Hai lần cập bến chương 25
Cả phòng cứ trố mắt nhìn hai con người tranh luận …
– Có phải cô cho mình là quan trọng vì lấy được nhiều hợp đồng về công ty nên cho phép mình muốn làm gì thì làm không ?
– Sếp ! Tôi không có ý đó . Tôi đi làm thì làm hết trách nhiệm của mình để xứng đáng với đồng lương mình nhận được thôi ! Sếp đừng có ʇ⚡︎ự tiện chụp mũ cho người khác như vậy !
– Cô giờ còn cãi lại cả tôi nữa ?
– Tôi chỉ nói lí lẽ !
– Vậy tôi nói sai đúng không ?
– Tôi không nói Sếp sai là Sếp ʇ⚡︎ự nói !
– Cô …
– Còn hợp đồng lần này tôi sẽ cố gắng hết mình ! Nếu Sếp không yên tâm thì có thể giao cho người khác , tôi không có ý kiến .
– Được ! Nếu trong ʋòпg tuần nữa hợp đồng này không xong cô ʇ⚡︎ự nghỉ đi !
– Vậy , tôi xin nghỉ luôn !
– ……
Hiền : Chi ! Em …
Trường : Chi …
Vũ lúc này trong lòng lửa giận ngùn ngụt , nắm chặt tay . Cô ấy đúng là chẳng coi mình là gì cả . Vũ đứng dậy ra khỏi phòng họp không nói năng câu gì … Hạ nhìn Trường vội vã chạy theo Sếp . Trong phòng họp mọi người cũng tản hết chỉ còn chị Hiền và anh Trường ở lại .
Hiền : Chi ! Em làm sao thế ?
Tôi : Em không sao !
Trường : Em không nên nói với Sếp như thế ?
Tôi : Vậy Sếp có quyền chưa hỏi đã vội chụp mũ lên đầu nhân viên rồi à ? Còn cả hợp đồng lớn này nữa , một tuần làm sao mà làm . Anh ta giỏi đi mà làm .
Hiền : Sếp chỉ nói vậy để cho mình cố gắng làm nhanh nhất có thể thôi chứ Sếp không có ý làm khó em đâu .
Trường : Hiền nói đúng đấy !
Tôi : Anh chị không xem thái độ anh ta à ?
Hiền : Em cũng cứng đầu lắm ! Em biết tính Sếp mà có phải người khó khăn gì đâu . Chắc hôm nay Sếp bực chuyện gì nên mới vậy thôi !
Tôi : Nếu cứ bực là có quyền nói người khác như nào cũng được à ?
Trường : Mình dù sao cũng là nhân viên , mình chịu thiệt một chút cũng có sao đâu . Em cũng phải thông cảm cho Sếp chứ không phải lúc nào cũng công bằng . Sếp áp lực nhiều chuyện lo cho đời sống kinh tế cho hàng trăm nhân viên . Hết bên này rồi còn cả chi nhánh bên kia nữa . Sếp từ trước nay có phải là người như thế đâu . Vậy mà em không nhịn được , giữ thể diện cho Sếp chút mà còn phản đối luôn như thế , làm mất mặt Sếp trước những nhân viên khác . Em ʇ⚡︎ự kiểm điểm mình xem !
Hiền : Thôi anh đừng trách nó nữa . Dù sao lời cũng đã nói rồi ! Cái quan trọng bây giờ là chốt được hợp đồng với bên kia đã rồi nói tiếp . Mà hôm nay chị gọi lên sao lại mãi mới lên họp vậy .
Tôi : Em cố nốt hợp đồng để chiều nay đàm phán lại lần nữa với Hải Hà .
Hiền : Ừ ! Thôi anh chị em mình về làm việc tiếp đi ?
Tôi : Vâng !
Thật bực mình mà … mọi người về hết tôi ngồi một lát rồi cũng xuống .
