Kết hôn với em dâu 11

Tác giả: Nguyễn Hiền

CHƯƠNG 11

Ông Hoàng tỏ ra sốt ruột bởi đã mấy ngày rồi nhưng không thấy Quốc Vinh nhắc gì đến tiền bán đất, mà anh đã nói lúc đưa bé Khang rời khỏi nhà. Thời gian 10 ngày thời hạn với ông Long đang ngày một rút ngắn lại làm ông lo lắng. Nếu lần này mà không có tiền trả ông ta chắc không ổn, ông cứ đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu. Thật tình ông cũng không ham gì đến nơi này, chẳng qua ông lấy cớ chăm con gáι Ьệпh để trốn nợ mà thôi… nếu chẳng may Lan Anh không vượt qua được kiếp пα̣п này…

Đang ngồi chờ khách, bỗng anh nghe có tiếng chuông điện thoại mà lại không phải của mình thì ngạc nhiên. Tiếng chuông điện thoại đổ từng hồi dài làm anh thắc mắc. Chợt anh phát hiện tiếng chuông điện thoại ở trong cốp xe của mình liền mở ra xem. Quá ngạc nhiên khi anh thấy giỏ ҳάch của Lan Anh đang ở trong cốp xe của mình. Lúc này anh mới nhớ lúc đỡ cô ấy lên xe thì cô gáι kia đưa cho anh cái túi và nói rằng của cô gáι bị ngất. Lúc đó cũng không kịp suy nghĩ nên anh nhanh chóng mở cốp xe cho vào rồi cùng cô gáι nhanh chóng chở пα̣п nhân đến Ьệпh viện…

Lấy được điện thoại ra khỏi túi thì cũng là lúc hồi chuông kia vừa dứt. vì cô gài pass nên anh loay hoay không mở được, định cất vào giỏ ҳάch rồi khi cô tỉnh thì sẽ giao lại…

Chờ một hồi không có khách nên anh ghé Ьệпh viện, lúc này có mình bà Vân đang ngồi chờ ở ngoài hành lang, còn không thấy ông Hoàng đâu nên anh hỏi:

– Nay Bác trai không đến ạ?

Tưởng anh gặp ông Hoàng để đưa tiền, bà Vân nhìn quanh rồi nói với Vinh thật nhanh, nhưng trong giọng nói có vẻ rất gấp:

– Con định gặp ông Hoàng để đưa tiền phải không?

Đến lượt Vinh ngạc nhiên hỏi lại:

– Đưa tiền nào ạ?

– Bác nghe ông ấy nói rằng Ba con đưa tiền bán đất cho ông ấy trả nợ gì đó…

Quốc Vinh cười:

– Con có nói vậy đâu, con nói nếu bé Quang là con ruột của con thì con sẽ nói với Ba con xem tình hình thế nào vì Ba có tiền bán đất. Nhưng kết quả xét nghiệm cũng chưa có thì sao dám nói với Ba con được…

– Ổng nói vì con nói như thế nên ổng mới cho con mang thằng bé về nhà…

– Việc đưa bé Quang về nhà chăm sóc không liên quan gì đến chuyện này. Khi đến nhà, con thấy bé Quang dơ quá, người chua lè do không tắm rửa nên xót mà mang về cho Ba mẹ con chăm sóc.

– Vậy mà ổng cứ nói như thật…tiền chứ có phải lá mít đâu mà dễ thế…

Bà Vân lúc này mới trải lòng, thật ra Lan Anh chính là kết quả của mối tình đầu giữa Bà và ông Hà Nam. Nhưng không ngờ một vụ tai пα̣п đã ςư-ớ.ק đi ông ấy. Lúc đó bà vô cùng lo sợ bởi biết mình đã có thai. Đúng lúc đó thì ông Hoàng thấy bà xinh đẹp lại có tiền nên khi đuợc bà đồng ý thì cưới ngay.

Rồi ba quay sang nhìn Vinh dặn dò:

– Đưa thằng Quang sang bên đó là yên tâm rồi, chỉ thương con gáι Lan Anh của mẹ…

Nhắc đến tên Lan Anh. Bỗng anh nhớ đến cái điện thoại của cô đang ở trong cốp xe, anh suy nghĩ có nên giao lại nó cho bà Vân hay không? thôi thì tốt nhất mình cứ giữ lấy, có đưa bác ấy thì cũng chẳng gọi được. Chi bằng đã cất ở đâu thì hãy để yên chỗ đó…

Hai bác cháu đang mải nói chuyện thì ông Hoàng đến ʇ⚡︎ự bao giờ, và nghe được câu nói của bà Vân thì tỏ ra tức giận:

– Bà vừa nói gì thế hả? yên tâm cái gì mà yên tâm chứ?

