Hai lần cập bến chương 9
Nằm ở nhà mãi cũng chán , Quỳnh Vân đến nhà chị Lan dạy bọn trẻ cho đỡ buồn . Hôm nay vừa đến thì thấy Vũ với một anh nữa cũng có mặt ở nhà chị.Vân cất tiếng chào mọi người rồi lên phòng bọn trẻ luôn . Vừa định đi thì chị Lan gọi :
– Vân ! Em qua đây ngồi chút !
– Dạ thôi ! Anh chị cứ ngồi chơi ạ ! Em xin phép lên phòng với bọn trẻ !
Nói xong Vân đi luôn . Chị Lan cũng không giữ nữa . Định gọi lại hỏi thăm con bé cho khuây khoả mà nó không muốn giãi bày gì cả ! Khổ thân quá ! Thấy có người lạ Duy hỏi chị gáι mình :
– Chị ! Ai đấy ?
– À đó là Quỳnh Vân sinh viên ngành Y đang làm gia sư cho mấy đứa nhà mình ấy mà.
– À …
Nói chuyện xong với em trai chị Lan quay sang hỏi anh Vũ :
– Hôm trước anh nói chuyện với ba mẹ anh về bé Moon chưa ?
– Anh nói rồi nhưng bà ấy với cô ta chối ! Nhà anh phòng ngủ của Moon không lắp camera nên không có bằng chứng buộc Ϯộι cô ta , mẹ anh thì bênh . Anh không phải không có biện pháp đối phó mà giờ anh không có ở đây sợ hai con người đó gây khó dễ cho em và bé Moon nên anh tạm để yên chuyện này !
– Thôi được rồi. ! Anh quyết định thế nào cũng được . Thế hôm nào anh bay sang kia ?
– Mai anh bay rồi ! Ba anh , anh cũng sắp xếp người chăm sóc rồi ! Còn bé Moon nhờ vợ chồng em !
– Anh yên tâm đi đi ! Thế mai Duy cũng sang với anh luôn à ?
– Vâng ! Em cũng qua luôn !
– Thế không định về mà cứ đi suốt thế à ?
– Ở Việt Nam chán ૮.ɦ.ế.ƭ . Sang với mấy em Tây thích hơn anh Vũ nhỉ ?
– Cậu chỉ được cái linh ϮιпҺ ! Thử phải lòng em nào ở đây xem đến lúc đó xem cậu có xin anh về không ?
– Không bao giờ nhá … công ʇ⚡︎ử Duy này chưa biết đầu hàng em nào cả !
– Ừ ! Anh chờ đấy …
Cả nhà nói chuyện một hồi thì Moon chạy xuống .
– Mẹ Lan ơi mẹ có bông hoặc giấy không cô Quỳnh Vân bị chảy ɱ.á.-ύ ạ !
– Sao thế con?
Vừa hỏi Lan vừa chạy vào tủ y tế lấy bông băng rồi lên phòng . Nhìn Vân xanh xao nằm ngửa ra giường của Bông , ɱ.á.-ύ ở mũi vẫn đang chảy ướt hết tay Vân .
– Để chị ! Thấy mệt sao còn cố vậy em ?
– Ở nhà em cũng buồn nên em qua với mấy đứa trẻ cho vui ! Không biết sao ʇ⚡︎ự nhiên lại vậy !
– Xong rồi nằm nghỉ chút đi ! Để chị lau tay cho !
– Em cảm ơn !
Chị Lan quay qua nói với mấy đứa trẻ :
– Mấy đứa con ngồi làm bài yên lặng cho cô Vân nằm nghỉ chút nhé ?
– Vâng ! ( đồng thanh)
Nói xong chị Lan đi xuống nhà thấy thế Quân hỏi :
Quân : Vân sao vậy em ?
Lan : Chắc vì chuyện của ba Vân mà con bé suy nghĩ nhiều quá , không nghỉ ngơi tốt nên vậy ! Trong nó xanh xao quá anh ạ !
Vũ: Sao em không bảo Vân nghỉ vài hôm .
