Hôm nay là một trong những ngày đau buồn nhất của cuộc đời tôi.
Tôi vừa mất đi một người hàng xóm , một người bạn, một người thân, … một người đã nâng đỡ tôi từ khi tôi mới bước chân đến vùng lãnh Nguyên băng giá này cách đây tám năm về trước. Nick name của ông là : “T-Bone”
Tôi- một cô gái Việt Nam sống trong một cái thị trấn nhỏ bé chỉ có duy nhất một mình tôi là người Việt Nam, tôi mở quán ăn ở đây. Tôi được ông là một người hàng xóm tốt bụng, năm nay tới ngày bẩy tháng mười hai này là ông tròn tám mươi mốt tuổi. Nhưng ông đã không thể qua khỏi…
Tôi không có bà con thân thuộc, tôi đến đây để lập nghiệp với đứa con trai bé nhỏ khi nó mới vừa tròn một tuổi thì ông là người đầu tiên mà tôi biết trong thị trấn này. Hồi đó mọi thứ còn khó khăn.
Có nhiều chuyện tôi không có thời gian để kể chi tiết nhưng mà do hoàn cảnh tôi và ba của đứa bé chia tay nhau khi mới dọn về đây được một tháng, anh ta bỏ đi, đã mang theo chiếc xe mới, để lại cho tôi một chiếc xe cà tàng, cũ rích nhưng chìa khóa xe anh ta cũng giấu không cho tôi sử dụng.
Con trai tôi lúc đó mới tròn 12 tháng tuổi, vùng tuyết trắng xóa không có xe, nhiều lần tôi băng qua rừng cây, lội trong tuyết đi đường tắt để mua sữa cho con. Thì T-Bone là người hàng xóm thấy như vậy đã giúp tôi rất nhiều, ông chở tôi đi mua sắm, ông có thể ngồi trong xe hàng giờ chờ tôi mua sắm rồi chở tôi về.
Tất cả mọi chuyện ông đều làm hết , cắt cỏ, cào tuyết, lấy thư từ hộp thư, đưa đón mẹ con tôi đi những nơi tôi cần đến cũng như khi tôi có việc phải đi về Việt Nam thì ông là người đưa tôi ra sân bay, rồi về nhà giữ xe cho tôi , giữ nhà cho tôi…quán xuyến tất cả khi tôi đi vắng …
Ông là một bệnh nhân ung thư mang trong mình hai căn bệnh nan y, đó là ung thư gan và ung thư phổi rồi thêm một món khuyến mãi nữa cho đủ bộ combo đó là tiểu đường.
Ông chống chọi với những căn bệnh này hơn 10 mấy năm.
Hôm nay thì ông đã ra đi…
Tôi đau buồn quá! Đây là một sự mất mát lớn của tôi, giống như tôi mất đi một người thân trong gia đình. Giữa xứ sở này tôi không có một người thân, tôi coi ông như là người cha và ông cũng coi tôi như là đứa con gái.
Có những hôm trời quá lạnh tôi đề xe không nổ tôi phải chạy qua ông nhờ ông giúp tôi câu bình. Nên sáng nào cũng vậy do tôi phải đưa con đi học sớm lúc 06 giờ sáng, mà trời ở đây thì còn chưa có rõ mặt người nhưng tôi nhìn từ nhà tôi qua khung cửa sổ nhà ông, tôi thấy ông đang đứng đó để quan sát tôi coi tôi có đề xe được hay không, nếu không thì ông sẽ nhảy ra garage của ông, lấy cái bình điện qua câu xe cho tôi ngay lập tức!
Một người lúc nào cũng quan tâm và giúp đỡ tôi như vậy nhưng hôm nay ông ra đi thì đó là một nỗi đau , một sự mất mát rất là to lớn đối với tôi .
Tôi cũng được một phần an ủi trước khi ông ra đi là tôi có gặp ông lần cuối. Tôi vào bệnh viện hôm thứ bẩy thì ông dù hôn mê nhưng khi tôi bước vào tôi nói chuyện ông vẫn nghe được, rồi ông có mở mắt ra nhìn tôi.
Ông ra dấu muốn ôm tôi, khi tôi cúi xuống gần sát, ông thì thào nói với tôi rằng hãy tìm một người nào đó giúp đỡ cào tuyết, cắt cỏ…bây giờ ta đi không về nhà được nữa. Tôi mới hỏi ông sao không về được nữa, ông nói ung thư phổi…
Tôi ở đó với ông một lát rồi muốn ông nghỉ ngơi nên tôi nói tạm biệt ông thì ông ghì chặt bàn tay tôi, không cho tôi đi.
Tôi nói ông nghỉ đi, mai tôi sẽ lại thăm ông.
Đúng như lời đã hứa .Hôm qua ngày chủ nhật tôi lại thăm ông và ở lại với ông năm tiếng đồng hồ. Tôi đau xót nhìn ông cố gắng lấy từng hơi thở. Cuộc sống của ông tôi biết giờ chỉ có thể tính từng giây từng phút.
Tôi đứng đó, nắm bàn tay của ông và nói chuyện với ông.
Bác sĩ bảo tôi cứ nói chuyện bình thường với ông, ông không nói được nhưng ông nghe được hết. Thỉnh thoảng ông siết nhẹ tay tôi, miệng ú ớ như muốn trả lời tôi nhưng thanh quản của ông đã ngừng hoạt động…
Rồi sau đó ông lộ vẻ đau đớn, tôi gọi y tá cho thêm thuốc giảm đau. Sau đó ông lại chìm vào hôn mê. Tôi tạm biệt ông ra về. Và định bụng ngày mai lại đến…
Nhưng hôm nay tôi gọi cho con trai ông lúc 7h sáng, anh con trai báo ông đã ra đi trước đó mười lăm phút… Tôi đau buồn, ngồi đây mà nước mắt trào tuôn, tiếc thương cho một người mà tôi xem như là một người cha của tôi ở đất nước cờ hoa này. Từ đây tôi không còn thấy ông nữa và ngôi nhà ông sẽ không còn hình bóng của ông.
Tôi muôn đời ghi khắc vào tâm can những ân tình của ông…
T-Bone, ông là người kiên cường và tốt bụng nhất mà tôi từng biết. Ông dù từ giã cõi đời này nhưng ông luôn sống mãi trong tim của mẹ con tôi!
Tạm biệt T-Bone! ❤️
Minnesota ngày 4 tháng 12 năm 2023
Bài sưu tầm.
Ảnh st minh họa cho bài đăng