Hai lần cập bến chương 26
Sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy Vũ thức từ bao giờ . Cả đêm ngủ ngon trong lòng anh , giờ dậy lại xấu hổ , thấy tôi đỏ mặt thì Vũ nói :
– Sao thế em ?
– Dạ không sao !
– Không sao mà ʇ⚡︎ự nhiên mặt đỏ thế kia ?
– Em … em chưa quen .
– Thế anh phải thường xuyên làm cho em quen thì thôi !
– Gì mà thường xuyên ?
– Anh đùa thôi ! Em dậy đi anh chở đi ăn sáng xong về nhà nghỉ chiều đi làm cũng được . Hôm qua anh gọi cho mẹ rồi bảo em ngủ lại nhà anh với Moon !
– Sao anh lại bảo thế ? Làm sao em nhìn mẹ bây giờ ?
– Mẹ biết anh thích em rồi ! Mẹ cũng đồng ý cho anh tìm hiểu em . Mẹ tin em , với mẹ biết chúng ta đều là người trưởng thành , cũng đã trải qua những đổ vỡ trong hôn nhân , chuyện gì nên làm không nên làm chúng ta đều ʇ⚡︎ự quyết định được , em đừng suy nghĩ nhiều nữa . Hay em muốn mẹ lo lắng thấy em suốt ngày trong Ьệпh viện .
– Vâng !
– Ngoan lắm !
– Em không phải trẻ con !
– Ừ ! Không phải trẻ con nhưng ít hơn anh nhiều tuổi .
– Kệ …
– Ừ ! Kệ ! Dậy đi cô bé ?
– Đã bảo không còn bé rồi mà !
– Ừ … anh không nói nữa !
– …
Tôi dậy vào nhà vệ sinh ᵭάпҺ răng rửa mặt xong Vũ cũng vào . Lát sau ra anh đưa tôi đi ăn sáng rồi đưa tôi về nhà . Tôi định đi làm ngay nhưng Vũ không cho , anh bảo :
– Em nghỉ buổi sáng đi , người vẫn còn mệt đó !
– Em khỏe rồi ! Với không đi làm ai đó ra hẹn cho một tuần phải chốt xong hợp đồng lớn thế , em sợ bị cho nghỉ lắm !
– Em còn dám nói chuyện đó hả ?
– Em phải nói chứ ! Người ta là Sếp mà !
– Em còn coi anh là Sếp hả ? Nhân viên gì cãi tay đôi với Sếp !
– Ai bảo cậy quyền ăn hϊếp nhân viên nhỏ nhoi .
– Anh cậy quyền hồi nào ?
– Còn không ? Em lên muộn có vài phút vì mải làm nốt hợp đồng mà mắng không chừa mặt mũi cho em nữa . Người đâu mà ghê !
– Rồi ! Rồi … là anh sai , anh xin lỗi em !
– Không chấp nhận !
– Thế giờ anh phải làm sao ?
– Em cũng sai , em xin lỗi anh , em không nên làm anh mất mặt trước bao nhân viên . Anh đừng giận em nhé ?
– Anh không giận ! Cũng tại anh mất kiểm soát mà vô cớ mắng em !
– Vậy mình hoà nhé ?
– Ừ !
– Cảm ơn anh về tất cả !
– Là anh ʇ⚡︎ự nguyện ! Thôi em vào nghỉ đi ! Anh về đưa con đi học không muộn .
– Vâng ! Anh đi cẩn thận ạ !
– Ừ !
Vũ hôn lên trán tôi rồi đi về . Mẹ cũng vừa dậy nhưng không nói gì nhiều chỉ hỏi han qua loa thôi . Mẹ bảo lát mẹ qua nhà anh Dũng chơi với cháu . Tôi bảo tôi đưa đi nhưng mẹ bảo để mẹ ʇ⚡︎ự bắt taxi đi cho chủ động với cũng gần đây mà . Mẹ không cho tôi chở đi nên tôi vào phòng ngủ một giấc đến trưa thì Vũ gọi điện :
– Em ăn trưa chưa ?
– Dạ chưa ?
Nghe thấy giọng vẫn còn ngáι ngủ của tôi thì Vũ trêu :
– Giờ này vẫn còn ngủ à ?
– Thì em nghe lời anh còn gì ? Với mẹ đi chơi rồi chả ai nấu cơm cho em ăn nên em ngủ luôn .
– Ai cho em nhịn hả ? Dậy đi anh qua chở em đi ăn .
