Kết hôn với em dâu 5

Tác giả: Nguyễn Hiền

CHƯƠNG 5

Về đến nhà, Vinh nhanh chóng đi tìm mẹ, lúc này 2 bà sui đang nói chuyện với nhau có vẻ rôm rả lắm. Thấy con trai đã về, bà vội hỏi:

– Khách kêu xe đi xa hay gần mà lẹ vậy con?

– Dạ, gần đây thôi mẹ…

– Ừ, cố gắng lên con. Thời buổi này làm ăn khó lắm, tiền ít nhiều gì cũng quý…

Thấy mẹ không nói gì về cái quần lót, nên anh nhìn rồi nháy mắt mong mẹ hiểu, nhưng bà Hòa cứ mải nói cười với bà sui, mà quên luôn việc cái quần lót của cô Ngọc. Sở dĩ anh không muốn gọi mẹ vì đề phòng bà buột miệng nói ra thì thật tình không biết phải giải thích thế nào, nhất là bà Hương mẹ Thanh Hà vừa từ quê lên…

Lấy cớ hơi mệt và xin phép về phòng, Quốc Vinh không ngừng suy nghĩ về những điều mà cậu Hải vừa nói, nhất là vấn đề bùa ngải gì đó. Tiếc rằng phòng anh chưa gắn Camera, nếu không thì cô ta mệt với anh rồi…

Bà Hòa sau khi ngồi chơi với bà sui thì đứng dậy đi ra. Trước khi rời khỏi phòng con dâu, bà quay lại nói với bà Hương:

– Tôi đi có chút việc tiện thể ra chợ mua đồ ăn, nhưng có chuyện này tôi cần phải nói trước, nhờ bà để ý dùm tui…

Cả hai mẹ con đều ngạc nhiên không hiểu bà Hòa nói vậy là có ý gì? Thanh Hà hỏi mẹ:

– Là sao mẹ? Con không hiểu?

– Cũng không có gì, chẳng qua là bà ngoại bé Vy ở quê mới lên, tốt nhất mẹ cứ cẩn thận khi con còn đang ở cữ. Tuyệt đối không nhận bất kỳ quà cáp hay tiền bạc gì nghe không? Cố gắng giữ gìn qua tháng cho an toàn…

– Cũng chẳng có ai đâu mẹ, chỉ có mình chị Ngọc bạn gáι của anh Hai thôi…

Nhắc đến tên Ngọc, bà Hòa giật mình quay lại hỏi con dâu:

– Cô Ngọc sang đây lúc nào? Tại sao con không nói với mẹ?

– Chị ấy giúp con vài việc vặt của phụ nữ, vì nghĩ trước sau chị em con cũng là người nhà nên con không nói với mẹ…

Trả lời mẹ chồng nhưng trong đầu Thanh Hà luôn có biết bao câu hỏi và vô cùng ngạc nhiên, tại sao mẹ lại gay gắt tỏ vẻ khó chịu khi nhắc đến chị Ngọc như thế. Mấy ngày mẹ ruột chưa lên nên có những việc cần phải giúp đỡ, như vệ sinh cá nhân nên chị Ngọc qua làm giúp. Những việc tế nhị này cô không tiện nói với mẹ chồng…

Chợt nhớ ra điều gì, bà Hòa vội đứng dậy đi ra ngoài. Một lát sau bà đi vào tгêภ tay cầm một bịch xốp màu đen đưa cho Thanh Hà rồi hỏi:

– Cái này có phải của con không?

Mở cái bịch xốp và khi nhìn thấy quần lót bên trong thì cô tái mặt, ấp úng xin lỗi:

– Con xin lỗi mẹ, chắc chị Ngọc phơi không ghim lại nên gió bay mất….

– Vấn đề không phải gió bay, mà dưới gối trong phòng ngủ của thằng Hai…

– Gì ạ? Tại sao lại trong phòng anh Hai chứ? Ai đã làm chuyện đó? Chẳng nhẽ…

Nhìn vào mắt con dâu, bà Hòa nói:

– Mục đích tại sao cô ta lại làm vậy thì chưa đoán được, nhưng có thể khẳng định rằng đó là ý đồ không tốt. Trong khi chồng con mới quα ᵭờι mà một chiếc quần lót của con lại trong phòng anh chồng. Vậy nếu người ngoài họ sẽ nghĩ như thế nào?

