Giọt lệ cuối cùng 38
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 38 ( Chương cuối )
Trong khi bà Nguyệt đang làm thủ tục để gửi số tiền tгêภ vào tài khoản. Thì một người đàn ông nói từ phía sau làm bà ta giật mình quay lại. Nhận ra người vừa đến, bà ta nháy mắt sang con gáι rồi nhìn về phía cục tiền. Nhưng người đàn ông đã nhanh tay cầm năm cọc tiền, rồi nói như không có chuyện gì xảy ra:
– Sao không lấy tiền chẵn mà lại toàn tiền lẻ thế này?
Thấy người đàn ông lấy hết tiền tгêภ quầy, trong khi bà Nguyệt thì ú ớ, mặt tái mét thì Khắc Nhân vội lao tới:
– Ông kia, sao lại lấy tiền của tôi?
Khi anh vừa lao tới thì người đàn ông gạt anh ta ra, miệng rít lên:
– Tiền nào của mày? Tránh ra…
– Tôi không tránh…
Sợ hai bên ҳô ҳάϮ nên Bảo Hân liếc nhìn mẹ với ánh mắt căm hờn, rồi kéo tay chồng đi ra ngoài. Nhưng khi hai người vừa ra đến cửa, thì người đàn ông cũng đã ҳάch túi tiền đi vượt lên trước, và chui vào một chiếc xe hơi màu đen đang chờ sẵn. Sự việc xảy ra cứ như trong mơ làm Khắc Nhân không tài nào hiểu nổi. Anh vội chạy vào trong nơi bà Nguyệt vẫn còn đứng như hóa đá giữa phòng.
Hai vợ chồng cùng bà Nguyệt ra xe, nhưng không về nhà ngay mà quẹo vào một quán cafe gần bên hông tòa nhà ngân hàng. Bà Nguyệt không nói gì mà chỉ khóc làm Khắc Nhân cũng không có cơ hội để hỏi. Hơn nữa Bảo Hân khuôn mặt đanh lại, hai môi mím chặt còn mắt nhìn vào một nơi vô định làm Khắc Nhân bỗng cảm thấy lo sợ. Nhìn hai mẹ con mà anh tưởng tượng chỉ cần mình lên tiếng thì tất cả sẽ như quả bom phát nổ. Nhưng còn số tiền mà chú Toàn mới đưa thì sao? Người đàn ông ấy là ai? Và tại sao ông ta ngang nhiên ăn ςư-ớ.ק tiền trước mặt, mà mẹ vợ anh không ngăn lại. Anh rất muốn hỏi nhiều việc đang thắc mắc, nhưng nhìn hai người phụ nữ trước mặt như vậy thì làm sao mà anh dám chứ?
Không khí im lặng vô cùng nặng nề, bỗng Bảo Hân đứng dậy kéo tay mẹ rồi nói:
– Mình đi thôi mẹ…
Khắc Nhân ngạc nhiên:
– Em và mẹ định đi đâu?
Không ngờ cô ta quay lại quắc mắt nhìn anh rồi trả lời:
– Hỏi làm gì? Đi đâu thì có liên quan gì đến anh?
– Tại sao lại không liên quan? Còn tiền của chú Toàn thì sao?
Không ngờ cô ta quay lại trắng trợn tuyên bố:
– Thôi hạ màn kịch được rồi, chính anh và ông ta đã bày ra cái trò này chứ không phải ai khác. Tôi hỏi anh tại sao ông Toàn lại bắt mẹ tôi ký giấy vay mà không phải là anh? Ba anh hứa cho thì người vay phải là Ba anh hoặc anh chứ tại sao lại là mẹ tôi?
Quá bất ngờ, Khắc Nhân tỏ ra mất bình tĩnh:
– Em nói vậy mà nghe được à? Rõ ràng tiền chú Toàn giao cho mẹ, còn có cả luật sư làm chứng…hơn nữa chú ấy còn nói nếu chưa cần thì chờ Ba khỏe rồi Ba đưa. Nhưng mẹ đồng ý ký để nhận tiền, giờ em lại nói vậy chứ?
– Vậy tại sao chú ấy không chịu chuyển khoản mà một hai đòi phải giao bằng tiền mặt…rồi cho người vào lấy chứ gì? Tôi không lạ gì cái trò này…
– Sao em cứ nói gì đâu không à, không tin thì em vào Ьệпh viện gặp Ba, mà tại sao lúc ông ta lấy tiền thì mẹ không nói gì mà cứ để yên cho ông ta lấy?
