Giọt lệ cuối cùng 37

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 37

Miệng thốt ra những lời lo lắng vì ông hay coi thường sức khỏe, nhưng hai mắt của bà Dung cũng đã ướt từ bao giờ. Ông Minh lúc này cũng đã khóc, người đàn ông một thời yêu say đắm cô thợ may xinh đẹp, để rồi vuột khỏi tầm tay cũng chỉ vì chữ nghèo. Ông trời thật tàn nhẫn, đã không cho họ được ở cùng nhau, thì cớ sao còn cho gặp lại khi cả hai đã bước sang tuổi ngũ tuần?

– Em…Em…

Cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng khi nghe tiếng ông gọi và nhìn thấy những giọt nước mắt của ông Minh, thì cho dù có gắng gượng bao nhiêu cũng không có tác dụng. Bà qùγ xuống bên giường cầm bàn tay ông mà khóc. Bàn tay này đã từng ôm ấp vỗ về mỗi khi bà yếu lòng, cũng chính bàn tay này đã chăm sóc, đút từng muỗng cháo khi bà không khoẻ. Vậy mà giờ đây khi tuổi đã xế chiều, thì bàn tay ấy đang trở nên bất lực bởi những kim tiêm, ống truyền…

Ông Minh khóc thành tiếng khi nguời phụ nữ của ông đang rất gần, mà ông cũng không làm gì để thể hiện tình cảm của mình, cho dù chỉ đơn giản là một cái nắm tay. Miệng ông thốt lên tiếng Em nghe như vọng về từ một nơi rất xa. Hai mươi mấy năm rồi, tiếng Em đã bị nén chặt trong tιм để rồi bây giờ mới được thoát ra khỏi l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ, mà nghe sao nghèn nghẹn cay đắng quá.

– Em đây…ngoan nào, đừng khóc nữa mà không tốt cho sức khỏe…

Bà đang dỗ dành ông như một đứa trẻ, miệng nói nhưng tay bà đang áp lên má ông và vuốt nhè nhẹ. Ông Minh như được vỗ về nên không khóc nữa, ánh mắt hướng về phía bà rồi nói:

– Đỡ anh ngồi dậy…

– Nghe lời em nằm yên để truyền xong chai nước rồi mới được ngồi lên nghe không?

– Tuân lệnh…

Cả hai cùng cười, mặc dù nụ cười méo mó tгêภ khuôn mặt đã hằn những vết chân chim bởi thời gian. Họ lúc này dường như quên đi tất cả, có vẻ căn phòng này và không gian này đều là của họ. Họ đã gặp lại nhau và cần có nhau trong đoạn đời còn lại.

Thu Hoài đến Ьệпh viện mang hộp cơm cho mẹ. Vừa bước vào phòng thì cô vô cùng cảm động khi thấy mẹ đang qùγ dưới đất, còn tay thì đang vuốt má bác Minh. Cô vội lặng lẽ lui ra không quên khép cửa thật khẽ.

Hai hàng nước mắt đã lặng lẽ chảy xuống má, Thu Hoài lững thững đi ra ngoài như một kẻ mộng du. Cô thương mẹ, thương Bác Minh và thương cả tình yêu của họ. Mẹ đã từng hứa không khóc nữa bởi nước mắt đã cạn khô. Nhưng bây giờ mẹ lại khóc, phải chăng đó là những giọt lệ cuối cùng mẹ dành cho tình yêu của đời mình? Giọt lệ hạnh phúc bởi từ nay mẹ sẽ vui, sẽ cười nhiều hơn mặc dù tuổi tác và đoạn đường sẽ cùng nhau bước đi không còn bao nhiêu nữa…

Tiếng chuông điện thoại làm cô bừng tỉnh cơn mê. Thu Hoài bỗng thấy ҳúc ᵭộпg và có phần tủi thân khi biết người gọi là Việt Dũng. Cô nghẹn ngào:

– Em nè…

Nghe tiếng của cô gáι từ đầu dây bên kia làm Việt Dũng lo lắng, rõ ràng giọng nói ấy là của một người đang ҳúc ᵭộпg, hay nói rõ hơn là một người đang khóc. Anh hỏi dồn:

– Em sao vậy? Tại sao lại khóc chứ? Nói đi Hoài ơi…

– Em không sao…

– Giờ em đang ở đâu?

