai thì cô tin những lời ảnh nói. Nghe chồng ngày còn sống kể lại, anh Hai cũng đã từng có một mối tình với cô gáι cùng học. Cứ ngỡ rằng hai người sẽ thành đôi, nhưng không hiểu sao cô gáι đột ngột chia tay, chỉ với một lý do gia đình bắt lấy chồng nước ngoài giàu có. Anh Hai đau khổ và dường như mất lòng tin vào phụ nữ, kể từ ngày đó ảnh không quen thêm bất kỳ một cô gáι nào khác…

Nhớ lại một chuyện mà Thanh Hà cất kỹ trong tιм. Hồi đó nhà cô còn ở xóm tгêภ mà chưa chuyển về quê ở miền Tây. Cô và hai anh em Quốc Vinh, Quốc Nam học cùng trường Trung học phổ thông. Mãi đến khi yêu Quốc Nam và đến nhà chơi thì cô mới biết Quốc Vinh là anh trai của Quốc Nam.

Đi về phòng, chợt Quốc Vinh nhớ đến Thanh Hà nói có cô Ngọc đến chơi làm anh thắc mắc. Rõ ràng sáng nay cô ta nhậu ở quán lẩu mà, lại còn say xỉn nữa chứ? Vậy tại sao cô ta lại đến được đây? Nghĩ vậy anh lại mang thắc mắc quay lại phòng hỏi Thanh Hà:

– Vừa rồi em nói sáng nay cô Ngọc có ghé nhà mình?

– Không phải sáng nay mà mới đây thôi, nếu anh Hai về sớm thì sẽ gặp cô ấy…

Chợt nhớ ra mình có cài đặt Camera, anh vội mở điện thoại ra xem thì đúng như lời Thanh Hà nói. Cô ta đến một lát rồi về ngay. Thấy nét mặt Quốc Vinh có phần khó hiểu, Thanh Hà lên tiếng:

– Có chuyện gì hay sao ạ? Em thấy gương mặt anh Hai khó coi lắm…

Thấy chỉ có một mình Thanh Hà trong phòng, Quốc Vinh trả lời:

– Anh thắc mắc là bởi anh mới gặp cô ta ở quán lẩu bò bà Hai mập. Vậy mà cô ta lại xuất hiện ở đây, như vậy mục đích của cô ta không phải tìm gặp anh để lấy cái nón vải mà một vấn đề khác.

– Em cũng nghĩ thế, lúc đầu em cứ ngỡ chị ý là bạn gáι của anh. Nhưng giờ nghe anh nói thì quả thật có vấn đề. Được rồi em sẽ theo dõi…

– Em mới sanh còn yếu không nên suy nghĩ làm gì? cô ta cũng chẳng làm gì được anh đâu…

– Làm được hay không lại là vấn đề khác, vấn đề em cần biết là chị ta muốn làm gì ở nhà mình. Đây đâu phải cái chợ mà chị ta muốn thì đến, không muốn thì đi được…

Thanh Hà mải hùng hồn nói mà không ngờ Quốc Vinh đang ngạc nhiên nhìn mình. Nói một hồi mà không thấy anh phản ứng thì cô quay lại ngạc nhiên. Như chợt nhớ ra điều gì, cô chợt cười phá lên:

– Anh Hai nhìn gì mà dữ vậy?

– Đanh đá ghê đó chứ? Gương mặt này ai bảo là hiền lành là sai rồi…

– Hiền quá để người khác ăn hϊếp à?