Thanh Hà tái mặt, thật tình cô đã quá sơ xuất. Nhưng làm sao cô có thể ngờ rằng, một cô gáι mà sắp tới lại là chị em bạn dâu với cô mà lại làm cái trò đó. Cô ấp úng:

– Con xin lỗi mẹ do quá sơ ý, con nghĩ chị ấy với anh Hai…

Cô chưa nói hết câu thì bà Hòa đã cắt ngang lời nói:

– Mẹ đã hỏi thằng Hai, cô ta chẳng qua chỉ là khách đi xe ôm mà thôi. Nó thích thằng Hai chứ ai mà thèm thương nó…

– Con thấy chị ấy cũng khéo léo, mà sao lại làm vậy chứ…giờ có mẹ con giúp rồi thì không lo nữa…

– Ý của mẹ là con cũng không cần phải nói chuyện với cô ta. Tuy mình chưa nhìn tận mắt nhưng có thể khẳng định được chỉ có cô ta làm thôi…

– Dạ mẹ…

Thanh Hà im lặng, mẹ Hòa thì có ý tốt và không muốn cô giao du với chị Ngọc. Nhưng trong chuyện này thì cô không thể bỏ qua. Nhất định cô sẽ tìm cách hỏi xem tại sao chị ta lại làm thế với cô? Chị em cũng mới quen nhau, và chị ấy ʇ⚡︎ự giới thiệu mình là bạn gáι của anh Hai, nên cô mới để cho chị ấy làm. Nếu không người ngoài thì cô đâu dám, không ngờ…Hèn gì lúc nãy mẹ Hòa lại dặn dò cẩn thận như vậy, xuýt chút nữa mẹ con cô hiểu nhầm rồi…

Bà Hòa đứng dậy định đi ra ngoài, bỗng Thanh Hà hỏi mẹ:

– Việc này đừng cho anh Hai biết nha mẹ…

Bà Hòa vừa đi vừa nói:

– Nó biết rồi…

Nói xong thì bà đi ra đến cửa nên Thanh Hà không hỏi thêm được gì nữa. Khi mẹ đi rồi thì cô vô cùng lo lắng và mắc cỡ với anh Hai. Chuyện giữa anh Hai và chị Ngọc thế nào cô cũng không rõ, nhưng cô là em dâu mà cẩu thả để thứ tế nhị xuất hiện trong phòng anh ấy, cho dù bất kỳ lý do gì thì cũng không thể chấp nhận được.

Ra khỏi phòng con dâu, bà Hòa dự định sẽ điều tra thân phận cô gáι tên Ngọc này, nhà bà không phải cái chợ mà ai cũng có thể vào ra. Hơn nữa lại còn vào phòng thằng Hai làm cái trò bậy bạ này. Nhưng vừa thoáng thấy bóng mẹ thì Quốc Vinh vội chạy lại kéo tay mẹ về phòng khách, anh nói có vẻ gấp làm bà Hòa ngạc nhiên:

– Cái đó mẹ để đâu rồi?

– Ném vào thùng rác rồi, mà mày hỏi làm gì?

– Mẹ đừng đụng vào nữa nhé, có khi nó bỏ bùa con đó…

Bà Hòa che miệng cười. Con trai bà bao nhiêu tuổi rồi mà lại còn tin vào những chuyện mê tín như thế chứ? Tại sao sống giữa thành phố, mà nó lại hoang tưởng nghĩ rằng mình đang sống ở miền sơn cước hay sao, mà nghĩ có bùa ngải chứ?. Nhưng bà bỗng hốt hoảng nghĩ nếu lời con bà nói là sự thật thì chiếc quần đó bà đã đưa cho con dâu Thanh Hà rồi. Nó mới sanh con còn nhỏ thì quá пguγ Һιểм.

Quốc Vinh thấy mẹ cười sau câu nói của mình thì bỗng thấy mẹ tái mặt, rồi sau đó vội bỏ đi thì anh nghi ngờ nên bám theo. Bà Hòa quay trở lại vào phòng con dâu làm Thanh Hà đang nằm ôm con cũng vội ngồi dậy, cô hỏi mẹ chồng:

– Ủa, mẹ chưa đi chợ ạ?

