Hai lần cập bến chương 20

Về Hà Nội tôi bị công việc cuốn đi nên dạo này ít qua chị Lan hơn . Thấy chị Lan bảo bé Moon tuần nào cũng ngóng suốt mà không thấy tôi qua .Từ khi ở Vũng Tàu về tôi tiếp tục nhận hai hợp đồng nữa nên thời gian ngủ chẳng đủ nữa nên bảo với chị Lan nhắn bé đợi qua gian đoạn bận rộn này đã . Con bé buồn buồn nhưng cũng hiểu cho tôi .

Ngủ ít cộng thêm ăn uống không điều độ nên tôi hôm đó đang làm thì bị ngất . Chị Hiền vội đưa tôi vào Ьệпh viện . Anh Trường với Hạ cũng vội chạy vào theo .

Truyền xong chai thứ hai tôi mới tỉnh , chị Hiền thấy tôi tỉnh lại thì mắng luôn :

– Em làm để ૮.ɦ.ế.ƭ đấy à ? Làm thì cũng phải ăn , phải nghỉ chứ ?

– Em không sao rồi mà !

– Không sao gì ? Em không chịu ăn rồi ngủ không đủ nên bị suy nhược ς.-ơ τ.ɧ.ể đó ? Giờ ăn ngủ nghỉ cho tôi không thì nghỉ hẳn đi !

– Thôi mà đừng giận nữa !

– Phải đó chị , chị đừng giận chị Chi nữa mà Ϯộι nghiệp !( Hạ nói )

– Đấy hai người xem nó ʇ⚡︎ự ħàɲħ ħạ bản thân nó ra thế này đấy !

– Thôi em biết rồi ! Chị ! Chị về qua nhà em lấy cho em mấy bộ quần áo rồi bảo mẹ em là em đi công tác mấy hôm để bà đừng lo . Em không muốn cho mẹ em biết em nằm viện .

– Biết rồi ! Lát tôi qua tôi lấy cho !

– Vâng !

– Thôi vẫn còn mệt nằm đó nghỉ ngơi đi . Anh Trường với Hạ cứ về công ty đi không Sếp gọi về lại không thấy đâu , em ở lại lát em về sau .

– Ừ !

– Vậy tối em vào trông chị ấy thay cho chị về . ( Hạ nói )

– Ừ !

Tôi do mệt quá nên mọi người về tôi cũng ngủ luôn . Chị Hiền tranh thủ tôi ngủ thì qua nhà lấy đồ giúp tôi rồi vào viện trông tôi .

Tối đó anh Trường chở Hạ vào thay cho chị Hiền về . Tôi cũng đỡ rồi nên bảo Hạ ngồi chơi lát rồi về chứ không phải trông nom gì . Hạ không nghe nhưng tôi bảo :

– Lát em cứ về nhà ngủ để mai có sức đi làm , chị khỏe rồi !

– Em ở lại với chị !

– Chị có Ьệпh gì đâu mà phải chăm nom , với chị vẫn đi lại bình thường mà ! Nghe chị cứ về đi nhé ! Nằm phòng yêu cầu cũng yên tâm rồi ! Hai người cứ về đi !

Hạ không nói được tôi nên ngồi với tôi đến 10h mới chịu về . Trước khi về anh Trường dặn tôi đi ngủ nhớ khoá cửa cẩn thận đấy ! Tôi vâng dạ cho anh yên tâm .

Tôi cũng may mắn bên quanh mình còn có những người bạn tốt , sẵn sàng giúp đỡ tôi những lúc khó khăn . Đang nằm thì chị Hiền gọi điện :

– Em với Hạ ngủ chưa ?

– Dạ em chuẩn bị ! Em đã khỏe nên bảo Hạ về rồi ạ !

– Con bé này người còn yếu thế mà không để Hạ lại chăm sóc . Em thật khó bảo .

– Em không sao ! Mọi người mai còn có việc .

– Em … đúng là cứng đầu . Không cho người nhà biết cũng không nhờ vả bạn bè .

– Chị ! Em vẫn đi lại bình thường được mà chỉ hơi chσáпg chút thôi , giờ em ngủ một giấc là mai khỏe liền à !

– Bực mình với em đấy ! Thôi em ngủ đi , mai chị qua !

– Vâng ! Chị ngủ ngon !

– Ừ ! Nhớ khoá cửa cẩn thận nhé !

– Vâng !

Chị tuy mắng vậy chứ chị thương tôi lắm ! Tôi sợ phòng bí nên mở cửa sổ chỗ cửa chính và cửa sổ hướng ra ngoài ban công .