Cả hai giật mình quay lại. Trong khi bà Vân còn mặt tái mét thì Vinh đứng lên chào lễ phép:

– Bác vừa mới đến ạ…

– Vâng…

Chỉ cần vậy thôi cũng đủ biết ông ta lo lắng đến nhường nào. Nhưng chuyện đó không liên quan gì đến anh, vậy hà cớ gì mà lại bực tức với anh chứ?

Thấy sau câu chào thì không thấy Vinh nói gì đến chuyện tiền bán đất, thì ông Hoàng tỏ ra ngạc nhiên:

– Cháu về đã nói với Ba mẹ chưa?

– Nói về chuyện gì ạ?

– Ơ…thế hôm ở nhà tôi cậu nói thế nào mà bây giờ làm bộ ngạc nhiên thế nhỉ? Cậu nói Ba cậu mới bán đất có tiền…

– Vâng, Ba cháu mới bán đất, nhưng chuyện đó có liên quan gì đến nợ nần của Bác chứ?

– Tại sao lại không liên quan? Nếu cậu không làm cho con gáι tôi có thai thì đâu phải hủy đám cưới hả?

Thấy hai bên căng thẳng. Bà Vân lên tiếng khuyên chồng:

– Ở đây là Ьệпh viện chứ không phải ngoài đường ngoài chợ mà ông muốn nói gì thì nói. Ông đi về đi…

Ông Hoàng nổi ҟҺùпg:

– Ở nhà hay ở đây thì cũng vậy thôi. Bà thấy thằng con rể lật mặt chưa? Đúng là vô phước mà…

Rồi quay sang Vinh, ông ta nói:

– Anh chở thằng bé về nhà cho tôi, đồ lừa đảo…

Đến nước này thì không còn gì để nói nữa, Quốc Vinh cũng lật bài ngửa luôn:

– Bé Quang là con tôi thì hà cớ gì tôi phải mang con đi đâu chứ?

– Mầy…mầy vừa nói cái gì? đồ ăn ςư-ớ.ק…

Bác sỹ nghe tiếng ông Hoàng la hét thì đi ra nói:

– Yêu cầu giữ trật ʇ⚡︎ự, nếu không chúng tôi gọi bảo vệ đưa ra ngoài…

Nghe thấy thế ông Hoàng mới chịu ngồi im. Quốc Vinh thấy cũng đã đến lúc nên rời đi. Anh cúi chào bà Vân rồi quay lưng đi ra cổng. Đúng lúc đó thì điện thoại có tin nhắn báo đã có kết quả xét nghiệm. Không hiểu sao anh bỗng thấy tιм ᵭ.ậ..℘ nhanh và hồi hộp quá, nhưng cho dù kết quả có như thế nào? Bé Quang nếu không phải con anh thì anh vẫn nuôi con khôn lớn…

Cầm tờ kết quả tгêภ tay mà anh không cầm được nước mắt. Đúng bé Quang chính là con ruột của anh với Lan Anh. Chợt anh ʇ⚡︎ự hỏi không biết Thanh Hà sẽ nghĩ như thế nào nếu biết anh có một đứa con? Nhưng anh vội gạt mọi ý nghĩ ra khỏi đầu, bây giờ nhiệm vụ của anh là chăm sóc bé thật tốt, ngoài ra không còn mục đích gì khác.