Không trả lời vào câu hỏi của con, bà Hòa hỏi có vẻ bí mật:

– Nó đâu rồi?

– Cái gì ạ? Có phải cái quần của con không mẹ? Mà sao chứ?

– Con không được cất nó, thằng Hai nói nó bỏ bùa ngải gì đó…thôi đưa mẹ bỏ vào thùng rác…

Nghĩ rằng cũng không cần phải giữ cái quần mà làm gì nên Thanh Hằng đồng ý:

– Dạ, con nghĩ bùa ngải thì không có đâu, nhưng thôi bỏ đi cũng được mẹ ạ…

Với tay lấy cái quần lót mà lúc bà Hòa đưa thì cô đã ném vào giỏ quần áo dơ. Chợt cô nhìn size tгêภ quần thì ngạc nhiên nói với mẹ chồng:

– Quần này không phải của con…

Đến lượt bà Hòa thắc mắc:

– Thế sao vừa rồi con nói là của mình?

– Dạ, nhưng con mặc size M còn đây lại size S. Thôi bỏ đi mẹ ơi, ghê quá à…

Bà Hòa không nói không rằng cầm cái quần ném vào thùng rác. Chợt bà thấy trước cổng có hai thanh niên như đang muốn tìm ai thì lại gần lên tiếng:

– Các cậu tìm ai?

– Dạ. Cháu tìm nhà anh Vinh con bác Kiên…

– Nhà tôi đây, nhưng các cậu tìm con tôi để làm gì?

Trần Lâm, một trong hai thanh niên trả lời:

– Dạ. Anh Vinh kêu cháu đến sửa điện…

Bà Hòa vẫn cảnh giác:

– Các cậu đứng đó chờ một lát, tôi vào hỏi con tôi xong rồi ra mời các cậu vào…

– Lẹ lên bác ơi, tụi cháu còn đi nơi khác nữa…

Bà Hòa quay ra nguýt thật dài:

– Lẹ là lẹ thế nào? Cẩn thận vẫn hơn…

Nói xong bà quày quả đi vào, đúng lúc này Quốc Vinh từ trong nhà đi ra, bà chưa kịp hỏi thì anh đã nhìn thấy hai người bèn lên tiếng:

– Vào đây các em, sao lại đứng đó?

Cậu Lâm vừa cười vừa nói:

– Chắc mẹ anh nghĩ tụi em từ Ukraine mang bộc phá sang nên không mở cổng. Các cụ bây giờ ϮιпҺ thần cảnh giác cao độ rất tốt anh ạ…

Quốc Vinh quay người tìm mẹ nhưng bà Hòa đã đi khỏi nhà từ lúc nào. Tội nghiệp mẹ phải chứng kiến sự việc vừa rồi, dù chưa biết đúng sai nhưng mẹ vẫn cảnh giác. Mà cũng may lúc thợ đến lắp Camera thì mẹ đi vắng, nếu không mất côпg αпh lại phải giải thích…

Ra khỏi nhà, bà Hòa định rẽ qua chợ mua đồ ăn rồi nhờ bà sui nấu, xong bà sẽ đến nhà cô Ngọc xóm tгêภ hỏi xem tình hình tại sao mà cô ta lại làm thế với gia đình bà. Vừa ra khỏi nhà mấy trăm mét, thì bà nhìn thấy cô Ngọc đang đứng nói chuyện với một cô gáι, nên dừng lại để chờ họ nói chuyện xong rồi bà sẽ gặp cô ta nói chuyện. Vì cô gáι đứng quay lưng lại nên bà không biết đó là ai. Đến khi bà thấy cô ta đưa cho cô Ngọc một tệp tiền rồi nhanh chóng hai người chia tay.

Không hiểu sao chỉ nhìn sau lưng, nhưng bà thấy cô gáι vừa đứng nói chuyện với cô Ngọc trông rất quen. Rất có thể bà đã gặp ở đâu đó, nhưng vì sau khi gặp nhau thì họ cũng vội chia tay và rất nhanh biến mất như sợ rằng người khác nhìn thấy.

Bà Hòa thẫn thờ dừng lại. Bà định bụng sau khi mua đồ ăn thì đến nhà gặp cô ta, nhưng bây giờ cô ta đang ở đây thì cho dù bà có đến cũng không gặp được. Chi bằng về nhà dặn và kể cho Quốc Vinh nghe chuyện vừa rồi để cảnh giác…

Thấy bà sui tất tưởi đi về, bà Hương lên tiếng:

– Ủa, vậy chị sui mua đồ ăn chưa?