Tôi nằm giờ cũng chưa ngủ được nên đi lại phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài . Giờ này cả thành phố đã chìm vào giấc ngủ ngon còn tôi thì không sao mà chợp mắt được . Nghĩ lại mình thấy thật thảm hại , cứ cố tỏ ra mạnh mẽ vậy thôi chứ trong tận sâu thẳm trái tιм vẫn còn rỉ ɱ.á.-ύ .

Dù sao bản thân cũng là một người phụ nữ ,dù cứng cỏi đến mấy thì cũng cần một bờ vai để dựa vào .

Hơn một năm qua nỗi đau bị phản bội đó đã bị đào sâu chôn chặt nhưng những lúc như thế này vẫn thấy mình tổn thương và tủi thân biết chừng nào .

Con người biết là không biết trước được tương lai , không đoán được số mệnh nhưng chỉ mong cuối con đường vẫn có lối ra … để tôi một cô gáι bé nhỏ này không bị tổn thương một lần nữa . Để cho tôi có chút động lực và có chút hy vọng để bước tiếp tгêภ con đường này !

Chi trong này không biết ở bên ngoài có người đàn ông đang đứng ở cửa sổ nhìn vào thấy người có gáι bé nhỏ đứng quay lưng lại với mình , dáng vẻ thật cô đơn cũng từng giống anh như lúc trước chỉ có chăng hoàn cảnh của hai người khác nhau mà thôi . Tự nhiên anh chỉ muốn được quan tâm được đồng cảm với cô ngay lúc này nhưng vẫn là không phải lúc , nên chỉ biết đứng từ xa mà quan sát cô thôi …

Hôm nay vừa đi công tác về Vũ gọi điện hỏi Hạ về tiến độ công việc ở nhà thì mới biết là Chi bị ngất đang ở Ьệпh viện do làm việc quá cường độ cộng với ăn uống không đủ nên cô mới bị như vậy thì trong lòng Vũ giấy lên nỗi xót xa vô hạn . Đã từ rất lâu không có ai khiến cho Vũ phải quan tâm như với Chi thế này . Vũ muốn đến ngay lúc đó nhưng vì đã có hẹn với đối tác quan trọng vào buổi tối nên không thể gặp cô ngay được . Đành để khi xong việc thì vào , ngồi tiếp khách mà lòng anh như có kiến bò . Nhấp nhổm không yên mãi rồi cũng đến giờ về thì cũng là 11h đêm rồi . Giờ này chắc Chi đã ngủ nhưng Vũ vẫn muốn đến chỉ cần nhìn thấy Chi là đủ rồi.

Không biết rằng cô gáι ấy trong lúc ốm yếu cũng không cần ai ở bên cạnh . Vẫn cứ ngang bướng không vì bản thân mình mà chỉ biết nghĩ cho người khác . Anh xót lắm nhưng khuya khoắt thế này anh chẳng lấy lí do gì để vào thăm cô được . Người thân thì không , bạn trai cũng không, Sếp thì cũng không được vì giờ này quá muộn rồi không tiện cho lắm, sợ Chi lại nghĩ sâu xa . Chỉ đành bất lực nhìn Chi , đắn đo một lúc lâu Vũ lấy máy nhắn tin cho cô :

– Cô ngủ chưa?

Thấy điện thoại có tin thì mở ra , là của Sếp , chắc có chuyện gì Sếp mới nhắn giờ này nên tôi nhanh chóng trả lời :

– Dạ chưa ạ.

– Có làm phiền cô không ?

– Dạ không ! Tôi cũng chưa ngủ.

– À … Hai hợp đồng cô đang theo có gì vướng mắc không ?

Chẳng biết lấy lí do gì Vũ đành đem công việc ra làm chủ đề:

– Dạ có chút nhưng tôi giải quyết xong rồi ! Sếp yên tâm .

– Ừ ! Nếu không kham nổi đừng cố quá !

– Tôi làm được ! Cũng sắp xong rồi !

– Sao hôm nay tôi không thấy cô đi làm ?

– À … tôi có việc bận chút ! Tôi xin chị Hiền nghỉ hai hôm ạ !

– Việc quan trọng à ?

– À … vâng ạ ! Nếu cần thì mai tôi sẽ đi làm lại ạ ! Sếp sợ tiến độ không kịp thì mai tôi đi luôn ạ !

– Không ! Cô nghỉ thêm mấy hôm đi . Tôi bảo Hiền với Trường làm thay cô !

– Dạ ! Cũng không cần phải như vậy đâu ạ !

– Tôi là Sếp hay cô là Sếp?

– Dạ …

– Thôi cô nghỉ đi , cũng muộn rồi !

– Vâng ! Chào Sếp ạ !

– Ừ !

Vũ mệt mỏi ngồi dựa lưng vào ghế trước cửa phòng Ьệпh của Chi . Vũ cứ lặng lẽ thức mà canh cho cô gáι trong phòng kia ngủ thật ngon

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *