Kết hôn với em dâu 4

Tác giả: Nguyễn Hiền

CHƯƠNG 4

Từ ngày có thêm bé Thanh Vy làm không khí gia đình cũng bớt đi sự ảm đạm nặng nề. Khỏi phải nói thì hai ông bà nội cũng cứ tíu tít suốt ngày chăm sóc cháu cưng. Sáng nay Quốc Vinh về quê từ sớm để đón bà ngoại của bé Vy lên. Thanh Hà nói với anh không cần phải đón, mọi lần bà ngoại vẫn đi xe đò lên đấy thôi, nhưng anh không chịu, còn cười mà nói rằng:

– Anh chạy xe ôm, có mồi ngon thì làm sao bỏ qua được chứ…

– Nhưng em không có tiền để trả đâu nghen…

Không ngờ anh trả lời:

– Mẹ Hà không phải lo, đã có con gáι cưng trả cho Ba Vinh rồi…

Câu nói thốt ra từ miệng anh rất ʇ⚡︎ự nhiên nhưng với cô và bà Hòa thì quá bất ngờ. Cô định lên tiếng nhưng vì có mẹ chồng đang ở đây nên đành im lặng, định rằng khi nào có hai người thì sẽ góp ý cho anh…

Khi Vinh đi rồi thì cô nói với mẹ:

– Tính anh Vinh hay đùa nên đừng để ý nha mẹ, ảnh nói mà không suy nghĩ, rồi lỡ chị Ngọc nghe thấy lại hiểu nhầm…

Bà Hòa ngạc nhiên:

– Ủa, thằng Hai có người yêu từ hồi nào mà mẹ không biết?

– Hôm rồi chị ấy ghé thăm con nên nói vậy…

– Hèn chi mà dạo này thấy con nhỏ đó lui tới thường xuyên. Mà con hỏi anh Hai chưa?

– Ảnh có người thương thì mừng chứ hỏi làm gì mẹ…

Bà Hòa im lặng, nếu thằng Hai đã có người yêu, thì làm sao mà ông Kiên lại có cái ý nghĩ để nó thay em nó chăm sóc cho mẹ con bé Vy được chứ. Nhưng nếu đúng như con dâu nói thì chẳng nhẽ lại là cô gáι tên Ngọc thường lui tới nhà hay sao? Hơn nữa cô Ngọc đó khá sắc sảo, miệng nói thường rít hai hàm răng. Bà nghe người ta nói những người mà khi nói hay rít răng, thường tính tình keo kiệt và rất khó tính. Nhìn cháu nội đang ngủ trong tay, bỗng nhiên bà ҳúc ᵭộпg nghĩ đến một ngày mà con dâu đi bước nữa, thì Bà sẽ phải xa cháu nội. Thật sự bà không dám nghĩ đến điều đó nhưng cũng chẳng biết phải làm sao?

– Mẹ ơi…

Tiếng Thanh Hà gọi tuy rất nhỏ nhưng cũng làm bà giật mình:

– Có gì vậy con?

– Mẹ đặt cháu xuống giường rồi nằm nghỉ đi ạ, ngồi vậy hay đau lưng lắm…

– Ờ…để chút xíu bé ngủ say rồi mẹ đặt. Con có đói bụng không?

Thanh Hà nhìn mẹ ngạc nhiên. Mẹ đang suy nghĩ gì mà không nhớ cô vừa ăn xong, chén bát còn để kia mà giờ mẹ lại hỏi nữa. Cô đã từng hạnh phúc khi được vào làm dâu nhà mẹ Hòa Ba Kiên. Cứ tưởng rằng cuộc sống với những thành viên trong gia đình cứ êm đềm trôi đi, ai ngờ chồng cô lại vắn số để rồi bỏ mẹ con cô bơ vơ tгêภ cõi đời này…

– Mẹ sao vậy ạ? Con mới ăn xong mà…

Bà Hòa như chợt tỉnh cơn mê, cười giả lả:

– Già rồi lúc nhớ lúc quên vậy đấy con ạ, mai mốt còn quên không nhớ mình ăn cơm chưa nữa?

– Bà nội bé Vy còn trẻ và đẹp lắm ạ…

Bà Hòa cười. Nếu như mọi ngày mà con dâu khen như thế, thì bà lại được dịp bùng nổ và khen mình đẹp không tiếc lời. Nhưng nay bà đang có tâm trạng không vui nên bà chỉ cười mà không nói gì. Bà nóng lòng chờ con trai về để hỏi cho rõ ràng chuyện cô Ngọc nói có đúng không?

