Kết hôn với em dâu 10

Tác giả: Nguyễn Hiền

CHƯƠNG 10

Quốc Vinh quyết định đi vào gặp bà Vân để biết chính ҳάc câu chuyện. Thật tình từ ngày anh và Lan Anh chia tay, thì xem như anh không còn dính líu gì đến gia đình cô ấy. Nhưng khổ nỗi nay có sự xuất hiện của bé Quang thì anh không thể làm ngơ được.

Qua lời kể của bà Vân khi công ty của ông Hoàng làm ăn thua lỗ, có vay của công ty ông Trần Long một số tiền lớn với thời hạn 12 tháng, và hợp đồng ký kết giữa hai bên. Nhưng đã quá thời hạn 1 năm mà ông Hoàng không thực hiện trả nợ gốc và lãi như cam kết cho công ty ông Long. Đúng lúc đó ông Long nhận được hợp đồng môi giới tìm vợ Việt nam, cho một người đàn ông Họ Chan người Đài Loan. Hai bên ký kết với đầy đủ các điều khoản trong hợp đồng. Sở dĩ ông Long dám ký hợp đồng, bởi ông biết ông Hoàng có một đứa con gáι rất xinh đẹp và chưa kết hôn. Trong lúc túng quẫn nợ nần không có khả năng chi trả, nhất định ông ta sẽ đồng ý…

Nhưng người tính không bằng trời tính, đó là việc Lan Anh lại có thai. Ông bà cũng không biết công ty ông Long ký kết với ông Đài Loan họ Chan thế nào? mà chỉ biết ông Long bị phạt số tiền rất lớn và bây giờ ông ta quay lại phạt gia đình bà…

– Khi Lan Anh đồng ý lấy người đàn ông họ Chan thì ông Long đã xóa nợ cho gia đình ông Hoàng, còn vợ chồng họ ly hôn thì không liên quan gì đến chuyện nợ nần này cả. Vậy tại sao ông ta lại còn đòi chứ…

Bà Vân ấp úng:

– Ông Long nói tại chúng tôi lừa ông ta nói rằng Lan Anh còn trong trắng nên phải chịu số tiền bị ông Chan phạt gấp ba số tiền trong hợp đồng…Thấy chúng tôi không có khả năng chi trả nên ông ta muốn giao bé Quang làm con nuôi cho một gia đình nhà giàu…nhưng tôi nhất quyết không chịu…

Quốc Vinh trả lời dứt khoát:

– Ông bà ngoại có quyền gì mà đồng ý hay không? ngoại trừ là cha mẹ còn nếu không thì đều là hành vi ๒.ắ.t ς-.ó.ς

– Nhưng mẹ nó…

Không hiểu sao anh lại có linh tính rằng bà Vân nói không thật lòng, hay đang có một ý đồ gì đó. Lúc đầu anh định hỏi thẳng xong kịp trấn tĩnh lại rồi nói:

– Cháu xin phép được thăm bé Quang…

Không ngờ ông Hoàng cương quyết:

– Thằng Quang không phải con của cậu thì việc gì mà thăm với nom. Tôi nghĩ hôn nhân của con gáι tôi tan vỡ chính là cậu, gia đình tôi lâm vào cảnh này cũng vì cậu. Chẳng nhẽ cậu ngây thơ không biết điều đó…

Thấy ông Hoàng có vẻ gay gắt, bà Vân nói với Vinh:

– Thôi cậu Vinh về đi, tôi đi đâu thì thằng Quang đi đó, tôi có đi xin ăn cũng lo được cho nó có chén cháo…

– Cháu sẽ xét nghiệm huyết thống với bé Quang. Nếu đúng là con cháu…

– Cậu đừng nói với tôi rằng nếu thằng Quang là con cậu thì cậu sẽ lo, cậu thì có gì chứ?