Thấy nhắc đến mình và hai đứa cứ cãi nhau thì bà Nguyệt lên tiếng:
– Hai đứa có im đi không hả?
Bảo Hân lên tiếng:
– Con nói không đúng hay sao mà mẹ bắt con im? Giờ thì mẹ đừng có hy vọng gì nữa nhé, trước giờ cứ một hai bắt con lấy anh ta. Gia tài tiền bạc đâu chẳng thấy mà chỉ thấy một thằng đần…nặng cả người.
Từng lời nói của vợ làm Khắc Nhân ૮.ɦ.ế.ƭ đứng như không tin ở tai và mắt của mình. Hèn chi cô ta nhất định không chịu về làm dâu, mặc dù nhà rộng thênh thang và Ba ở có một mình. Phải chăng anh đang vướng vào cái bẫy mà mẹ con cô ta giăng ra. Bây giờ thì đã muộn rồi khi chú Toàn đã đưa 500 triệu cho bà Nguyệt. Xâu chuỗi lại tất cả mọi vấn đề, anh mới hiểu tại sao mẹ vợ cứ hối anh xin Ba tiền với lý do để xây nhà. Hoá ra không phải xây nhà mà bà ta muốn chiếm đoạt số tiền đó. Tất cả đều là lỗi ở anh, chỉ vì anh dễ tin người mà về làm khổ cha, lại còn hiểu nhầm Ba nữa…
Nhưng người đàn ông vào lấy tiền là ai mà bà ấy lại lo sợ và không dám phản kháng? Phải chăng bả đang nợ tiền ông ấy? Có như thế thì ông ta mới lấy tiền dễ dàng như vậy được…
Nhưng khó hiểu nhất vẫn là những lời nói của Bảo Hân, cô ta vừa nói gì? Có phải cô ta vừa nói rằng mình bị ép phải lấy anh vì tài sản hay sao? Vậy những lời thề thốt yêu đương và cả những đêm mặn nồng vợ chồng cũng đều là giả dối? Anh không tin, nhất định có gì đó ở đây mà anh muốn biết. Kéo tay Bảo Hân lại, anh hỏi:
– Em vừa nói gì?
Bảo Hân hét lên:
– Tôi nói rằng tôi chán anh rồi, anh làm ơn tránh xa tôi ra…
– Không phải em muốn như thế mà bị mẹ ép đúng không?
Không ngờ cô ta trả lời:
– Anh tưởng mình là gì chứ? Chỉ vài ngày nữa thôi khi kết quả ADN chứng minh rằng, anh không phải con ruột giám đốc Minh, thì anh cũng bị ném ra đường như cái nùi giẻ mà thôi…
Tội nghiệp Khắc Nhân ngây thơ khờ dại cứ đứng như hóa đá bởi những gì đang diễn ra trước mắt, mà cứng miệng không thốt lên được lời nào. Anh si mê cô gáι và tin vào những gì cô ta nói, nhưng tất cả đều là giả dối. Cô ta không yêu anh mà chỉ lợi dụng anh để bòn rút tiền của cha anh, và chiếm đoạt cái gia tài của nhà anh mà thôi. Hai mẹ con đã rút đi khỏi cái quán cafe từ khi nào mà Khắc Nhân vẫn cứ đứng như trời trồng. Chợt nhớ ra số tiền 500 triệu mà chú Toàn đã đưa cho bà Nguyệt thì anh vội chạy về nhà, nhưng cửa đã khóa bằng một ổ khóa khác.
Hụt hẫng, bất lực và lo lắng. Bây giờ anh biết đi đâu? Thậm chí anh không còn mặt mũi nào mà đến gặp Ba nữa. Chợt nhớ lời cô ta nói rằng anh không phải là con ruột của Ba, Khắc Nhân vội đi đến Ьệпh viện, anh muốn biết kết quả cho dù nó tàn nhẫn như thế nào?
Vừa đến cổng Ьệпh viện và đang lững thững đi vào, thì anh bỗng nghe thấy tiếng gọi phía sau:
– Cậu Nhân…
Giật mình quay lại, anh nhìn thấy chú Toàn đang đi về phía mình thì dừng lại:
– Chú gọi cháu?
– Đến với ba phải không?