Thấy hai mẹ con bé Vy đã ngủ, bà lẳng lặng khép cửa phòng rồi đi ra ngoài. Chợt bà giật mình khi nhìn thấy bóng một cô gáι đang từ trong nhà đi ra nên vội đi nhanh tới, hóa ra lại là cô Ngọc. Vốn đã không ưa nên bà hỏi gay gắt:

– Này cô kia, cô ở đâu mà vào nhà tôi vậy?

Nghe câu hỏi gay gắt của bà Hòa, lúc đầu Bích Ngọc cũng hơi bất ngờ, nhưng cô lấy lại bình tĩnh rồi cười trả lời:

– Con nè mẹ, con vào phòng anh Vinh lấy đồ, nhưng ảnh đi đâu mà lại khóa cửa phòng chứ?

– Đồ gì ở phòng thằng Vinh, nó đi đâu hay làm gì thì tôi cũng không có nhiệm vụ phải trả lời cô. Cô về đi…

Quả thực quá mất mặt khi nghe những lời không lấy gì làm ʇ⚡︎ử tế từ miệng bà Hòa. Có một điều mà cô lấy làm lạ là ngày hôm qua cô còn chào và bà ấy gật đầu cơ mà. Không hiểu sao chỉ ngủ qua một đêm mà bà ấy thay đổi thế này. Hay con Hà lại xúc xiểm gì đó nên thái độ của bà ta mới như vậy…

Nhưng cô đang cần tình cảm của các thành viên trong gia đình, nên đành phải cố gắng chịu đựng, mai mốt lấy anh Vinh rồi thì bà già này chẳng là gì với cô cả. Nghĩ thế cô vẩn cố gắng nở nụ cười:

– Bác nghỉ ngơi đi ạ, con xin phép về…

Thấy cô ta đã đổi cách xưng hô, không gọi bà là mẹ nữa thì bà Hòa cũng không nói gì mà đi vào nhà. Khi đi qua phòng Quốc Vinh, bà thấy cửa không khóa mà chỉ khép hờ thì lấy làm ngạc nhiên. Rõ ràng cô ta nói con trai bà có khóa cửa phòng, chẳng nhẽ chính cô ta mở khóa hay sao? Nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ chiều mà Quốc Vinh vẫn chưa về. Bà đi vào phòng quan sát thì chợt nhìn thấy dưới gối ở đầu giường có vật gì đó màu đỏ. Lật lên xem thì bà giật mình bởi đó là một cái quần lót nhỏ xíu của phụ nữ. Chuyện gì đang xảy ra với con trai bà thế này? Tại sao lại có cái này ở đây? có bao giờ chính cô ta mới đưa vào đây? nhưng vì mục đích gì thì bà không biết…

Cất chiếc quần lót vào người, bà kiểm tra một lần nữa rồi nhanh chóng rời khỏi phòng và không quên khóa cửa lại. Đúng lúc đó thì nghe tiếng người nói chuyện với giọng hơi lớn dưới phòng Thanh Hà, thì bà nghĩ ngay đến bà sui. Đúng như dự đoán, Quốc Vinh và bà sui vừa về tới, bà chào bà sui rồi quay sang con:

– Hai mẹ con đi đường xa đã ăn uống gì chưa?

– Dạ, dọc đường xe đò có ghé trạm dừng chân ăn rồi mẹ…

Thấy bà sui đã vào phòng với cháu, bà nói với con trai:

– Con về phòng mẹ muốn nói chuyện một lát…

Quốc Vinh đi đường về mệt nên trả lời mẹ:

– Để ngày mai nói được không mẹ?

Không ngờ bà Hòa trả lời:

– Không được…

Đến lượt Quốc Vinh ngạc nhiên, anh không nói gì mà vội bước đi theo mẹ. Khi hai mẹ con vào phòng rồi thì bà Hòa lấy từ trong túi ra cái quần lót rồi hỏi con trai:

– Cái này là thế nào?

– Cái quần lót phụ nữ mà, quá đơn giản. Nhưng con nghĩ mẹ già rồi không nên sài loại này…

– Vấn đề không phải là sài hay không, mà mẹ muốn con nói cho mẹ biết tại sao nó lại ở trong phòng con? Không lẽ…

Quốc Vinh ngạc nhiên nhìn mẹ:

– Mẹ nghĩ con là ai hả? ʇ⚡︎ự nhiên đi về kéo vô phòng rồi gì kỳ vậy? Thôi mẹ đi ra để con nghỉ…

– Con phải trả lời xong thì mẹ mới đi ra…

– Rốt cuộc ở nhà xảy ra chuyện gì? con không hiểu gì cả…

Bà Hòa kể cho con trai nghe chuyện Bích Ngọc đến đây và vào phòng anh. Khi mẹ hỏi thì trả lời là để quên đồ trong phòng nhưng con đã khóa phòng rồi…Lúc này Vinh mới tỏ ra tức giận:

– Cái cô này thật hết biết, lấy đồ thì phải hỏi con chứ?

– Chẳng nhẽ cô ta đến phòng con là thật hay sao? Như vậy những lời cô ta nói với con dâu là đúng…

Nghe nhắc đến Thanh Hà làm anh quan tâm:

– Hà nói gì hả mẹ?

– Cô ta đến thăm và nói với con dâu cô ấy là bạn gáι của con…

– Cô ta bị điên rồi…

Rồi anh kể cho mẹ nghe chẳng qua cô ta đi xe ôm rồi để quên cái nón vải tгêภ xe. Khi cô ta đi rồi thì con mới nhìn thấy và cất dùm. Hôm sau cô ta gặp con hỏi thì con nói rằng đang cất ở nhà, hôm nào ghé lấy. Có vậy thôi mà cô ta tưởng tượng ra cái gì mà yêu đương hay bạn gáι chứ…

Bà Hòa nghe con trai nói mà thở phào nhẹ nhõm. Vậy mà làm bà lo suốt từ sáng tới giờ, bà nói với con trai:

– Vậy cái quần lót này tại sao lại ở dưới gối của con?

– Con không biết…vì Ba mẹ đang ở nhà nên khi đi con không khóa cửa phòng…

Bà Hòa thầm nghĩ, vậy là rất có thể cô ta lấy cớ sang lấy nón nhưng không thấy ai nên đi vào nhà, sau đó thấy phòng thằng Hai không đóng cửa thì bỏ cái quần lót xuống dưới gối, còn mục đích để làm gì thì có trời biết. Nhưng bà cũng căn dặn con trai:

– Việc làm của cô ta rất khả nghi, tuy mình chưa biết cô ta làm vậy vì mục đích gì, nhưng cẩn thận vẫn hơn con ạ…

Quốc Vinh cười:

– Chắc cô ta thấy con đẹp trai nên mê chứ gì?

– Con tuyệt đối không được chủ quan…

– Ngày mai con mang cái nón vải sang trả rồi nhắc nhở cô ta luôn, đúng là đồ điê.n…

– Vậy còn cái quần lót này thì sao? Vì mình không thấy tận mắt nên cũng không thể khẳng định là do cô ta được…

Thực tình việc cô Ngọc thích anh cũng là lẽ bình thường, bởi trai chưa vợ gáι chưa chồng cũng không vi phạm gì. Nhưng cô ta bày ra những trò này để làm gì chứ? Chẳng nhẽ để vu vạ anh hay sao? Vấn đề anh lo sợ là cô ta đã nói với Thanh Hà những gì? chẳng nhẽ ʇ⚡︎ự nhiên đi hỏi thì không hạp chút nào, nhất là anh là đàn ông. Chợt nghĩ ra một chuyện để đối phó. Anh điện cho cậu Hải, tiếng cậu ta ở đầu dây bên kia:

– Alo, nay chắc mưa lớn…

Vinh cười:

– Ông biết tôi gọi cho ông có chuyện gì mà đã nói trời mưa rồi. Mà mưa thì càng tốt chứ sao? nắng nóng khó chịu quá…

– Nói đùa, ông gọi cho tôi có việc gì không? Hôm nghe tin cậu Nam mà đang ở xa không về được…

– Gặp ông được không? quán café cóc đầu hẻm X…

– OK. Khoảng 10 phút nữa tôi có mặt…

Thấy con trai định đi đâu thì bà Hòa hỏi con:

– Bộ không nghỉ hay sao mà lại đi nữa…

– Có khách kêu xe nên con tranh thủ, xong về nghỉ cũng được…

Vì không muốn cho mẹ biết rồi lo lắng, nên anh trả lời như vậy để mẹ khỏi nghi ngờ rồi lấy xe chạy ra ngoài. Đến quán café thì thấy cậu Hải đang dơ tay vẫy. Vừa ngồi xuống là Vinh vào đề ngay:

– Mình có chuyện cần ông tư vấn xem có nên không?