Lan : Con bé bảo ở phòng cũng buồn nên qua dạy mấy đứa cho vui . Ai dè …
Duy : Nhà cô ấy bị sao chị ?
Lan : Ba Vân vừa mất được hơn một tuần nay nên con bé nó buồn !
Duy : Vâng !
Lan : Cái Chi nó mạnh mẽ hơn Vân ! Em quen biết Chi nó mấy năm nay , con bé ngoan ngoãn lại giỏi giang . Nó hi sinh vì gia đình nhiều lắm . Còn nhớ cái lúc nó bảo lấy chồng mà em ngạc nhiên luôn . Có thấy nó yêu đương gì đâu mà đùng một cái nói lấy là lấy . Mãi sau em gặng hỏi An bạn Chi , thì kể là con bé vì ba mà lấy chồng . Tâm nguyện cuối cùng của ông là được nhìn thấy con gáι yên bề gia thất trước khi nhắm mắt ! Em thương con bé quá mà không giúp được gì !
Quân : Con bé cũng vì chữ hiếu mà em !
Lan : Vâng ! Em biết là thế ! Nhưng lấy người không yêu khổ lắm !
Vũ : Biết đâu chồng cô ấy cũng yêu thương cô ấy thì sao ! Ở lâu thì cũng có tình cảm thôi !
Lan : Vâng ! Em cũng hi vọng thế !
Lát sau Vân xuống nhà xin phép anh chị ra về thì Vũ lên tiếng :
– Em cứ để xe ở đây mai qua lấy ! Giờ anh tiện đường anh trở về cho .
– Thôi ạ ! Em ʇ⚡︎ự về được .
Moon thấy vậy nói :
– Cô ơi hai ba con con cũng về nhà mà ! Cô lên xe đi ba con trở về nhé ? Cô đang ốm đấy !
– Lan : Em lên xe anh Vũ trở về đi ! Người đang mệt mai qua lấy xe cũng được .
Mọi người nói nhiều quá nên Vân đành vâng lời :
– Vậy anh cho em đi nhờ ạ !
– Lên xe đi em !
– Vâng !
Vân chào anh chị rồi ra về thì Duy lên tiếng bảo :
– Anh Vũ cho em qua chỗ bạn em luôn nhé ?
– Cậu đi gì đến mà giờ đi nhờ ?
– Bạn em chở đến .
– Thế không về với ông bà à , mà giờ này còn đi đâu ?
– Anh đằng nào chả tiện đường chở cô bé này về !
– Lên xe đi !
– Cảm ơn anh zai…
Lên xe Duy cũng không biết là mình định làm gì . Hôm nay chỉ muốn đến thăm anh chị xong rồi về với bố mẹ thôi vì ngày mai đi rồi nhưng chả hiểu sao khi nhìn thấy Quỳnh Vân như thế anh lại muốn biết nhà cô ở đâu …
Tгêภ đường chở Vân về Vũ có nói với Vân :
– Vân này ! Chuyện không may cũng đã xảy ra rồi ! Không ai mong muốn cả , em phải cố gắng vượt qua để chị em và mẹ em đỡ lo lắng hiểu không !
– Vâng !
– Bây giờ em với mẹ em là quan trọng với chị em vì thế hãy mạnh mẽ để chị yên tâm nhé ?
– Vâng ! Em cảm ơn anh ạ !
– Ừ !
Duy nghe hai người nói chuyện ʇ⚡︎ự nhiên lại thấy thương cô bé này thế ? Muốn nói gì đó nhưng chẳng biết lấy lí do gì , tư cách gì để nói với người ta … Đang nghĩ mông lung thì Vân lên tiếng :
Vân : Đến nhà em rồi ! Em chào hai anh ạ ! Cô chào Moon nhé ?
Vũ : Chào em !
Duy : Chào bạn !
Moon : Con chào cô Vân ạ !
Tạm biệt mọi người xong Vân đi vào nhà ! Anh Vũ nói đúng mình phải mạnh mẽ để chị với mẹ yên tâm . Bao năm chị đã khổ nhiều rồi . Ba! Ba tгêภ trời có linh thiêng thì phù hộ cho mẹ con con nhé ! Con yêu ba nhiều lắm !