– Em đang ở Ьệпh viện với mẹ…

– Mẹ bị làm sao? Anh sẽ đến ngay…

Rồi không chờ cô trả lời thì anh đã cúp máy. Chưa đầy 30 phút sau thì Việt Dũng đã có mặt ở Ьệпh viện X. Cũng không khó để anh tìm ra cô khi vừa bước vào cổng Ьệпh viện, anh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Thu Hoài ngay ghế đá dưới gốc cây. Ôm cô từ phía sau, Việt Dũng động viên:

– Đã xảy ra chuyện gì? Mẹ sao rồi? Mà tại sao không ở cùng mẹ mà em lại ngồi đây?

Được người yêu quan tâm khiến Thu Hoài càng ҳúc ᵭộпg. Cô vừa khóc vừa lắc đầu:

– Mẹ không sao…

– Thế tại sao lại khóc chứ?

– Thương mẹ lắm anh ơi…

Dù chưa biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy cô ҳúc ᵭộпg thì anh cũng không hỏi nữa. Chợt nhớ ra chuyện gì, Thu Hoài thốt lên:

– Ui trễ rồi, em mang cơm vào cho mẹ còn về công ty họp nữa…

– Anh cùng vào với em…chiều nay anh nghỉ sẽ ở đây với mẹ…

Lúc này cô mới kể cho anh nghe về mối tình của mẹ và Bác Minh, cũng như mình không phải là con ruột của Ba Chánh mà là con của Bác Minh. Việt Dũng im lặng tỏ ra ҳúc ᵭộпg, anh nói với cô:

– Sao xảy ra nhiều chuyện như vậy mà không nói với anh? Để anh vào chào Ba luôn…

Thu Hoài thốt lên ngạc nhiên:

– Chào Ba? Ba nào chứ?

Việt Dũng cười:

– Thì Ba Minh chứ còn ai nữa?

Cả hai cùng cười rồi nắm tay nhau đi vào. Lúc này trong phòng chỉ có mình ông Minh đang ngồi tгêภ giường mà không thấy mẹ, cô định lên tiếng hỏi thì Việt Dũng đã lễ phép:

– Con chào Ba Minh…

Quá bất ngờ, không chỉ ông Minh mà cả Thu Hoài cũng vô cùng ngạc nhiên, cô ghé tai anh nói nhỏ:

– Ai là Ba của anh chứ?

Việt Dũng chỉ cười mà chưa kịp trả lời thì ông Minh đã hỏi:

– Cậu là…

– Dạ con là Dũng, bạn trai của Hoài nè Ba…

Ông Minh cười ҳúc ᵭộпg:

– Cảm ơn ông trời, cảm ơn các con…

Hai người đàn ông cứ nói chuyện qua lại có vẻ thân lắm, làm Thu Hoài như hóa đá giữa phòng mà chẳng biết phải trả lời như thế nào? Đúng lúc đó điện thoại của ông Minh đổ chuông, quay sang nhìn con gáι rồi ông nói:

– Hoài lấy điện thoại cho Ba xem ai gọi…

Cô giật mình khi nghe ông Minh xưng Ba với mình. Nhưng đã tận mắt chứng kiến cảnh mẹ qùγ bên giường bác ấy. Thì cô không nói gì mà đi nhanh về phía bàn nơi để điện thoại, và liếc nhìn tên người gọi trước khi đưa điện thoại cho ông Minh. Hóa ra người gọi chính là chú Toàn, giọng ông Minh hết sức bình thản mở loa ngoài rồi lên tiếng:

– Anh nghe, tình hình sao rồi?

– Em đang ở ngân hàng…mẹ con bà Nguyệt và cậu Nhân cũng vừa đến…

– Thực hiện theo kế hoạch, anh đã chuyển 500 triệu vào tài khoản của em rồi, em nhận được chưa?

– Em nhận được rồi…

– Khi nói chuyện với bà ta, em mở điện thoại để anh theo dõi…

– Dạ, bà ta đến rồi…

Vì điện thoại của chú Toàn không tắt nên mọi người đều theo dõi. Tiếng Khắc Nhân lên tiếng:

– Chú Toàn ơi, đây là mẹ vợ và vợ cháu…

– Chào chị…

Không nghe thấy tiếng chào của Bảo Hân mà sau đó chỉ nghe Khánh Toàn hỏi bà Nguyệt:

– Tôi là Toàn, bạn cùng làm ăn với anh Minh. Nghe cháu Nhân nói Ba đã hứa cho 500 triệu để xây nhà, nhưng không may anh Minh bị đột quỵ và chưa biết phải điều trị thời gian bao lâu. Nên tôi mới gặp chị để hỏi cho rõ, có gì tôi sẽ giúp…

– Vâng anh cứ hỏi…

– Theo như cháu Nhân nói thì chị cho vợ chồng cháu xây nhà tгêภ đất của gia đình…

– Đúng rồi, thì sao?