– Không ! Em chỉ muốn ngủ thôi !
– Anh đang đến rồi !
– Này …
– …
– Chưa gì đã cúp máy !
Tôi chả thèm dậy vẫn lăn lốc ra ngủ , khoảng năm phút sau nghe tiếng chuông vang lên . Chắc là Vũ , mà sao đi nhanh thế . Tôi mở cửa nhưng không phải Vũ mà là Hùng . Tôi tắt hẳn nụ cười . Thì Hùng hỏi :
– Em đang đợi ai à ?
– Anh đến có việc gì ? Em nghĩ giữa chúng ta đã kết thúc từ gần hai năm nay rồi !
– Em đã quên anh rồi ư ?
– Vậy anh thử nghĩ xem những chuyện anh làm với em có đáng để em nhớ không ?
– Chi !
– Đừng gọi tên em một cách thân mật như thế ! Đừng để cuộc sống sáo trộn lên lần nữa . Là anh ʇ⚡︎ự lựa chọn .
– Nhưng anh không thể quên em ! Ngày đó là nhất thời hồ đồ thôi ! Anh vẫn yêu em Chi à ?
– Cậu không xứng với tình yêu của cô ấy !
Nghe tiếng nói đằng sau Hùng quay lại , tôi cũng đi ra hẳn cửa là Vũ , Hùng nhìn Vũ chằm chằm rồi cất tiếng :
– Chuyện của chúng tôi không liên quan đến anh !
– Trước đây thì không nhưng giờ thì có . Mà giờ cậu không có tư cách gì để làm phiền Chi nữa vì cậu đã phủi bỏ sạch quαп Һệ với cô ấy gần hai năm qua .
– Vậy anh thì có tư cách gì ?
– Cậu cứ hỏi cô ấy .
Hùng nghe Vũ nói thế thì quay qua nhìn tôi rồi hỏi như để khẳng định lại lời nói kia của Vũ .
– Anh ta là ai ?
– Là ai anh không cần biết , anh về đi , đừng đến tìm em nữa , đừng để vợ anh làm phiền em !
– Không ! Anh không yêu cô ấy người anh yêu là em ! Chi hãy về bên anh đi em ?
– Không ! Anh về đi !
Tôi nói xong đi vào nhà thì Hùng cầm tay tôi kéo lại , do bị bất ngờ nên tôi chui gọn trong lòng anh ta . Hùng ôm tôi chặt làm tôi đẩy ra không được , Vũ thấy thế vội kéo Hùng ra khỏi người tôi rồi nói :
– Cậu thật không đáng mặt đàn ông !
– Anh chẳng là gì mà xen vào chúng tôi !
– Tôi là người đàn ông của cô ấy !
– …
– Chi ! Anh ta nói thật không ?
– Đúng ! Vậy nên anh từ bỏ ý nghĩ điên rồ đó đi ?
– Không ! Anh không tin ! Em không muốn li hôn với anh mà đúng không ? Em từng nói chỉ cần anh chọn em và con em sẽ chấp nhận anh đúng không ?
– Đúng ! Tôi đã từng nói như vậy , đã từng cho anh cơ hội để giữ trọn vẹn gia đình nhỏ ấy nhưng anh đã không cần , đã không tiếc mà vứt bỏ nó vậy nên giờ anh đừng nói gì cả . Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa !
Tôi nói xong thì kéo tay Vũ vào trong nhà rồi khoá cửa lại . Lúc này vào trong nhà tôi thấy mặt Vũ sầm lại , không biết tại sao lại thế , tưởng đói với mệt nên tôi hỏi :
– Anh đói à ? Để em nấu mì ăn nhé ?
– Không ăn !
– Sao lại không ăn ? Vừa nãy còn rủ em mà ?
– Giờ không muốn nữa !
– Anh mệt à ?
– Không !
– Thế anh làm sao ?
– …
– Em làm sao phải nói chứ ?
Vừa nói tôi vẫn vào bếp lấy đồ ra để nấu mì hai đứa ăn . Vũ thấy tôi vừa nói vừa đi vào bếp làm không có ý dỗ dành mình thì càng giận hờn :
– Em đúng là vô tâm , anh chả là gì trong mắt em cả ?
– Anh rốt cuộc là vì sao ? Sao cứ giận em vô cớ thế ?
– Em vẫn còn để ý chồng cũ em à ?
À thì ra là đang ghen à ? Đã thế cho biết mùi . Tôi vẫn nấu mặc ai kia ở ngoài giận dỗi :
– Em đâu biết anh ta đến đây đâu !
