Giọt lệ cuối cùng 5
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 5
Ông Chánh cứ nằm ỳ trong phòng mà không ra ngoài. Chợt thấy đói bụng nên đã không ít lần ông hé cửa để ra ngoài, nhưng một chút ʇ⚡︎ự ái của đàn ông kéo ông quay trở lại. Mọi lần đến giờ cơm mà không thấy ông xuống ăn, là bà Dung vợ ông đã lên phòng xem sức khỏe của ông thế nào? Nhưng lần này tuyệt nhiên không thấy bóng dáng bà ấy đâu? Có bao giờ con gáι Thu Hoài đã nói cho mẹ biết không?
Ông không thể tiếp tục nằm lỳ tгêภ giường được nữa, bởi bao ʇ⚡︎ử cứ réo liên tục. Ông ra cửa thò đầu nhìn khắp nhà, nhưng hoàn toàn vắng lặng thì lò dò đi xuống bếp, định rằng xem có gì ăn lót dạ. Nhưng ông không thể tin những gì đang diễn ra trước mắt. Toàn bộ chén bát, tô dĩa đều đã được rửa sạch sẽ. Thậm chí cả nồi niêu xoong chảo cũng không chứa một đồ ăn nào. Tủ lạnh trống trơn, thậm chí tìm một gói mỳ để nấu cũng không có.
Vậy là thế nào đây? Chẳng nhẽ bà ấy lại đối xử với ông tệ đến thế hay sao? Cho dù con gáι có nói thế nào đi chăng nữa thì vợ chồng cũng phải ngồi lại nói chuyện, ai sai thì sửa chứ có đâu cái cách đối xử triệt đường ăn uống như thế này, thì chỉ có ૮.ɦ.ế.ƭ thôi chứ sống sao nổi…
Nhưng với ai chứ với ông thì ông thiếu gì chỗ ăn, chỉ sợ không có tiền thôi. Vẻ mặt tức tối khó chịu, ông đi lên phòng thay đồ xong rồi định chạy ra ngoài tìm cái gì ăn lót dạ. Chợt nhớ đến chùm chìa khóa thì ông mới nhớ, lúc chạy về thì con gáι Thu Hoài chở ông, như vậy chắc nó cất chùm chìa khóa xe. Lấy điện thoại ra gọi thì mới nhớ điện thoại ông cũng tắt nguồn từ lâu. Vừa mở điện thoại ra xem thì vô vàn tin nhắn, cuộc gọi nhỡ. Chẳng cần phải xem thì ông cũng biết đó là những người thân, quen gọi cho ông hỏi về cái tin tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ gì đó. Nên ông cũng chẳng cần phải nghe hay đọc tin nhắn mà làm gì?
Chợt nhớ đến chùm chìa khóa, ông điện cho Thu Hoài. Từ đầu dây bên kia ông nghe tiếng vợ ông hỏi:
– Con xem ai gọi…
Tiếng con gáι ông trả lời:
– Là Ba gọi…
Rồi không thấy bả nói gì nữa, cũng không một câu áy náy vì không còn đồ gì cho ông ăn. Lưỡng lự một hồi, ông cân nhắc có nên hỏi về vấn đề này không? Chẳng nhẽ ngày nào cũng phải ra ngoài ăn tốn kém lại không hạp khẩu vị hay sao?
– Alo, Ba gọi cho con có gì không?
Thay vì hỏi chùm chìa khóa thì ông lại hỏi:
– Thế mày đang ở đâu? Tại sao giờ này còn không nấu cơm?
Thu Hoài trả lời tỉnh bơ:
– Ơ, con với mẹ ăn rồi mà Ba…
– Sao Ba không thấy?
– Mẹ bảo ai muốn ăn thì đóng tiền. Mẹ còn nói làm đơn thưa vì Ba nợ tiền ăn tiền ở mấy chục năm rồi, nếu như Ba không ʇ⚡︎ự giác trả…
Ông Chánh không giữ nổi bình tĩnh khi nghe con gáι nói đến câu đó:
– Im đi ngay, mày thì biết gì mà nói?