– Nếu chưa gấp và các cháu vẫn có chỗ ở thì ráng chờ anh Minh khỏe lại…

– Cái Ьệпh đột quỵ sống không bằng ૮.ɦ.ế.ƭ, chờ đến bao giờ? Nếu tụi nó không lo được tiền để xây thì ra ngoài thuê nhà trọ…chứ tôi không chứa nữa…

Khánh Toàn nhìn Bảo Hân và Khắc Nhân rồi hỏi:

– Nhà cháu lớn như thế mà chỉ có một mình Ba Minh ở, tại sao các cháu không về ở cùng còn chăm sóc cho Ba chứ?

Khắc Nhân liếc nhìn vợ rồi trả lời:

– Bảo Hân không chịu…

– Còn cháu?…

Anh chưa kịp nói hết câu thì tiếng bà Nguyệt rít lên:

– Vấn đề là hôm nay đến đây để lấy tiền hay là nghe giảng về đạo lý làm người? Nếu vậy thì tôi không rảnh…

– Tiền nửa tỷ không phải từ tгêภ trời rơi xuống, tôi muốn nhắc nhở các cháu. Nếu chị thấy không cần thì có thể về…

Đúng lúc đó thì điện thoại đổ chuông, bà ta cầm điện thoại lên nghe. Không hiểu ai ở đầu dây mà khi vừa cất tiếng thì mặt bà ta tái mét, miệng chỉ lắp bắp:

– Dạ…dạ…

Biết cuộc điện thoại vừa rồi là của ai nên Khánh Toàn nhìn Khắc Nhân rồi nói:

– Chú cũng muốn giúp cháu nhưng có vẻ mẹ vợ cháu chưa muốn cho các cháu xây nhà, nên chắc chú phải dừng lại. Hai vợ chồng có thể chuyển về nhà cháu ở, nhà hiện nay đang bỏ không…

Bà Nguyệt nghe thấy thế liền cười giả lả:

– Thiệt tình thương con thì cho dù không muốn cũng không được. Mà chờ ông sui khỏe thì đến bao giờ. Thôi thì cũng mong anh giúp đỡ tụi nó…

Khánh Toàn cười:

– Tiền tôi là tiền làm ăn, nhưng cái ơn cái nghĩa với anh Minh thì tôi không tính toán. Vậy Bà ký vào tờ hợp đồng vay tiền này rồi chúng ta ra quầy nhận tiền…

– Ấy, tôi đâu có vay mà phải ký? Ông sui cho con trai thì sao lại bắt mẹ vợ ký chứ?

– Vậy thì chờ ông Minh khỏi Ьệпh vậy, mà nghe nói nặng lắm. Chưa biết đến lúc nào mới tỉnh đây…

Bà ta bỗng xuống giọng:

– Tôi ký nhận tiền được không?

– Tôi có tính tiền lời đâu mà sao chị lại lo lắng thế? Chị cứ ký rằng đã vay 500 triệu tiền của tôi. Nếu nhà chưa xây thì chị phải trả tiền lại cho tôi, còn nếu xây rồi thì thằng Nhân hoặc ông Minh phải trả…

Nghĩ rằng nhận hay vay thì cũng có khác gì đâu, hơn nữa chủ nợ đang đòi tiền, lại còn đe dọa ๒.ắ.t ς-.ó.ς con gáι Bảo Hân mang qua biên giới bán nội tạng. Hơn nữa nghe con gáι nói thằng Nhân chưa chắc là con ruột ông Minh, khoảng 3 ngày nữa là có kết quả. Nếu đúng như vậy thì một xu cũng chẳng có chứ nói gì đến nhà và công ty. Thôi thì một khi mỡ đã dâng miệng mèo thì Ϯộι gì mà không xơi chứ? Nghĩ vậy nên bà trả lời:

– Ký thì ký ngán gì chứ?