– Em phải đuổi cậu ta về chứ ?
– Anh xem đó có đuổi được không ?
– Là em không dứt khoát thôi ?
– Em như nào mà bảo không dứt khoát ?
– Tai sao em không nói với cậu ta anh là ai ?
– Anh là ai ?
– Em …
Vũ mặt buồn thiu khi tôi hỏi lại như vậy . Nhìn biểu hiện của Vũ mà tôi muốn cười lắm rồi , thì ra người có nghiêm nghị lạnh lùng đến mấy khi yêu vào là đều có vẻ đáng yêu này . Không nghĩ một ngày nào đó Vũ sẽ làm nũng với mình . Thấy Vũ ngồi đó im lặng không nói thì tôi lên tiếng :
– Em chẳng cần nói với anh ta vì anh ta không còn quan trọng với em nữa , không còn xứng đáng biết bất cứ thứ gì thuộc về em nữa . Anh là ai trong lòng em biết rõ là được …
– Chi …
– Xong rồi mình ăn đi , em đói lắm rồi !
Vũ vội vào bếp bê giúp tôi hai bát mì ra , tôi nhìn anh trìu mến . Tôi hi vọng người đàn ông tôi quyết định gửi gắm lần này sẽ không để tôi phải thất vọng . Vũ thấy tôi cứ đứng ngây ra đó thì lại cầm tay tôi dắt ra bàn ngồi :
– Em lại suy nghĩ gì vậy ?
– Em đang tưởng tượng ?
– Tưởng gì ?
– Bí mật …
– Đừng suy nghĩ linh ϮιпҺ gì cả , anh sẽ không như Hùng mà ᵭάпҺ mất em đâu . hãy tin anh được không ?
– Đừng để em một mình ?
– Nhất định không bao giờ có điều đó !
– Ừhm !
– Mình ăn đi ?
– Dạ!
Hai chúng tôi ăn xong anh lại chở tôi đi làm vì chiều nay có rất nhiều việc . Đến nơi hai đứa chỉ chào nhau là ai vào việc người đó . Tôi làm một mạch đến lúc về luôn , thì chị Hiền bảo :
– Này ! Em với Sếp có gì đúng không ?
– Có gì ?
– Lại còn giấu cả chị . Cái Trang lễ tân bảo lúc chiều nhìn thấy em với Sếp đi với nhau vào công ty , Sếp còn lau mồ hôi tгêภ mặt cho em kìa . Mà tính Sếp cả cơ quan này biết chỉ có em không biết đó là lạnh lùng xa cách với mọi thứ nhất là đàn bà .
– Thì … thì
– Thôi tôi biết tỏng rồi , nhưng chị với em mà đối xử như thế là không được đâu nhá ?
– Không phải em giấu mà là chưa có gì thật , mới … mới là tìm hiểu thôi …
– Chị đùa thôi ! Gặp được người yêu mình hết lòng thì cứ yêu em ạ ! Sếp mình tuy vẻ ngoài vậy thôi chứ bên trong ấm áp và biết quan tâm lắm . Đi làm nghiêm khắc mắng nhân viên vậy thôi chứ phải khi nào quá lắm Sếp mới phạt thôi .
– Vâng ! Em biết rồi !
– Người đàn ông của gia đình đó , sống tình cảm và trách nhiệm nhớ giữ cho chặt nghe chưa ?
– Vâng !
Chị Hiền nói chuyện với tôi một lúc thì đi về . Tôi làm nốt rồi cũng tắt máy ra về luôn . Vừa ngẩng lên thì thấy Vũ đứng cửa từ bao giờ , anh mặt xị ra nói :
– Cả buổi bận rộn không thèm để ý đến anh gì cả ?
– Mới gặp đầu giờ chiều rồi mà ? Với anh bận em sợ phiền !
– Em xem máy có mấy tin nhắn mà không thèm trả lời anh gì hết ?
Tôi vội mở ra xem thì thấy ba tin nhắn của anh lúc hơn 3h , tôi nhìn anh cười làm hoà bảo :
– Em xin lỗi Sếp nhé ? Tại em mải làm quá !
– Anh chẳng bằng công việc ?
– Không phải !
– Vậy thì sao ?
– Là em không để ý thôi mà . Em không biết người như anh lại còn đi nhắn tin .
– Cô dám nói Sếp mình như thế à ?
– Em đùa chút thôi mà !
– Dám đùa anh à ?