Hai người chồng – Câu chuyện xúc động ý nghĩa sâu sắc

Người đàn bà cố kéo cái cổ áo cao lên chút nữa để trốn cái nắng rát rạt của trưa hè. Mấy nay trời nắng quá, nắng như thiêu như đốt đổ xuống bãi sông. Người đàn bà chạy lại sát mép nước lấy hết sức kéo sợi dây neo con thuyền nan vào bờ để người đàn ông bước lên.

Cô bảo sao nắng vậy mà anh không về sớm? Cô lấy vạt ống tay áo lau những giọt mồ hôi trên mặt người đàn ông ra chừng âu yếm lắm. Người đàn ông khá già, thoạt nhìn người ta sẽ tưởng bố con cơ. Người đàn ông chưa vội bước, ông ngập ngừng quay nhìn lại phía con đò, rồi nói: Em về ăn cơm trước đi.

Nay cuối tháng không con cá nào mắc lưới mà lại vớ phải một ông người.
Người đàn bà lội sau người đàn ông, khi bước lên thuyền cô ta sửng sốt kêu lên: Trời ơi! Hình như anh ta vẫn sống.
– Thì hắn vẫn sống mà, khi anh vớt hắn lên hắn vẫn nằm ngửa ôm chặt tấm xốp trên ngực, có lẽ chính nhờ miếng xốp mà hắn mới sống được với con nước lớn thế này. ..

Người đàn bà bần thần ngồi nhìn trời mưa. Mới vậy mà đã được hơn mười năm kể từ cái buổi trưa định mệnh nắng chói chang ấy. Cuộc đời bà và những người sống bên bà quả như những thước phim…

Ông Đĩnh, người chồng lớn tuổi, ông vừa là ân nhân và cũng là người đã cứu vớt cuộc đời bà. Bích chính là tên bà ngày ấy. Năm ấy đã quá lâu rồi, trong những ngày lang bạt đói khát, mẹ dẫn Bích đến một làng nọ làm thuê cho một nhà giàu. Hàng ngày Bích theo mẹ chăn bò, chăn lợn, cấy lúa ở đợ cho người ta để kiếm cái ăn. Thế rồi chẳng may người mẹ ngã bệnh qua đời, chủ nhà lo ma chay cho bà mẹ. Bích vẫn ở đợ cho nhà ấy nhưng giờ thêm món nợ ma mẹ nên chẳng biết bao giờ thoát kiếp ở đợ. Thời gian đúng như chó chạy ngoài đồng, loáng cái thời thanh xuân vùn vụt đến.

Bích là cô gái chỉ nhan sắc tầm trung, nhưng thanh xuân vốn dĩ đã là một thứ nhan sắc tự nhiên khiến người ta nhận ra nhanh nhất mất rồi. Một chàng trai vạn vỡ làng bên đã mê đắm Bích. Hàng ngày Bích làm ruộng trên đồng, chạng vạng trời chiều khi lấp ló vừng trăng đầu tháng Bích tắm ở bến sông đều thấp thoáng bóng dáng người trai ấy dõi theo, người trai ấy chỉ lặng lẽ đứng để nhìn nhau giây lát. Vốn dĩ tình mới chớm là thế. Mong ngóng được nhìn thấy nhau và chỉ cần ánh mắt chạm nhau tìm nhau là đủ hạnh phúc rồi.

Thiếu nữ xuân thì như một mớ bùi nhùi cỏ khô. Mọi lửa dục vọng của đàn ông đều muốn bắt bén và thiêu đốt nó. Ông chủ nhà Bích ở đợ cũng ở trong ngàn vạn người đàn ông bản năng và tham lam trên trái đất xưa cũ này. Ông ta tìm mọi cách để chiếm đoạt Bích, và rồi viện cớ không có con trai, bà vợ ông ta đã rắp tâm cùng chồng mưu hại cưỡng ép để Bích đẻ cho ông ta một thằng con nối dõi.

Bích đớn đau, chàng trai làng bên cũng đớn đau. Thế rồi Bích sinh cho ông bà chủ một cậu con trai thật. Nhưng bà chủ ghen lắm, bà đánh đập và đầy ải Bích, ngày cô ở cữ vừa tròn một tháng, đêm ông chủ đã mò xuống giường cô. Bà chủ quá ghen, tiếng vạc ăn đêm mới về tới đầu bãi sông kêu vàng vạc, bà ta đã bắt Bích dậy quẩy đôi quang ra sông rửa rau lợn, nước sông lên to, bãi sông lở và Bích trượt chân, đã bị dòng nước lớn cuốn đi. Khi tỉnh dậy thì cô thấy mình nằm trên thuyền của người đánh cá trên sông.