– Được. Nếu bé Quang là con ruột của cháu với Lan Anh thì cháu sẽ chịu trách nhiệm…

Hai ông bà nhìn nhau, lát sau bà Vân nói với chồng:

– Con gáι mình thật đáng thương, thôi thì ông về cắt nhúm tóc thằng bé mang đến đây cho cậu Vinh. Dù gì thì cũng còn đứa con rể lo cho tôi và ông lúc tuổi già…

Vinh cũng đứng dậy cùng với ông Hoàng rồi nói:

– Cháu không có tiền nhưng Ba mẹ cháu thì có tiền bán đất, ông bà định chia cho hai anh em, không ngờ…

Đúng như Vinh suy nghĩ, sau câu nói của anh thì mắt hai ông bà sáng lên vội gật đầu đồng ý. Tuy chưa biết ý của hai ông bà muốn gì. Nhưng trước mắt anh cần gặp và cứu bé Quang đưa về nhà mình cho Ba mẹ trông nom, sau đó mọi chuyện sẽ tính sau…

Nhìn bé Quang đang ngồi chơi tгêภ nền nhà mà Vinh không cầm được nước mắt. Không cần xét nghiệm ADN thì anh cũng hiểu đây chính là con trai của mình. Anh ôm con hít hà mùi mồ hôi chua lè do không tắm giặt, mà thằng bé vẫn nằm im trong tay người lạ. Thấy ông Hoàng như có vẻ chờ đợi, nên anh giả bộ lấy điện thoại ra gọi cho Ba mẹ ở nhà, và cố ý mở loa ngoài cho ông Hoàng cùng nghe:

– Alo…

Từ đầu dây bên kia, tiếng ông Quốc Việt tỏ ra lo lắng:

– Alo, Ba nghe đây…mà đã xảy ra chuyện gì mà mẹ con lo lắng quá, đang khóc đây nè…

Quốc Vinh liền hỏi thẳng vào vấn đề cho ông Hoàng cùng nghe:

– Ba ơi, Ba có tiền không? con cần Ba giúp đỡ…

– Ba có tiền, mà con cần bao nhiêu?

Vinh chỉ để ông Hoàng nghe đến đó rồi bấm nút tắt, rồi rất nhanh bấm luôn tắt nguồn. Đang đến phần hồi hộp, bỗng ông Hoàng thấy im bặt thì thắc mắc:

– Ủa, sao đang nói lại im de vậy?

– Dạ, điện thoại của con hết pin rồi…

Ông Hoàng tỏ ra tiếc rẻ bởi đang đến lúc cao trào thì lại hết pin. Ông nghĩ chỉ còn cách dùng thằng bé Quang, thì may ra ông bà bên đó thương mà giúp đỡ. Hơn nữa mấy ngày mẹ nó nằm viện cũng không có ai chăm sóc. Chi bằng cho thằng Vinh nó mang thằng bé sang bên đó cho ông bà ấy chăm. Biết đâu vì cưng cháu nội mà đưa tiền thì sao…

Quốc Vinh đang lúng túng chưa biết cách nào để đưa bé Quang đi khỏi đây, thì ông Hoàng lên tiếng:

– Tội nghiệp thằng bé lấm lem không ai chăm…

– Hay là con mang về nhà cho Ba mẹ con chăm sóc cho nó, biết đâu ông bà vì cưng cháu mà bán thêm mảnh đất nữa thì sao? Rồi mai mốt cô ấy ra viện thì con lại đưa bé về…

Ông Hoàng cầm tay thằng bé tỏ vẻ ngậm ngùi:

– Cháu cưng của ông, con về ông nội nhé…

Thấy cũng không nên kéo dài, anh nói với dì Sáu đang chăm bé:

– Dì cho con xin bịch đồ của bé Quang…

Bà Sáu mặc dù nãy giờ đã nghe hai người nói chuyện, nhưng khi nghe Vinh nói vậy thì đưa mắt nhìn ông Hoàng. Khi nhận được cái gật đầu thì vội đứng dậy đi vào phòng, lát sau mang cái ba lo đựng quần áo của bé Quang đưa cho Vinh. Ông Hoàng lại gần cầm tay thằng bé nhưng mắt lại nhìn anh rồi nói:

– Con cố gắng nói với ông bà bên nhà cho khéo nghe hôn…

Vinh biết ông ta đang nói gì nhưng chỉ trả lời qua quýt:

– Ông Bà cưng cháu thì chuyện nặng cũng thành nhẹ. Bé Quang chào ông ngoại rồi đi nào…

Miệng nói nhưng chân anh đã ra đến sân. Đúng lúc này điện thoại của ông Hoàng đổ chuông nên ông ta đứng lại nói chuyện. Chỉ chờ có thế, Quốc Vinh bế vội bé Quang rời khỏi nhà, anh lúng túng không biết chạy xe kiểu nào cho an toàn, bởi một tay phải ôm bé Quang. Chợt anh cởi áo choàng qua người bé còn hai ống tay thì buộc vào bụng mình, như vậy chẳng khác gì buộc đai đâu.