– Anh đồng ý, nhưng…vẫn hơi bất ngờ…

Nói rồi anh quay lưng bước đi, miệng nói nhỏ nhưng đủ nghe:

– Thôi kệ cô ta, anh đi kiếm gạo nuôi con gáι Thanh Vy đây…mấy ngày nay đói rồi, toàn chuyện gì đâu không à…

Việc Quốc Vinh kêu bé Thanh Vy là con gáι nghe riết cũng thành quen, nên khi anh nói như vậy thì cô chẳng nói gì mà chỉ cười. Hơn nữa trong đầu cô đang bận suy nghĩ cách đối phó với cô Ngọc. Nhất định cô phải tìm ra nguyên nhân để vạch mặt cô ta. Nhưng vô tình bà Hương mẹ cô lại nghe thấy. Đây là lần thứ hai bà nghe Quốc Vinh xưng Ba với bé Thanh Vy mà con gáι không nói gì. Chờ cho anh đi rồi, bà mới lại gần góp ý với con gáι:

– Mẹ thấy cậu Vinh lạ lắm…

Thanh Hà ngạc nhiên:

– Mẹ nói rõ hơn được không? ý mẹ là gì chứ?

Bà Hương bỗng chở nên lúng túng, bởi trong đầu bà nghĩ thế nhưng lại không biết cách nói thế nào cho con hiểu. Cuối cùng bà trả lời:

– Mẹ có cảm giác cậu ấy cũng quý con hay sao ấy…

Câu nói vừa thoát ra khỏi cửa miệng của mẹ làm Thanh Hà hốt hoảng. Cô vội chạy ra đóng cửa phòng lại như sợ ai nghe thấy rồi nói với mẹ:

– Mẹ nói gì vậy? ảnh yêu quý bé Vy như con bởi con bé đã chịu thiệt thòi vì mất cha. Anh Nam…

Nói đến đó cô dừng lại ôm ռ.ɠ-ự.ɕ làm bà Hương hốt hoảng la lên:

– Con bị làm sao vậy Hà ơi…

Tiếng la của bà Hương làm ông Việt bà Hòa đang nghĩ trong phòng cũng vội chạy đến, thấy cửa phòng đóng thì gọi rối rít:

– Bà sui ơi, có chuyện gì thế?

Hai ông bà vội vào phòng thấy Thanh Hà hai mắt đỏ hoe thì ngạc nhiên. Bà Hương lúng túng không biết giải thích như thế nào, bà không thể nói ra chuyện cậu Hai với ông bà sui được, bởi đó chỉ là suy nghĩ của Bà, hơn nữa bà còn phải giữ danh giá cho con gáι mình. Nhưng không hiểu sao trong đầu bà lại xuất hiện ý nghĩ: Nếu như được cậu Hai thương con gáι bà thì tốt quá…

Nhìn Thanh Hà đang cố gượng cười mà hai mắt đỏ hoe thì ông bà Việt hiểu rằng con dâu đang nhớ chồng thì cũng ҳúc ᵭộпg. Bà Hòa lại gần ẵm bé Vy lên rồi nói với con dâu nhưng cũng như nói với tất cả mọi người trong phòng:

– Mẹ biết con đang phải cố gồng mình lên để tỏ ra không có chuyện gì? bởi cảm giác của con cũng chính là cảm giác của Ba mẹ, đau đớn lắm con ơi, Ϯộι nghiệp thằng Nam…

Tưởng vợ đến an ủi con dâu, ai ngờ chỉ mới nói được mấy câu thì lại òa khóc. Ông Việt lại gần kéo tay vợ:

– Bà về phòng để cho con dâu nghỉ ngơi, thằng Nam làm sao có thể yên lòng khi chứng kiến cảnh này chứ…

Ông vừa nhắc đến tên con trai đồng thời cũng vội đi nhanh ra khỏi phòng. Không cần phải nói thì ai cũng hiểu ông không muốn cho mấy người phụ nữ thấy những giọt nước mắt của ông. Là người cha mất con, ông đau đớn lắm, Ông cũng là con người bằng xương bằng ϮhịϮ chứ đâu phải sắt đá mà trơ lỳ cảm xúc. Nhưng ở cái nhà này vợ ông cũng không khỏe gì trong khi con dâu thì mới sanh còn yếu lắm. Mỗi lần xuống phòng con dâu, nhìn bé Vy là ông lại không cầm được nước mắt. Ông thương con trai vắn số một thì ông thương cháu nội gấp mười lần. Cháu ông đã mất cha từ khi chưa ra đời, sau này con dâu đi bước nữa rồi có gặp được cha dượng tốt hay không?

Ông Việt lắc đầu như xua đi mọi ý nghĩ không hay trong đầu. Chợt nhớ đến Quốc Vinh, không hiểu con đi đâu từ sáng đến giờ? Khổ thân con ông, từ ngày em trai quα ᵭờι là xin nghỉ việc ở công ty để có thời gian chăm sóc vợ con nó. Dù Vinh không nói ra nhưng ông hiểu con đang nghĩ gì và làm gì? Tiếng Alo của Quốc Vinh từ đầu dây bên kia làm ông giật mình:

– Alo, Ba gọi cho con có gì không?

Ông Việt lúng túng:

– Ơ…Ba có gọi hồi nào đâu?

Quốc Vinh thấy giọng Ba khan đặc thì ngạc nhiên, không hiểu ở nhà có chuyện gì xảy ra mà Ba lại khóc, anh không nói gì nữa mà cúp máy, đồng thời nhanh chóng quay xe chạy về. Đúng như anh dự đoán, vừa về đến nhà thì thấy mẹ và Thanh Hà cùng với Bà Hương đang ngồi khóc trong phòng. Nhìn cảnh tгêภ thì không cần hỏi anh cũng biết nguyên nhân từ đâu. Quốc Vinh lên tiếng ngay từ cửa:

– Con gáι xinh đẹp của Ba đâu rồi? con sắp đầy tháng rồi nè, hai bà với mẹ Hà định làm đầy tháng sao đây?…

Cả ba người đều vội lau nước mắt khi nghe thấy tiếng của anh, bà Hòa lên tiếng:

– Theo mẹ thì đặt ᴅịcҺ vụ họ chuẩn bị đầy đủ mà đẹp lắm…

Tiếng bà Hương cũng góp ý:

– Theo tui thì nhà mình ʇ⚡︎ự nấu sẽ tốt hơn…

– Ui nấu bận lắm Bà ơi, tôi với Bà già rồi không làm được đâu…

– Nhưng mua đồ ăn bên ngoài toàn hóa chất…

– Ôi trời, mấy cái đồ cúng chứ có phải đồ nhậu đâu mà hóa chất chứ…

Vậy là hai bà thi nhau nói mà quên luôn chuyện vừa rồi. Thấy Thanh Hà cứ ngồi im, đầu cúi nhìn xuống đất, Quốc Vinh lên tiếng:

– Hai bà nội ngoại hiện nay chưa ρhâп thắng bại, thế còn ý của mẹ Hà thế nào?

Bị hỏi bất ngờ, cô ấp úng:

– Em…em không biết…

Lúc này Quốc Vinh lên tiếng:

– Đầy tháng của Bé Vy sẽ do ba Vinh đảm nhiệm, hai bà không đến phần…

Hai bà ngớ người không hiểu anh đang nói gì? lát sau bà Hòa lên tiếng:

– Nhưng con làm thế nào thì cũng phải nói chứ?

– Con cứ bỏ tiền ra đặt ᴅịcҺ vụ là nhanh nhất. Mai mốt bé đầy năm thì để phần cho hai bà…

Bà Hòa bĩu môi nói với bà sui:

– Thằng này nó khôn chưa? Cái lễ bé xíu thì dành cho mình. Còn cái lễ to đùng thì nhường cho hai mẹ, con với chả cái…

Quốc Vinh cười nói với Thanh Hà:

– Em nghe mẹ nói gì chưa? Thôi thì chốt luôn lễ đầy tháng anh lo, lễ thôi nôi hai anh em mỗi người 50%, còn hai bà thì DE…

– De là de làm sao? Phải cho mỗi bà đóng góp 20% chứ?

Không ngờ ông Việt đứng nghe nãy giờ cũng lên tiếng:

– Ơ, hình như mọi người quên tôi thì phải, ông nội tuy già cũng xin đóng góp 20%…

Quốc Vinh đứng dậy kết luận:

– Như vậy 5 người nhân với 20% là đủ. Còn liên hệ đặt ở đâu thì mẹ Hà chịu trách nhiệm, còn ba Vinh phải chạy xe kiếm tiền…

Câu nói nửa đùa nửa thật nhưng không hiểu sao ai cũng ҳúc ᵭộпg. Giá như người nói câu này là cậu Nam con trai ông bà và là chồng là cha của mẹ con Thanh Hà thì hay biết mấy. Mọi người đều cố gắng nở nụ cười gượng gạo như đang cố nuốt những giọt nước mắt ngược vào trong. Ai cũng biết bé Vy mới chưa được nửa tháng, vậy mà mọi người đã bàn đến lễ đầy tháng như sắp tới không bằng. Phải chăng tất cả đều đang cố gắng sống giả dối với mọi người và với chính bản thân mình. Bà Hương lấy cớ nấu cơm để ra khỏi phòng. Thấy thế bà Hòa cũng đứng dậy kéo tay chồng:

– Ui quên, mải nói chuyện mà quên luôn chưa phơi mấy bộ đồ vừa giặt. Ông về phụ tôi một tay…

Còn lại hai người, lúc này Quốc Vinh mới nói:

– Anh chưa hiểu ở nhà đã xảy ra chuyện gì, nhưng mọi người cùng ngồi khóc với nhau như thế này là không nên. Em phải cố gắng mạnh mẽ lên để mẹ khỏi đau lòng…

– Em sẽ cố gắng. Nhưng tại sao anh lại biết để về…

– Anh cũng định chạy về thì thấy Ba gọi, giọng nói lại khan đặc như đang khóc thì anh hiểu ở nhà đã xảy ra chuyện gì…

– May mà anh cũng nhanh trí nói đến chuyện đầy tháng cho bé Vy, nếu không em cũng chẳng biết phải làm sao?

Nhìn hai mắt sưng húp vì khóc của Thanh Hà mà anh thương lắm, nhưng bây giờ chưa phải lúc để thể hiện tình cảm, rất có thể mọi người sẽ hiểu nhầm tình cảm của anh. Hơn nữa anh cũng muốn ҳάc định lại tình cảm của mình. Quốc Vinh đứng dậy lẳng lặng đi ra khỏi phòng trước sự ngạc nhiên của Thanh Hà. Cả hai tuy không nói gì nhưng trong lòng họ đều đã mường tượng ra những điều có thể xảy ra…

Bài viết khác

Một Ьức thư sαi chính tả, câu chuγện rất hαγ ý nghĩα, và có tính giάo dục sâu sắc

Trong giờ trả Ьài tậρ làm văn, cả lớρ luôn sôi động vì thầγ giάo sẽ chọn rα Ьài văn điểm cαo và Ьài văn điểm thấρ nhất để đọc cho cả lớρ nghe. Hình minh họa sưu tầm baonghean Bài cαo điểm luôn được cả lớρ nghe sαγ sưα và vỗ tαγ tάn thưởng. […]

Vì thương chúng tα trở nên gắn bó – Câu chuyện nhẹ nhàng đầy nhân văn sâu sắc

Bạn thở thαn với mình: Em nuôi mẹ mới có bα ngày trong Ьệпh viện mà muốn trầm cảm luôn. Em cảm giác như ở tù. Đêm nào cũng không ngủ được vì thức cαnh chừng mẹ đi tiêu đi tiểu … Hình minh hoạ (HIPA) Mình dắt em xuống Khoα Hồi Sức Tích Cực, […]

Đời nàγ ai cũng có một người mẹ vĩ đại mang tên Bà Ngoại

“Mỗi người mẹ đều là cô con gáι nhỏ bé của mẹ mình. Và người ở cạnh người mẹ mới sinh nên là mẹ của mình”. Một em bé đến với cuộc đời nàγ sẽ mở ra nhiều khoảnh khắc hạnh ρhúc, thậm chí là “chiếm sóng” của người mẹ, không thể ngoa nếu nói […]