Vũ về phòng , cầm tập hồ sơ đặt mạnh lên bàn , tay tháo bớt cái cavat ở cổ ra cho dễ chịu . Anh biết mình hơi quá nhưng Chi cũng không kém anh , chẳng chừa mặt mũi cho anh nữa … đúng là mình chẳng là gì với cô ấy … ʇ⚡︎ự cười bản thân mình chẳng ra sao cả . Từ giờ đừng hi vọng gì nữa , hãy quên cô ấy đi thôi …
Dưới tầng có ai đó cũng không tập trung được . Nghĩ lại thái độ của mình cũng không phải với Vũ , không biết lúc đó vì tức giận mà buột miệng nói ra như thế chứ thật tâm cũng không phải muốn nói như vậy . Mà cũng tại anh ta hôm nay như điên , cứ mắng cô như cô làm việc dở lắm ấy … bực bội …
Đến giờ ăn trưa hôm nay có hai con người ʇ⚡︎ự làm khổ nhau mà không ai muốn ăn gì . Đợi đến giờ làm việc với bên Hải Hà thì đi .
Khi gặp nhau hai bên trao đổi các điều khoản sao cho hai bên đều có lợi nhưng bên Hải Hà muốn giảm thêm hai giá nữa thì mới đồng ý ký . Tôi bảo giá cả này đã thấp hơn so với thị trường rất nhiều rồi , giờ mà giảm thêm nữa thì bên tôi không làm được . Tôi thật sự rất tha thiết được hợp tác với công ty nhưng vẫn muốn làm khó bên tôi như này thì tôi xin rút lui . Hẹn được hợp tác lần khác nếu có cơ hội .Thấy tôi tỏ rõ quan điểm thì bên kia sau một hồi bàn bạc thì bảo : Đầu tuần sau chúng ta sẽ làm việc lại ,chúng tôi cần cân nhắc lại một số chỗ nữa . Tôi cũng đồng ý vì hợp đồng lớn nên bàn lại vẫn cần thiết .
Tôi đi về công ty làm việc tiếp đến giờ về mọi người đã về hết nhưng tôi vẫn chưa muốn về vì có về giờ này cũng lại giam mình trong phòng thôi chi bằng ở lại làm việc đỡ phải nghĩ ngợi lung tung . Ngồi làm một mạch đến khi ngẩng đầu lên cũng là 9h tối rồi , thu dọn đồ đạc , tắt máy tính tôi đóng cửa ra về . Tôi vào thang máy bấm xuống tầng hầm thì vừa mới xuống được 1 tầng thì ʇ⚡︎ự nhiên mất điện .
Tôi bị giật mình vì mất điện thang rơi ʇ⚡︎ự do xuống hai tầng nữa . Tôi sợ hãï , tιм ᵭ.ậ..℘ thình thịch . Tôi không biết phải làm gì vì trong này điện thoại không gọi được vì không có sóng . Tôi cố gắng lấy tay ᵭ.ậ..℘ vào thang máy kêu cứu nhưng vô ích .
Kêu mãi không đươc tôi sợ hãï hơn rồi gào
khóc . Tôi lúc đó mất bình tĩnh cứ thế không kiểm soát được tình hình mà trở nên bấn loạn . Cộng thêm thời gian ở lâu khiến tôi khó thở , tôi không còn sức mà đứng nữa . Ngồi bệt xuống nền , tôi sợ hãï đến run rẩy , nếu không có ai cứu thì tôi chắc chắn mình ૮.ɦ.ế.ƭ rồi … Nhưng không hiểu sao người đầu tiên tôi nhớ đến trong lúc tuyệt vọng nhất là Vũ . Nếu có Vũ ở đây kiểu gì anh ta cũng cứu mình nhưng đó là nếu như thôi chứ giờ này chắc anh ta cũng về lâu rồi … hơn 30’ trôi qua trong thang máy kín mít không có không khí làm cho tôi kiệt sức , tôi lịm dần đi không biết gì nữa …
Lúc tôi mở mắt thấy một màu trắng toát thì tưởng mình xuống gặp diêm vương rồi nhưng tôi lại nghe thấy tiếng ai quen thuộc lắm , cứ gọi tôi mãi . Cố căng mắt ra thì thấy hình ảnh quen thuộc mặt mày ánh lên vẻ lo lắng :
– Chi ! Chi ơi ? Em nhìn anh này ?