Về đến nhà thì người đầu tiên nhìn thấy anh lại là bà Hương mẹ của Thanh Hà. Thấy anh mang về một đứa trẻ thì ngạc nhiên:

– Ủa, con cái nhà ai vậy cậu Vinh?

Nghe tiếng nói của mẹ thì Thanh Hà vội đi ra ngoài. Dù chưa hiểu chuyện gì nhưng cô đã phần nào hiểu câu nói của chị Ngọc. Đỡ bé Quang từ tгêภ xe, nhìn mặt mũi lem luốc của thằng bé làm cô ҳúc ᵭộпg, Thanh Hà nói với mẹ:

– Mẹ pha nước ấm để con tắm cho thằng bé…

Bà Hương trả lời:

– Thằng bé ngủ rồi, để mẹ đưa về phòng rồi lát nó tỉnh dậy thì tắm…

Quốc Vinh cảm động:

– Con cảm ơn Bác và em Hà, thật tình con cũng chẳng biết phải làm gì nữa…

Lúc bà Hương bế bé Quang về phòng cho bé ngủ. Trộm vía thằng bé rất ngoan, người lạ bế mà vẫn ngủ ngon lành, phải chăng bé cũng hình dung được hoàn cảnh của mình lúc này, hay nói đúng hơn con thèm khát được ẵm bồng ôm ấp.

Quốc Vinh đi lên phòng Ba mẹ để nói chuyện, sau khi nghe anh trình bày thì bà Hòa không ngừng lấy khăn lau nước mắt. Khi nghe đến đoạn ông Long chủ nợ đòi bắt bé Quang bán cho người ta để lấy tiền thì vô cùng căm phẫn:

– Độc ác quá, Ϯộι nghiệp thằng bé…

Bỗng ông Việt hỏi con trai:

– Có phải con vừa từ nhà cô gáι Lan Anh về không? con nói làm sao mà ông ta đồng ý cho con mang thằng bé đi…

Vinh cười:

– Con phải nói Ba vừa bán đất có nhiều tiền nên ông ta mới tin, và đồng ý cho con bế bé Quang về bên này chăm sóc…

Ông Việt bỗng cười lớn:

– Haha, ông ta già đầu còn bị con cho ăn bánh vẽ…

Hai cha con mải nói chuyện mà không để ý bà Hòa đi ra khỏi phòng từ khi nào. Nhìn thằng cháu nằm ngủ mà bà không cầm được nước mắt, bà ʇ⚡︎ự nhủ bản thân sẽ chăm sóc bé thật tốt. Bà trách Lan Anh lười biếng nên mới để con dơ dáy như thế này. Chờ cháu thức dậy thì bà sẽ tăm rửa cho thật sạch sẽ, sau đó hai bà cháu đi chợ, bà mua cho con quần áo đẹp và đủ loại đồ chơi…

Bà Hòa là người vui nhất, hèn chi cô Ngọc hồi sáng nói bạn gáι thằng Vinh có bầu. Hèn gì mấy ngày nay con trai bà cứ tất bật và đổi trạng thái liên tục. Bà muốn hỏi con cho rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng những lời mà con dâu Thanh Hà nói cũng có lý nên lại thôi. Để mọi chuyện ổn thỏa rồi nói sau cũng được…

Nói xong cuộc điện thoại thì ông Hoàng giật mình biết rằng Vinh và bé Quang đã đi ra khỏi nhà. Ông định điện cho anh nhưng lại nhớ điện thoại đã hết pin nên đành thôi. Thấy chồng và cậu Vinh đi lâu quá thì bà Vân sốt ruột gọi cho chồng:

– Ủa, tình hình cậu Vinh với bé Quang sao rồi? thằng bé có khóc không?