Nói xong bà ta cầm bút ký tên vào bản hợp đồng mà Khánh Toàn vừa đưa. Khi bà Nguyệt vừa ký xong thì một thanh niên cũng vừa xuất hiện, và giới thiệu mình ở văn phòng THỪA PHÁT LẠI làm chứng về việc vay tiền giữa hai người…

Một chút bất ngờ, nhưng bà ta cho rằng sự có mặt làm chứng của nhân viên văn phòng thừa phát lại cũng là hợp lý. Bà cho rằng người đàn ông tên Toàn này đã quá cẩn thận không cần thiết, nhưng lúc này Bà chỉ mong muốn nhanh lấy đuợc tiền và thoát ra ngoài. Bởi con nợ đang đến đây, nếu chậm chân thì nó lấy hết tiền lại còn bẽ mặt với mọi người thì thật chẳng ra làm sao.

Sau khi mọi thủ tục giữa hai bên đã xong thì Khánh Toàn nói với bà ta:

– Giờ tôi và chị đến quầy số 3 nhận tiền…

Cho rằng phương án giao tiền là chuyển khoản sẽ an toàn hơi nhận tiền mặt, nhưng Khánh Toàn không chịu. Bởi anh muốn chụp ảnh gửi về cho ông Minh. Thấy hai bên cứ lằng nhằng chưa dứt khoát thì Bảo Hân nói với mẹ:

– Sao mẹ cứ đòi hỏi như thế, chú ấy đã nhất trí giao cho mẹ rồi, tiền mặt hay chuyển khoản thì có khác gì đâu chứ?

Bà Nguyệt trợn mắt quát con gáι:

– Mày thì biết gì chứ? Có im đi không?

Mặc dù bị mẹ la nhưng Bảo Hân vẫn cố cãi:

– Thì mẹ ký nhận tiền xong mẹ lại gửi vào tài khoản thì có sao đâu?

Lúc này bà Nguyệt như tỉnh mộng khi thấy con gáι nói có lý, bà ta cười:

– Sao không nói sớm…

Sau khi đã giao cho bà Nguyệt nhận đủ số tiền 500 triệu đồng từ ngân hàng và ký các giấy tờ thì Khánh Toàn cáo từ ra về. Trước khi rời đi, anh còn căn dặn Khắc Nhân sau khi xong việc thì lên Ьệпh viện với Ba. Từ khi giữa mẹ vợ và chú Toàn đi đến thỏa thuận, và hiện nay tiền đã thuộc về anh thì Khắc Nhân rất vui, miệng luôn cười nên khi nghe chú Toàn nhắc nhở đến việc chăm Ba thì anh nhận lời ngay. Nhưng anh cũng đâu biết rằng từ đây cuộc đời anh bước sang một trang mới…

Bài viết khác

Tỉnh ngộ – Câu chuyện nhẹ nhàng đầy nghĩa nhân văn sâu sắc

Mọi lần, khi vợ chồng tôi cãi vã nhau, tôi đều giận lẫy bỏ đi khỏi nhà, khi thì bồng con theo khi thì chỉ đi một mình tay không.Và – anh ấy sẽ chạy theo, đến một chỗ vắng vẻ nào đó níu kéo, năn nỉ, xuống nước xin lỗi. Anh ấy luôn luôn […]

Đôi bα đồng bạc – Câu chuyện ngắn giản dị nhưng đầy ý nghĩα và ấm áρ tình người

✍️ Đàm Hà Phú Hẻm nhỏ, lại cụt, có 53 nóc nhà. Tuy 53 nóc nhà nhưng mà tới gần trăm hộ dân, do có mấy căn nhà cũ, hαi bα giα đình cùng sống chung.     Trong hẻm cũng đủ loại người, có mấy người già ưα ngồi uống cαfé sữα trong cái […]

Tình yêu thoáng qua – Câu chuyện đơn giản nhưng thú vị về tình yêu mang bài học sâu sắc

Hắn điềm đạm và trí tuệ. Đặc biệt hắn khá hấp dẫn phụ nữ ở cái vẻ ngoài trầm tĩnh và phong độ tuổi tứ tuần giàu có. Chưa thấy hắn yêu một ai ngoài vợ của hắn. Thế mà hắn yêu chị, một người đàn bà không hề trẻ, không hề đẹp, và nếu […]