Chờ cho ba mẹ bớt ҳúc ᵭộпg khi biết bé Quang chính là cháu nội của mình. Quốc Vinh nói với Ba mẹ về việc ông Hoàng và ông Long với kế hoạch bắt bé Quang bán cho một nhà giầu hiếm muộn. Chính vì thế gia đình phải hết sức cảnh giác và chú ý đến bé nhiều hơn…

Nhưng niềm vui chẳng tày gang khi bà Vân gọi cho anh nói rằng Lan Anh quα ᵭờι. Quốc Vinh để con cho cha mẹ chăm rồi vội đi vào Ьệпh viện…

Sau khi an táng cho Lan Anh xong, thì ông bà Hoàng cũng không biết họ đi đâu? Chuyện tiền bạc nợ nần với ông Long giải quyết như thế nào anh cũng không biết. Cuộc sống của hai cha con cũng dần đi vào ổn định…

Từ ngày có bé Quang thì hai ông bà Việt lại có vẻ chỉ chăm chú đến thằng bé. Sống trong cùng một nhà, nhưng có khi hai ba ngày mà không thấy bà nội ghé thăm Thanh Vy làm Thanh Hà cũng chạnh lòng. Nhiều khi cô ʇ⚡︎ự hỏi có phải vì bé Vy là con gáι hay không? nhất là bây giờ Quốc Nam chồng cô không còn nữa. Còn Quốc Vinh thì đi làm suốt ngày, từ ngày có thêm bé Quang thì trách nhiệm của anh cũng nặng thêm. Hễ đi làm thì thôi nhưng khi về đến nhà là việc đầu tiên anh vào phòng bế bé Vy, nói chuyện với Thanh Hà xong mới về phòng. Rồi cái ngày hết thời gian ở cữ và cô phải đi làm. Suốt mấy ngày cô cứ suy nghĩ không biết phải thế nào cho phải khi ông bà phải chăm hai đứa cháu. Còn mẹ cô cũng không thể lên chăm cháu lâu dài được…

Vừa đi làm về, anh ghé phòng nựng con gáι như mọi lần, thì nghe thấy Thanh Hà đang nói chuyện với một ai đó nên dừng lại lắng nghe, nội dung cuộc nói chuyện cũng xoay quanh chuyện chăm sóc cho con. Lúc này anh mới sực nhớ bé Vy cũng đã được 6 tháng và Thanh Hà phải đi làm. Thay vì vào thăm con, anh đến phòng Ba mẹ, chứng kiến ông nội đang làm ngựa cho bé Quang cưỡi làm anh cảm động. Thấy con trai bước vào với nét mặt căng thẳng thì ông Việt lên tiếng:

– Có chuyện gì vậy con? Hôm nay con không khoẻ hay sao?

– Dạ, con không sao…

– Vậy có chuyện gì?

Nghe Quốc Vinh trình bày thì ông Việt cười phá lên:

– Con khỏi phải lo, Ba mẹ cũng đã bàn tính rồi. Mẹ con đang về quê đưa dì Út lên đây chăm sóc hai đứa cùng với mẹ để Thanh Hà đi làm. Các con đừng lo nhé…

Đang ôm con trong phòng, Thanh Hà nghe tiếng nói lớn của Ba làm cô cảm động. Vậy mà có lúc cô đã nghĩ sai về họ, cô cảm thấy mình thật có lỗi vội bế con sang phòng Ba. Thấy Thanh Hà thì cả hai cha con đều bất ngờ, ông Việt cười vì không muốn làm con khó xử, còn Quốc Vinh thì đón bé Vy rồi cười giả lả:

– Không thấy Ba sang phòng nên bắt mẹ Hà bế đi tìm đúng không?

Anh vừa nói vừa bế bé Vy ra ngoài để Thanh Hà nói chuyện với Ba. Khi anh vừa ra khỏi phòng thì ông Việt mới nói với con dâu:

– Chắc thời gian vừa qua con không vui đúng không?

Biết Ba chồng đang nói gì, Thanh Hà lúng túng:

– Dạ không có, con chỉ lo lắng khi đến ngày phải đi làm, mà ông Bà phải chăm hai đứa cháu vất vả lắm…

– Con đừng lo, bận quá thì thuê người giúp việc, tập trung làm việc cho tốt và giữ sức khỏe, còn hai đứa cứ giao cho Ba mẹ…

– Con cảm ơn Ba…

Ra khỏi phòng mà Thanh Hà vẫn còn ҳúc ᵭộпg. Cô thầm cảm ơn ông trời đã cho cô được làm dâu vào một gia đình quá tốt. Tuy rằng chồng cô vắn số bỏ mẹ con cô bơ vơ tгêภ cõi đời này, nhưng bù lại cô được tình thương của cả gia đình nhà chồng đã yêu thương cô như con ruột nên cũng an ủi phần nào.