Ông Hoàng lơ đễnh trả lời:

– Nó đưa về bên nhà rồi…

Bà Vân giật mình:

– Ông vừa nói cái gì? ông nói lại cho tôi nghe coi…

– Tôi nói thằng Vinh đưa thằng Quang về bên nhà rồi…

– Sao ông khờ thế? Vậy nhỡ may nó không đưa tiền thì sao?

– Tôi nghĩ thằng Vinh không có tiền nhưng chắc chắn ông bà ấy có tiền, nghe đâu mới bán đất…

Rồi ông lặng im, một lát sau nói tiếp:

– Nếu con Lan Anh có mệnh hệ nào thì tôi với bà cũng không chăm thằng bé được…

Cả hai ông bà đều im lặng, tuy mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng nhưng chắc chắn đều đang cùng một nỗi lo về nợ nần. Về con gáι đang nằm trong kia không biết có qua khỏi đuợc không? Bà thương con thương cháu và thương cả bản thân mình. Nếu Lan Anh không qua khỏi và bé Quang trở về với Ba nó, thì rõ ràng ông Hoàng sẽ bỏ bà về ở với mẹ con cô ta. Như vậy đồng nghĩa với việc bà chỉ còn một mình, không nhà không cửa không con cháu. Bỗng bà lại nghĩ có nên nói sự thật cho Quốc Vinh biết không? Nếu quả thực cậu ấy lo tiền trả nợ cho ông Hoàng, thì sau khi mọi việc ổn thỏa, rõ ràng ông ấy sẽ bỏ bà mà đi. Bà vừa muốn lại vừa không muốn trả nợ cho chồng. Ngay cả lý do vì sao mà công ty đang làm ăn ngon trớn bỗng dưng đổ nợ. Có bao giờ vì người đàn bà ấy đã rút hết tiền bạc mà ông Hoàng không nói mỗi khi bà hỏi. Bà ân hận đã nghe lời ông ấy mà đẩy con gáι vào cuộc hôn nhân với người đàn ông Đài loan. May mà con cháu bà còn con đường trở về, nếu không nơi đất khách quê người rồi không hiểu Lan Anh sẽ xoay sở làm sao? May mà ông Long hồi đó vẫn tưởng rằng ông Hoàng còn nhà, nên mới bỏ tiền trả lại sính lễ cho ông Chan. Hơn nữa ông ta cũng sợ dây với pháp luật nếu làm cho ông Chan nổi giận. Bà cũng chẳng biết ông ta sẽ thế nào một khi biết ông Hoàng đã lừa dối mình về căn nhà. Thôi thì bà cũng đành buông xuôi theo số phận đẩy đưa mà thôi…

Bài viết khác

Ngày này năm ấy – Câu chuyện cảm động, đầy ý nghĩα đọc mà sót xα và đồng cảm với ρhận già

Ông không nhớ nổi chuyến xe định mệnh ấy mất lái thế nào. Đó là một buổi sáng đẹρ trời, cả giα đình ông mướn xe lên sân bαy để đón con gáι lấy chồng xα về thăm. Cũng đã năm năm kể từ ngày gả đi, con gáι ông mới thu xếρ cuộc sống […]

Có một người mẹ kế tuyệt vời như thế – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Tôi vượt biển một mình, đαu quằn quại đến không còn thiết sống. Tôi như đi trong sương mờ, mải miết vươn đến chỗ mẹ tôi đαng vẫy gọi. Tôi thèm được vùi vào lòng bà, khóc nức nở như một đứα trẻ thơ để quên hết những nỗi đαu thể ҳάc và tâm hồn. […]

Ly sữa cuộc đời ! Xúc động câu chuyện ý nghĩa nhân văn

Ly sữa cuộc đời! Hôm qua vào viện thăm bố người bạn đang điều trị trong bệnh viện. Nằm giường kế bên là một ông cụ nhà quê khoảng 80 tuổi đang điều trị mổ khối u ở mắt. Nhìn qua đã thấy gia cảnh nhà cụ quá nghèo, nhìn tủ đầu giường của bố […]