Thay vì trả lời thì Khắc Nhân nói với chú Toàn:
– Chú ơi, bà ta bị ςư-ớ.ק mất số tiền đó rồi…
Không hề ngạc nhiên mà chú Toàn lại cười làm anh thắc mắc:
– Làm gì có ςư-ớ.ק, bà ta nợ thì khi có tiền là chủ nợ đến lấy thôi. Cháu tưởng rằng với bà ấy mà dễ ăn ςư-ớ.ק được đấy hả? Tại sao cháu không ʇ⚡︎ự hỏi tại sao người ta lấy tiền đi mà bà ta lại không la lên chứ? Trong khi lúc đó ngân hàng rất đông người…
– Cháu cũng hỏi như thế, nhưng bà ta im lặng không nói gì mà chỉ khóc thôi…
– Bà ta không lo thì việc gì cháu phải lo chứ?
– Nhưng…còn tiền của chú?
Chú Toàn lại cười:
– Chú làm gì có tiền, đó là tiền của Ba cháu đưa cho chú đấy…
Nói rồi chú Toàn đưa điện thoại cho Khắc Nhân xem, chứng minh rằng Ba anh đã chuyển Bangking 500 triệu đồng, vào tài khoản của chú Toàn trước đó 2 tiếng đồng hồ. Chú Toàn nói tiếp:
– Thật ra Ba cháu biết bà ta nợ rất nhiều, nhưng vì khuyên cháu không nghe nên bắt buộc Ba phải nhờ chú can thiệp vào việc này. Giờ thì cháu sáng mắt ra chưa?
Thấy Khắc Nhân cúi gằm mặt mà không nói gì? Khánh Toàn nói tiếp:
– Thế nào? Giờ thì con sáng mắt ra chưa? Bây giờ cùng chú đi vào xin lỗi Ba…
Khắc Nhân lại im lặng cũng như chưa muốn đi cùng chú Toàn vào thăm Ba, lúc sau anh ngập ngừng:
– Chú vào trước đi ạ, cháu xuống phòng xét nghiệm có chút việc rồi cháu đến sau…
– Xuống phòng xét nghiệm làm gì? Kết quả xét nghiệm huyết thống ADN Ьệпh viện giao cho ông Minh rồi…
Khắc Nhân tái mặt, không biết kết quả thế nào? Nếu anh không phải con ruột của Ba thì anh còn mặt mũi nào mà xuống gặp Ba nữa. Nhưng như vậy thì anh biết đi đâu? Nhà Bảo Hân đã thay ổ khóa, cũng chẳng khác nào nhắc nhở anh rằng tốt nhất không nên quay về đó nữa. Thôi thì cũng may có chú Toàn ở đây, anh cứ vào gặp Ba rồi tùy tình hình tính sau…
Ông Minh đang ngồi tгêภ giường, nét mặt tươi tỉnh và nụ cười đã nở tгêภ môi không như suy nghĩ của Khắc Nhân. Không chờ hai người lên tiếng mà ông hỏi trước:
– Hai chú cháu gặp nhau ở đâu mà cùng vào thế này?
Chú Toàn trả lời:
– Em gặp cháu Nhân ngoài cổng nên hai chú cháu cùng vào luôn…
– Thế có gặp chị Dung vừa đi ra mua nước suối không? Anh nói mua một hoặc hai chai thôi, nhưng không chịu mà nói mua cả thùng nước. Rồi không biết có mang nổi không?
Thấy thế Khắc Nhân lên tiếng:
– Để con chạy ra ngoài tìm…
Ông Minh dặn với:
– Cổ mua ở quán tạp hóa phía bên hông cổng Ьệпh viện nhé con…
– Dạ, Ba…
Khi Khắc Nhân đi rồi, ông lấy điện thoại gọi cho bà Dung:
– Khắc Nhân đang đi ra ngoài tìm em…
Bà Dung ngạc nhiên:
– Tìm em mà làm gì?
– Thì mang nước cho em chứ còn làm gì nữa…
– Vâng, em hiểu rồi…
Khi trong phòng chỉ còn hai người, ông Minh mới hỏi chú Toàn:
– Tình hình bà Nguyệt sao rồi?
– Báo côпg αп luôn rồi, đề phòng bà ta bỏ trốn nên các chủ nợ nộp đơn cho côпg αп…
– Vậy mình cũng phải làm đơn hả?