– Ba bắt con im thì con tắt máy…
Miệng nói nhưng Thu Hoài đã khóa máy làm ông không hỏi được chùm chìa khóa đang ở đâu. Cực chẳng đã ông đành lấy nửa lon gạo cắm nồi cơm, rồi mang rổ ra vườn hái mấy ngọn rau khoai lang luộc ăn tạm.
Ông đâu biết rằng để đi đến quyết định như thế này. Bà Dung đã phải ᵭấu tranh rất nhiều, cuộc đời bà đã đi sai ván cờ ngay từ đầu khi quyết định lấy ông Chánh. Để rồi bây giờ phải trả một giá đắt khi tay trắng khi tuổi đã xế chiều. Cuộc sống sẽ bình yên và chấp nhận nếu ông ta biết điều. Đằng này ông ta còn sinh tật, mà cái tật này thì không thể chấp nhận được, ở cái tuổi đã đi về cuối dốc cuộc đời. Giờ đây Bà phải sống cho chính mình, không vương vấn làm gì những vết bùn dơ bám tгêภ gấu áo nữa. Bà phải cương quyết, phải dứt khoát một lần không thể dây dưa được. Khi nghe mẹ tâm sự thì Thu Hoài không cần suy nghĩ mà đồng tình. Hình ảnh Ba và bà ta ôm nhau trong khoảng vườn cho Bà Sáu ở nhờ cứ ám ảnh mãi trong đầu. Theo như trong sổ tiết kiệm của Ba mà cô lấy được trong bịch tiền, thì đây là lần đầu tiên Ba rút tiền. Vấn đề cô muốn biết là tại sao bà ta lại ở trong nhà bà Sáu? Điều đó chứng tỏ bà Sáu chứa chấp cô ta, mặc dù biết Ba đã có vợ nhưng vẫn làm ngơ, để cho Ba và cô ta làm những chuyện không nên có, với một người đàn ông trung tuổi đã có gia đình như Ba…
Nhìn mẹ buồn, tuy khuôn mặt vẫn giữ được nét thanh tú bởi đã nhuốm màu thời gian. Cô biết mẹ đang đau khổ, đang muốn làm một cái gì đó để trả thù. Nhưng nhìn ánh mắt thì cô biết mẹ đang bế tắc, và rõ ràng mẹ đang cần những đứa con luôn bên mình. Nhưng bây giờ cô phải làm gì tiếp theo thì chính cô cũng chưa nghĩ ra. Chợt nhớ đến việc xuất hiện của cô ta trong nhà bà Sáu, cô hỏi mẹ:
– Mình lấy lại đất cho bà Sáu ở nhờ đi mẹ, ở lâu rồi sanh chuyện á…
Bà Dung im lặng, thật ra bà không hẳn là chủ của mảnh đất mà là của bà Hòa. Hồi bà ấy theo chồng đi xuất ngoại, thì có viết cho bà mảnh giấy gọi là sang nhượng chứ bà có đưa đồng tiền nào đâu. Mảnh đất cũng bỏ hoang không có ai canh tác, nên khi nghe vợ chồng thằng Đáng con bà Sáu đến xin ở nhờ, lúc đầu bà không đồng ý, nhưng ông Đáng nói rất nhiều nên cuối cùng suy đi tính lại thì bà cũng đồng ý.
Bây giờ nếu lấy lại thì lương tâm bà cắn rứt, bởi nếu vậy thì vợ chồng thằng Đáng ở đâu? Hơn nữa nhờ nó mà từ mảnh đất bỏ hoang, bây giờ trông vuông vắn đẹp lắm. Bà nói với con:
– Nếu lấy lại đất thì vợ chồng thằng Đáng sẽ như thế nào?
– Chuyện đó mặc kệ ổng phải lo, chẳng nhẽ cứ ở lỳ như vậy hay sao?
– Nói vậy cũng khó, để mẹ suy nghĩ xem sao đã…
Thấy rằng vì không muốn cho mẹ đau lòng khi biết rằng Ba và cô ta gặp nhau tại nhà bà Sáu. Nên mẹ vẫn cứ thương người mà đuổi đi không nỡ. Thu Hoài quyết định nói sự thật cho mẹ nghe:
– Mẹ có biết Ba và cô ta gặp nhau ở đâu không?
– Làm sao mẹ biết, mà gặp ở đâu?
– Gặp ở trong nhà bà Sáu…
Bà Dung giật mình không tin những gì con gáι vừa nói:
– Con vừa nói gì? Mà tại sao bà Sáu lại chấp nhận cho Ba mày làm chuyện đó chứ?
– Bởi vậy con mới nói. Bà ta cũng có tốt đẹp gì đâu…
– Mà cô ta là ai? Có quαп Һệ gì với bà Sáu?
Thu Hoài nhớ lại khi nhìn rõ mặt cô ta ở nhà nghỉ, cô thấy người này còn trẻ và không hiểu sao cô thấy rất giống vợ Hai Đáng, con trai lớn của bà Sáu…cô nói với mẹ:
– Cô ta còn trẻ, cỡ chưa tới 40, con thấy rất giống vợ Hai Đáng con bà Sáu?
– Không nhẽ vợ chồng thằng Đáng nó làm mai cho Bác nó hay sao?
– Chuyện đó thì con không biết, nhưng việc hai người gặp nhau là chính ҳάc. Theo con tốt nhất mẹ nên lấy lại đất không cho thuê nữa…
Bà Dung lại im lặng, suy nghĩ một hồi rồi bà nói:
– Để mẹ gọi cho bà Hòa chủ đất…
Thu Hoài nhớ đến bác Hòa, đã mấy lần bác ấy về nước có đến nhà và cho cô rất nhiều quà. Hóa ra mảnh đất này vẫn là của bác ấy mà chưa chuyển sang tên của mẹ. Bà Dung lấy điện thoại gọi cho bà Hòa, phải gọi đến cuộc thứ ba thì mới nghe bà Hòa lên tiếng:
– Alo…
Chợt nhớ đến múi giờ lệch nhau mấy tiếng đồng hồ, bây giờ bên đó đang là ban đêm. Bà Dung áy náy:
– Xin lỗi, tôi quên bên đó đang là ban đêm, lại làm mất giấc ngủ của bạn rồi…
– Không sao, chỉ là không nhớ múi giờ, sao phải xin lỗi chứ?
– Hay tôi cúp máy, bạn nghỉ đi rồi mình nói chuyện sau cũng được…
– Không sao, bạn nói chuyện đi…
Thật tình bà Dung cũng không biết phải nói thế nào cho bạn mình hiểu. Chẳng nhẽ bà lại nói rằng ông Chánh chồng bà ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ và thường xuyên gặp cô gáι ở đó. Xấu chàng hổ ai, chuyện gia đình không nên bêu riếu làm gì nữa, cho dù đó là bạn thân…
Chợt bà Hòa lên tiếng hỏi bạn:
– Mảnh đất tôi bán cho bà còn giữ không?
Hai mẹ con nhìn nhau, thấy Thu Hoài gật đầu khuyến khích. Bà Dung thêm ʇ⚡︎ự tin trả lời:
– Tôi cũng đang muốn hỏi Bà về mảnh đất đó…
– Nghe nói quy hoạch mở đường, mà con đường lại đi qua lô đất đó. Đất hóa vàng rồi bà ơi…
Ngạc nhiên và vui mừng đến tột độ. Thu Hoài cầm máy nói chuyện với bà Hòa, cô lễ phép:
– Cháu chào Bác ạ…
Không hiểu sao khi nghe tiếng Hoài lên tiếng thì bà Hòa im bặt, bà ҳúc ᵭộпg:
– Hoài à con?
– Dạ, cháu chào Bác ạ…
– Ờ, Bác chào con…
Cũng không hề nhắc đến chuyện ông Chánh ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ. Thu Hoài nói về việc có cho gia đình bà Sáu ở nhờ hơn chục năm rồi. Bây giờ muốn lấy lại nhưng kẹt nỗi chỉ đang giữ một mảnh giấy viết tay. Cô muốn hỏi xem hồ sơ gốc của mảnh đất bà Hòa có còn giữ không? Mặc dù cho thuê nhưng vì người nhà nên tất cả chỉ nói miệng, ngoài ra không có mảnh giấy hay hợp đồng gì hết…
Sau khi nghe cô trình bày thì bà Hòa trả lời:
– Bác chính là người phản đối bà Dung lấy ông Chánh nhưng bà ta không nghe. Lúc chuẩn bị xuất cảnh, Bác đã suy nghĩ rất nhiều và có đến ủy ban xã thuê cάп bộ địa chính đo đạc, đóng thuế và làm hồ sơ kỹ thuật thửa đất. Sở dĩ Bác chỉ viết cho bà Dung mảnh giấy, bởi nếu ký chuyển nhượng cho bà ấy lúc đó, thì rõ ràng ông Chánh sẽ có tên trong sổ bởi mua bán trong thời kỳ hôn nhân. Chẳng nhẽ đất của mình mà ông ta nghiễm nhiên được hưởng một nửa hay sao?
– Dạ, Bác nói đúng rồi, vậy nếu mẹ cháu mang mảnh giấy viết tay đến yêu cầu gia đình bà Sáu rời đi cũng khó, nếu họ mời chính quyền và yêu cầu phải chủ đất mới có quyền…
Bà Hòa khẳng định:
– Họ không đi đâu, hoa màu lợi tức của họ đang canh tác bấy lâu nay, mình cũng không thể cạn tàu ráo máng như vậy được…
Im lặng một hồi, bà Hòa nói tiếp:
– Bác đã có bản đồ khu đất đó, ngày mai nhờ cháu đến ủy ban xã, gặp địa chính hỏi xem quy hoạch có đúng như vậy không nhé…
– Dạ Bác…
Trả lời bác Hòa xong, Thu Hoài đưa điện thoại cho mẹ nói chuyện với bác ấy, còn mình thì đi ra ngoài gọi điện cho bạn trai là Việt Dũng. Sở dĩ khi nghe bác Hòa nói cô đến xã hỏi địa chính mà cô nhận lời ngay. Bởi Việt Dũng bạn trai cô hiện nay đang làm ở xã, mà lại phụ trách mảng địa chính. Thấy Thu Hoài gọi điện trong giờ làm việc thì anh ngạc nhiên:
– Ủa, em đang ở đâu?
– Em đang ở quán cafe với mẹ…
– Sao nay hai mẹ con lại rảnh quá…
– Thôi nói chuyện đó sau, bây giờ em nhờ anh kiểm tra xem lô đất có tờ bản đồ…số thửa…thuộc đất trồng cây lâu năm. Anh xem giúp em có phải lô đất tгêภ dính quy hoạch không nhé…
– Ok em, anh kiểm tra rồi trả lời. Bộ nhà em định mua lô đất đó hay sao? Anh nhớ lô đó chủ đất là tên Đáng thì phải…
Thu Hoài nghe đến đó thì không giữ nổi bình tĩnh:
– Anh vừa nói gì?
– Anh nói chủ đất là ông Đáng, bà Lành. Mà mình ưng, giá cả hợp lý thì mua chứ cần gì đến ai là chủ đất. Nhưng nếu ông bà ấy đồng ý bán thì em nói mẹ mua đi, mai mốt quy hoạch đường giao thông thì không còn giá đó nữa…
Đất trời như sụp đổ dưới chân. Bên trong quán, bà Dung vẫn đang nói chuyện với bà Hòa và cười rất tươi. Bà đâu có biết rằng cuộc sống xô bồ bon chen đầy những cạm bẫy lọc lừa. Đâu còn chỗ cho bà lúc nào cũng tốt, ai nói cũng tin và lúc nào cũng chịu thiệt thòi như chính cuộc đời mình. Rồi đây khi biết mảnh đất đã đứng tên người khác, thì nụ cười kia có còn tươi nữa hay không?