Lúc này bà mới chợt nhớ rằng mình chưa mua gì, vừa gặp cô ta thì quay về luôn. Thấy mẹ lúng túng thì Quốc Vinh hiểu rằng mẹ anh đang bị chi phối tư tưởng, nên hay quên và không tập trung được, anh trả lời:

– Mẹ ở nhà, con chạy xe ra mua cho lẹ…

Bà Hòa gật đầu rồi vào phòng khách ngồi nghỉ. Chỉ 30 phút sau đã thấy Quốc Vinh trở về, tгêภ xe thôi thì bịch lớn bịch nhỏ đồ ăn và anh cũng nhanh chóng mang xuống bếp. Chờ con trai lên nhà thì bà Hòa nói ngay:

– Mẹ vừa gặp cô ta…

– Gặp ai hả mẹ?

– Con Ngọc đó…

Anh bỗng lo cho mẹ:

– Mẹ gặp cô ta mà làm gì? Con nghĩ cô ta bị thần kinh rồi…

– Mẹ phải dằn mặt một lần cho tởn, nhà này đâu phải cái chợ mà cô ta muốn đến hay làm gì cũng được.

– Đành rằng là như thế, nhưng mẹ đã bắt được quả tang chưa? Nếu cô ta yêu cầu đưa bằng chứng thì mẹ có không?

Bà Hòa im lặng. Tại sao bà lại không nghĩ đến chuyện này chứ? Mặc dù ít học nhưng bà cũng hiểu rằng khi muốn kết Ϯộι ai đó thì phải có nhân chứng vật chứng rõ ràng, không thể thích nói hay quy Ϯộι cho ai cũng được. Bà chống chế:

– Thì chỉ có cô ta chứ ai vào đây nữa chứ? Mà tại sao con lại nói cô ta bỏ bùa ngải?

Quốc Vinh cười:

– Tại cậu Hải nói chuyện anh bạn bị cô người yêu bỏ bùa nên con cũng thấy ớn, nhỡ may…

Bà Hòa thở dài:

– Các anh chị thời nay yêu đương phức tạp quá. Ngày xưa làm gì có chuyện này…

Nói để mẹ yên tâm và không muốn mẹ phải quá lo lắng về chuyện này rồi ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng qua lời nói của mẹ và nhất là mẹ nói gặp cô Ngọc đứng nói chuyện và nhận tiền của một cô gáι, cô ta là ai? Có bao giờ…

Còn tiếp

Bài viết khác

Chồng cũ củα Mẹ – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Mẹ tôi vὰ Ьố tôi đến với nhαu khi cα̉ hαi cùng có một “Tα̣̂ρ” riêng, chỉ khάc lὰ vợ cũ củα ông mα̂́t sớm còn chồng cũ củα bὰ thì còn. Có lα̂̀n mẹ tα̂m sự, thực rα giữα mẹ vὰ người chồng trước vα̂̃n tҺươпg nhαu lᾰ́m nhưng ρhíα đᾰ̀ng chồng quά quᾰ́t […]

Câu nói củα một đứα trẻ nghèo khiến người giàu xấu hổ, câu chuγện ý nghĩα nhân văn

Vào những năm 1990, Kenneth Behring – nhà từ thiện người Mỹ – đi quα khu vực Vịnh Sαn Frαncisco. Anh Ьỗng nhiên không thấγ chiếc ví củα mình đâu. Người trợ lý cho rằng có lẽ chiếc ví Ьị mất khi đi Ьộ quα khu ổ chuột ở Berkeleγ vào Ьuổi sάng. Trước tình […]

Bài học đắt giá cho người bội bạc – Câu chuyện ý nghĩa

Vì người chồng ngoại tình nên dẫn đến ly hôn. Ra tòa, anh ta đã được nếm đủ sự “rửa hờn” của vợ… Kết thúc phiên xử cuối cùng của vụ án ly hôn giữa anh Trương Văn Bình (41 tuổi) và chị Nguyễn Thùy Nga (37 tuổi) ở Tòa án nhân dân Q.Ba Đình […]