– Gặp tôi thì chỉ có lắp camera, mà 10 khách hỏi có nên không thì tôi trả lời nên lắp cả 10. Có như vậy thì tôi mới có cơm mà ăn chứ…

Không thấy Vinh trả lời, cậu Hải nói tiếp:

– Đùa tí cho vui thôi, đã xảy ra chuyện gì? ông nói đi…

Quốc Vinh kể cho Hải nghe về việc cô Ngọc sang nhà và chuyện cái quần lót…nhưng anh chưa nói hết câu thì Hải kêu lên:

– Hỏng rồi…tuyệt đối ông không được gặp cô ta nữa nghe không?

– Nay ông ăn gì chưa mà nãy giờ nói ҟҺùпg điên gì vậy? tôi muốn nói chuyện nghiêm túc. Tôi sợ gì mà không gặp cô ta chứ?

Bỗng cậu Hải hạ thấp giọng, nói có vẻ bí mật:

– Tôi đang nghi cô ta bỏ bùa ngải gì cho ông đó…

– Cái gì?

Hải thì nói nhỏ nhưng khi nghe bạn mình nói như thế thì Vinh hét toáng lên làm mọi người trong quán đều quay lại nhìn. Thấy mình bỗng trở nên vô duyên nơi đông người thì anh tỏ ra có lỗi:

– Tôi xin lỗi, vì bất ngờ quá, ông nói tiếp đi…

Hải kể cho Vinh nghe về một người bạn yêu một cô gáι, nhưng sau một thời gian thấy không phù hợp nên nói lời chia tay. Nhưng cô gáι kia nhất định không chịu và yêu cầu anh này phải cưới cô ta nếu không sẽ ૮.ɦ.ế.ƭ. Cậu này chủ quan nghĩ rằng chẳng qua cô gáι vì quá yêu mà nói vậy thôi nên không để ý, ai ngờ…

Thấy Hải không nói gì nữa, Vinh tỏ ra sốt ruột:

– Rồi sau đó?

– Rồi sau đó anh ta đi theo cậu Nam. Bây giờ nói chuyện của ông, đừng nói với tôi rằng sau khi nghe chuyện thì không lắp Camera nữa nghe không?

Quốc Vinh không thể tin rằng ở thời đại này lại xảy ra chuyện như vậy. May mà người tìm thấy cái quần lót lại là mẹ anh và anh chưa hề đụng đến. Hai người nói chuyện thêm một chút nữa rồi chia tay. Vinh phải về nhà ngay để nói chuyện với mẹ, không hiểu mẹ làm gì với cái quần đó rồi? thật ҡıṅһ ҡһủṅɢ quá…

Bài viết khác

Đỉnh cαo củα tình người là sự cho đi đúng cách – Câu chuγện nhân văn

Một ngàγ nọ, người đàn ông giàu có Dαniel đαng đi dạo thì vô tình nhìn thấγ một cậu bé đαng qùγ bên lề đường, trên tαγ cầm một cọng cỏ đαng đung đưα xuống mặt đất.     Dαniel thấγ thật kỳ lạ liền cúi người xuống, xoα đầu cậu bé, rồi hỏi: “Cậu […]

Bỏ rơi cha dượng đang nằm bệnh viện, tôi nhận được bài học khắc cốt ghi tầm

Sau khi cha tôi mất được 3 năm, mẹ tôi kết hôn với ông. Quả thực, so với người cha đã quá cố của tôi, ông ấy tầm thường đến nỗi chẳng có gì đáng nói. Nhưng mà, mẹ tôi cần một người bầu bạn lúc về già, mà yêu cầu của phụ nữ đã […]

Sống với con buôn – Câu chuyện đời sống ý nghĩa

Tôi cưới chồng năm 20 tuổi, vì cả 2 chúng tôi đều học hành không tới nơi, tới chốn nên cuộc sống ban đầu có khá nhiều vất vả. Sau này nhờ cố gắng làm lụng, lại buôn bán thêm nên cuộc sống của vợ chồng tôi cũng dần ổn định. Từ khi cuộc sống […]