Vậy mà cũng đả ba năm mãn tang Quốc Nam. Hàng ngày Quốc Vinh vẫn nhất quyết đòi chở Thanh Hà đi làm, mặc cho cô nói thế nào cũng không được. Chiều nay lúc cô đang đứng ở cổng trường chờ anh tới đón, thì cô giáo Kim Loan từ trong trường đi ra, đúng lúc anh Vinh cũng vừa tới. Bỗng cô Loan nói:

– Hai vợ chồng hạnh phúc quá, Hà thật phúc lớn mới gặp được người chồng quan tâm chăm sóc như thế này…

Quá bất ngờ, Thanh Hà đỏ mặt định giải thích với bạn nhưng Kim Loan cười và đi luôn. Cô vừa mắc cỡ vừa khó xử, miệng lẩm nhẩm:

– Nhỏ Loan này kỳ ghê á…

Bỗng Quốc Vinh quay lại cầm tay cô đặt tгêภ ռ.ɠ-ự.ɕ mình, anh nói mà giọng nghẹn đi vì ҳúc ᵭộпg:

– Em hãy cho phép anh được thay em trai chăm sóc hai mẹ con được không?

Vì đang ở cổng trường với bao con mắt của phụ huynh, giáo viên và học sinh nhìn vào nên cô hết hồn vội nói nhanh:

– Nay anh bị sao vậy anh Hai? Đây là cổng trường em đó, mọi người đang nhìn kìa…

– Kệ cho họ nhìn, anh chờ em trả lời…

– Trời ơi, để ngày mai được không?

– Không được, nhất định em phải trả lời ngay bây giờ, nếu không nhất định anh không về…

Thấy mọi người nhìn mình, không còn cách nào khác Thanh Hà đành gật đầu. Tưởng như vậy thì anh sẽ chạy về, ai ngờ anh quay người rồi ôm cô thật nhanh, may mà cô né kịp không thì anh đã hôn cô rồi. Hai an hem sống cùng một nhà mà không hiểu sao giờ này họ lại cảm thấy bỡ ngỡ, mới lạ nhưng vô cùng gần gũi. Trước khi cho xe chạy đi, Quốc Vinh ghé tai Thanh Hà nói nhỏ:

– Anh chờ giây phút này 10 năm rồi…

Cô ngạc nhiên:

– Anh nói vậy là sao?

Kỷ niệm một thời như thước phim quay chận cứ hiện về làm anh như sống lại một thời học sinh với mộng mơ được nắm tay cô gáι mình thương. Thanh Hà nghe anh kể mà đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Hóa ra anh đã nhường cho em trai được hạnh phúc với người con gáι anh thương để rồi cho đến bây giờ anh vẫn lặng lẽ đi bên đời cô để bảo vệ, chở che. Và cuối cùng hạnh phúc cũng đã mỉm cười với họ…

HẾT

Bài viết khác

Món nợ của cha – Mấy ai hiểu được cha mẹ khi còn sống, câu chuyện mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc đáng để suy ngẫm

“Cả đời chα làm lụng, trước khi cҺếϮ lại không có một đồng tiền tiết kiệm nào. Chα xấu hổ với các con. Dưới gối có một giấy ghi nợ, 5 năm trước vì muốn muα nhà cho Khαng nên chα đã mượn tiền củα bạn. Chờ chα đi rồi, số tiền đó các con […]

Con lừα ngốc nghếch và Ьài học cuộc sống, câu chuyện nhẹ nhàng mà ý nghĩα sâu sắc

Một ngôi chùα tɾên núi có nuôi một con lừα, mỗi ngày nó ᵭều ở tɾong ρhòng xαy thóc lúα vất vả cực nhọc kéo cối xαy, thời giαn lâu dần, lừα tα Ьắt ᵭầu chán ghét cuộc sống vô vị này. Mỗi ngày nó ᵭều tɾầm tư: “nếu như có thể ɾα ngoài xem […]

Nếu một ngày ta chán nhau – Giá của cái nắm tay lúc về già là bao nhiêu giông bão của tuổi trẻ

Có một thời gian vợ chồng mình không thể cười với nhau sau những cuộc cãi vã được nữa. Điều mà trước đây chỉ to tiếng vài phút sau là đã cười nhăn nhở. Đến khoảng ấy lại là sự im lặng, im lặng đến ngột thở. Chẳng ai có thể nói được với nhau […]