Người đánh cá năm ấy đã cưu mang Bích. Cô chẳng lên bờ nữa mà ở lại thuyền với ông. Hai con người, một trẻ, một đã luống tuổi với những vết vá víu rách toạc trong tâm hồn neo đậu lại với nhau thành một gia đình. Người đàn ông thuyền chài từng mắc bệnh đậu mùa nên không thể có con.

Người vợ đầu bỏ ông mà đi với lý do ấy. Ông chán đời phẫn chí bỏ làng nước theo dọc các triền sông, bao năm âm thầm cô đơn, cuối cùng thì ông gặp Bích. Họ sống thuận hoà và rất mực thương nhau. Mười năm ân nghĩa cứu sống, cưu mang, mười năm đầu gối má kề. Bích cứ nghĩ đời này thế là mình đã thoả nguyện. Có một người đàn ông thương cô, cho cô nơi nương tựa, cho cô một mái ấm cho dù là đơn chiếc không con cái.

Bích cùng chồng vực người đàn ông đuối nước về căn chòi gỗ của mình. Trong lúc Bích nấu nồi cháo nhỏ thì ông chồng thuyền chài của nàng thay quần áo cho người đàn ông nọ. Anh ta đã bắt đầu mở mắt, hơi thở khò khè yếu ớt nhưng cũng nhận ra mọi vận xung quanh. Anh ta ứa nước mắt khi nhìn ông lão thuyền chài, người đã cứu vớt anh ta trong hơn một ngày đêm trôi trên sông nước lớn.

Bích suýt đánh rơi bát cháo khi vừa bước vào đến cửa. Bích bổ nhào đến chỗ người đàn ông và ngồi xuống cạnh chồng mình: Tuấn! Trời ơi anh Tuấn, đúng là anh Tuấn rồi.

Rồi Bích quay sang phía chồng nàng:

– Mình ơi, đây là Tuấn, người cùng làng mà em vẫn kể với mình.

Cuộc sống quả thực có quá nhiều điều kỳ lạ. Và chắc hẳn nếu không có sự can thiệp của đấng siêu nhiên, của bàn tay quyền năng vô hình mang tên số phận thì chắc chắn nó sẽ không bao giờ có thể xảy ra. Tuấn, chàng trai nhà quê ngày xưa đã một thời yêu Bích đắm say.

Khi Bích có con với ông chủ nhà Bích ở đợ, một thời gian sau Tuấn cũng lấy vợ, vợ chồng thu vén làm ăn. Thế rồi không hiểu sao vợ Tuấn theo bạn theo bè rồi adua cầm phường cầm bạn với buôn tiền. Hơn mười năm, Tuấn làm đầm nuôi tôm thu về không biết bao tiền của đều bị vợ cuốn vào cơn vay nặng lãi và mất sạch. Xã hội đen siết cả cửa nhà. Cô ta nhanh chân cuốn gói cùng thằng con trai 7 tuổi đi đâu mất. Chỉ vẻn vẹn nhắn lại vài dòng: Em xin lỗi anh đã để mất trắng gia sản. Em mang con đi vì nó không phải con anh…

(Hết P1)

HAI NGƯỜI CHỒNG
Tác giả : Loan Ngẫn

Bài viết khác

Đừng để sau nàγ ρhải cúi đầu xin lỗi con khi nó lấγ chồng, bài học cuộc sống đáng suγ ngẫm

Mấγ hôm trước, tôi từ quê lên thăm con gáι. Vợ tôi bận trông cháu nội nên mình tôi khệ nệ ҳάch mấγ món quà quê lên cho con. Con tôi lấγ chồng đã năm năm, có hai đứa con một trai một gáι, sống trong một căn chung cư mua trả góρ. Hai vợ […]

Tình người Sì Gòn – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Mình có thằng bạn thân cùng tuổi, nó nhỏ hơn mình một tháng. Mình thì Đà Nẵng còn nó ở Quảng Nαm thị xã Vĩnh Điện, Điện Bàn. Khi hαi thằng còn ở Quảng Nαm và Đà Nẵng.     Cuối tuần là hαi thằng gặρ nhαu không tại Đà Nẵng thì cũng tại Quảng […]

Người tài xế nhân hậu – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Lên xe buýt, tôi ngồi ghế trống gα̂̀n cửα trước, nên tôi nghe được cα̂u chuyện thủng thᾰ̉ng trên đoα̣n đường dὰi giữα bάc tὰi chừng nᾰm mươi tuổi vὰ αnh lơ xe còn trẻ.     Xe chα̣y tới trα̣m chỗ Trường đα̣i học Kinh tế. Bάc tὰi nhìn thα̂́y khάch vα̂̃y xe mình, […]