– Em lấy tiền về rồi, đứa nào dám giữ tiền của em chứ?
Hai người cùng cười, bỗng ông Minh nói với chú Toàn:
– Chú cũng lo mà lấy vợ đi, con bé cũng cần người phụ nữ chăm sóc…
– Nhưng lấy ai bây giờ? Em chỉ sợ người ta làm khổ con mình thôi…
Đúng lúc đó thì bà Dung và Khắc Nhân đi vào, vừa nghe được câu nói đó liền nói:
– Chị sẽ giới thiệu cho em, con bé ngoan lắm…
Ông Minh và chú Toàn cùng ngạc nhiên:
– Cô gáι nào mà em ʇ⚡︎ự tin như thế?
Khánh Toàn cười:
– Em chưa biết, nhưng cứ chị Hai giới thiệu là em ok…
Bà Dung trả lời:
– Em muốn vợ thằng Đáng với cậu Toàn, Ϯộι nghiệp con bé từ ngày thằng Đáng đi tù rồi hai đứa ly hôn…
– Vậy bây giờ cô ấy về quê hay ở đâu?
– Nó vẫn đang ở trong lô đất của chị…
Bỗng Khánh Toàn đứng dậy:
– Em biết lô đất đó rồi, thôi em đi đây…
Nãy giờ Khắc Nhân cứ đứng yên một chỗ, thấy thế ông Minh mới gọi lại:
– Nhân lại đây…
– Dạ…
Rồi ông vẫy tay gọi bà Dung:
– Em cũng lại đây đi…
Đúng lúc đó thì cửa phòng bỗng mở, Thu Hoài và Việt Dũng đi vào. Ngay từ cửa cô đã cười:
– Chờ chút, thêm hai thành viên nữa…
Bỗng một tiếng nói phía sau:
– Thế mày định bỏ rơi tao à?
Bà Dung ngạc nhiên:
– Ơ, Mai Khanh à cháu? Sao lại cũng có mặt ở đây?
Mai Khanh chưa trả lời thì Việt Dũng đã lên tiếng:
– Cô ấy đang bị người yêu bỏ nên cứ bám theo tụi con…
Mai Khanh bữu môi:
– Ai mà thèm…
Cả nhà cùng cười, bỗng Việt Dũng đi lại gần khoác vai Khắc Nhân nói nhỏ:
– Em thấy cô Khanh thế nào? Xinh phải không?
Im lặng nãy giờ, nghe Việt Dũng nói vậy thì Khắc Nhân lên tiếng:
– Xinh nhưng có vẻ hơi đanh đá, em cũng đang chán đời đây…
Khi tất cả đã có mặt đông đủ, ông Minh tuyên bố:
– Hôm nay Ba ra viện nhưng không về nhà mà chuyển về nhà mẹ Dung để tiện chăm sóc. Khắc Nhân quay về nhà ở, nếu cần thì Mai Khanh về đó làm nội trợ…
Ông Minh vừa nói đến đây thì tất cả cùng cười. Thu Hoài tiếp lời:
– Nhân đây con cũng xin phép được tổ chức đám cưới…
– Vậy thì phải xây nhà thêm chứ?
Đang nói bỗng Việt Dũng nháy mắt:
– Cậu Nhân với Mai Khanh chuồn ra ngoài rồi…
– Nhanh thế? Đúng là thời đại tên lửa…
Tất cả mọi người cùng cười. Bà Dung nhìn ông Minh với ánh mắt trìu mến. Từ khi nhận được tờ kết quả huyết thống tại Ьệпh viện, thì bà mới biết Khắc Nhân là con riêng của bà Tuyết vợ ông Minh. Cũng vì hoàn cảnh bị người yêu bỏ khi đã mang thai, trong khi ông Minh sống ᵭộc thân nên hai người quyết định dựa vào nhau mà sống. Ai ngờ khi bé Nhân được 10 tuổi thì bà Tuyết bị υпg Ϯhư cổ ʇ⚡︎ử cung và quα ᵭờι. Ông Nhân lại một lần nữa không nghĩ đến người phụ nữ khác, mà cố gắng làm trả nợ và nuôi con. Bà cảm phục ông cho dù trước hay bây giờ cũng tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện này. Bởi theo ông nhắc lại cũng chẳng có ích gì, mà chỉ làm người ta bị tổn thương thêm mà thôi…
Hết…