Tôi nhìn ra đó là Vũ thì ʇ⚡︎ự nhiên khóc oà lên . Tôi vẫn còn sống , tôi không ૮.ɦ.ế.ƭ . Tôi nức nở thì Vũ càng rối .
– Em có sao không ? Đừng làm anh sợ mà !
– Tôi …
– Em có cảm thấy khó chịu ở đâu không ?
Tôi không trả lời mà chỉ lắc đầu . Vũ cầm tay tôi hôn lên đó , mặt mày lúc này mới giãn ra nhưng mắt thì hằn những tia ɱ.á.-ύ đỏ .Vũ nhìn tôi dịu dàng không còn cái vẻ giận giữ như lúc sáng nữa .
– Em thấy trong người sao rồi ?
– Tôi không sao !
– Em có biết lúc đó anh đã sợ như nào không ?
– Tôi …
– Thôi em nghỉ đi , đừng nói nữa vẫn còn mệt đó !
– Tôi chỉ sợ thôi !
– Không sao rồi , đừng lo ! Nhưng lần sau không được ở lại làm muộn nữa , ai ở lại tăng ca đều phải đăng kí báo cáo thì bảo vệ mới biết được chứ . Ai như em cứ ʇ⚡︎ự làm khổ mình …
– Xin lỗi anh ! Nhưng sao biết tôi ở trong đó mà giúp ?
– Anh đi gặp khách hàng về rẽ qua văn phòng lấy ít tài liệu nhưng lên thì bác bảo vệ nói thang máy gặp sự cố do chập điện . Thợ lúc đấy cũng đang đến sửa , cũng may gọi thợ thì người ta cũng nhanh chóng đến , nhưng không biết là em ở trong đó . Tôi lúc đó cũng định quay về nhưng lại lán lại xem thang có bị gì nặng không . Lúc thợ hạ thang để sửa thì thấy em nằm ngất ở đó , ai cũng hốt hoảng nhất là tôi . Tôi cuống cuồng bế em lên đi Ьệпh viện . Lên viện bác sĩ bảo do em mất bình tĩnh , lại hoảng sợ , khóc nhiều lại ở lâu trong đó nên em mới ngất đi như vậy . Chứ bình thường trong tháng máy dù mất điện nhưng tгêภ nóc thang hay dưới sàn cabin vẫn có những lỗ thông gió để lấy không khí vào thở … nếu em bình tĩnh thì không rơi vào trạng thái này .
– Do tôi bất ngờ quá ! Với tôi … nhưng dù sao vẫn cảm ơn anh đã giúp tôi .
– Không phải mình tôi đâu !
– Tôi biết rồi ra viện sẽ cảm ơn bác bảo vệ và hai thợ sửa thang kia !
– Ừ ! Thôi em nghỉ chút đi ! Tôi đi mua gì cho em ăn ! Chắc từ tối giờ chưa ăn gì đúng không ?
– Vâng !
Quả thật lúc này tôi mới thấy đói . Nên ngoan ngoãn nhận sự giúp đỡ của Vũ . Lát sau Vũ mang cháo về cho tôi . Tôi ăn hết hộp cháo rồi uống nước xong thì Vũ bảo :
– Muộn rồi em nghỉ đi sáng mai thì về nhà, tôi ở ngoài có gì gọi tôi !
Vũ nói xong thì cất đồ rồi đi ra ngoài . Tôi thấy Vũ muốn đi mà như sắp mất mát thứ gì lạ lắm , tôi muốn nói anh ở lại mà không sao nói được … thấy Vũ cầm nắm tay cửa mở ra thì tôi vội nói :
– Vũ …
Vũ đứng lại đó nhưng không nói gì cũng không quay lại nhìn tôi . Tôi cũng chẳng suy nghĩ nữa mà nói với anh :
– Anh ở lại đây được không ?
Vũ quay lại nhìn tôi như muốn hỏi tại sao thì tôi nói tiếp :
– Anh ở lại được không ? Tôi sợ …
– Ừ ! Tôi ngồi đây , em cứ nằm ngủ đi !
– Ừ !
Vũ ngồi ghế còn tôi nằm giường . Nhưng tôi không ngủ được cứ trở mình liên tục . Vũ thấy tôi vẫn chưa ngủ thì nói :
– Em cố ngủ đi !
– Tôi … anh ngồi đó tôi không ngủ được !
– Vậy tôi ra ngoài .
– Không phải ! Ý tôi không phải vậy ?
– Vậy như nào ?
– Tôi … tôi … là tại tôi được nằm giường còn anh ngồi đó tôi không lỡ …
– Em lo cho tôi à ?
Thấy tôi không trả lời thì Vũ đứng dậy định mở cửa đi ra, tôi ngồi dậy vội nói :
– Đúng ! Là tôi không lỡ nhìn anh ngồi đó ?
– Tại sao ?
– Là tôi …
Vũ lại đi tiếp , tôi như con rối cuống lên :
– Là tôi quan tâm anh được chưa ?
– Em nói rõ hơn đi ?
– Nói như nào nữa ?
– Nói khi nào đủ thành tâm thì thôi !
– Tôi không biết nói gì ?
– Vậy thì thôi , em nghỉ đi tôi …
– Là em có tình cảm với anh !
Vũ đứng im khi tôi nói ra câu đó . Vũ cuối cùng chờ được câu nói này rồi . Anh ᵭάпҺ cuộc một lần để đợi được nghe câu nói ấy .Thời gian vừa qua cố tỏ ra lạnh lùng với Chi chứ Vũ cũng khó khăn lắm . Nhiều lúc gặp Chi chỉ muốn nói gì đó nhưng lại sợ Chi từ chối nên đành kìm nén lại . Giờ này chính tai anh nghe cô thừa nhận cô có tình cảm với anh thì anh lại đơ ra như bị ai điểm huyệt :
– Vũ …
– …
– Vũ !
– Ừ …
– Anh có nghe không ?
– Em nói gì ?
Vũ muốn nghe một lần nữa nhưng tôi ngại ngùng nên không nói nữa :
– Không nghe thì thôi !
– Anh muốn nghe lần nữa ?
– Không !
– Đi mà ?
– Không !
– Chi ! Anh thích em !
Tôi ngồi đó mặt đỏ lên như cô bé mới yêu lần đầu . Anh cầm tay tôi áp lên má anh :
– Để cho anh sưởi ấm trái tιм em nhé ?
Tôi gật đầu . Anh ôm tôi vào lòng thật chặt , tôi ở trong ռ.ɠ-ự.ɕ anh mà tιм cứ rộn ràng ᵭ.ậ..℘ liên hồi . Ngày ở với Hùng tôi cũng có tình cảm với Hùng tôi cứ tưởng đó là tình yêu nhưng không phải vì tôi chưa bao giờ thấy tιм mình nó có biểu hiện như này . Nó không loạn nhịp hay có lúc muốn bay ra khỏi ռ.ɠ-ự.ɕ không kiểm soát được như lúc ở gần Vũ .
– Em nằm xuống ngủ đi , anh canh cho ?
– Anh đừng ngồi nữa , cả ngày đi làm mệt rồi giờ lại ngồi thức nữa thì chịu sao nổi !
– Em thương anh hả ?
– Ừhm !
– Vậy anh nằm cùng em nhé ?
– Vâng !
– Nằm đây anh ôm em ngủ !
Đêm đó tôi đã có một giấc ngủ ngon và Vũ cũng như vậy ! Tôi quyết định mở lòng mình một lần nữa để đến bên Vũ …