Giọt lệ cuối cùng 36

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 36

Thấy Khắc Nhân nói những câu từ hỗn láo để ám chỉ với mẹ, thì Thu Hoài tỏ ra mất bình tĩnh. Cô đứng bật dậy định đi về phía cậu ta, nhưng bà Dung đã vội kéo tay con gáι đồng thời nháy mắt ra chiều hãy kiềm chế. Trong lúc Thu Hoài đang chưa hiểu vì sao mà mẹ lại ngăn cản không cho mình nói phải trái với cậu Nhân. Thì thấy ánh mắt của mẹ nhìn ra cổng, và cô cũng đã nhận ra chú Khánh Toàn đang đi vào. Vừa đến cửa phòng thì chú Toàn nói với hai mẹ con bà Dung:

– Chị và cháu Hoài về đi, ở đây có em và cháu Nhân chăm anh là được rồi…

Bà Dung kéo tay con gáι đứng dậy rồi nói:

– Vậy mẹ con chị xin phép về trước nhé…

Nói xong hai mẹ con bước ra ngoài. Khi ra đến cổng thì Thu Hoài mới hỏi mẹ:

– Mẹ báo cho chú Toàn hồi nào mà chú ấy lại biết bác Minh Ьệпh vậy mẹ?

– Không phải mẹ mà là ông Minh. Khi ổng nhắn mẹ vào thì ổng nói rằng đang có chuyện cần mẹ giúp đỡ. Lúc đầu mẹ chưa hiểu chuyện gì nên lưỡng lự, đến khi ổng nói nhờ mẹ gọi cho chú Toàn để ổng nói chuyện thì mẹ mới hiểu. Hóa ra ông Minh trước khi bị đột quỵ đã hứa với thằng Nhân rằng cho nó 500 triệu để xây nhà. Nhưng bây giờ ổng bị vậy nên nhờ việc này cho chú Toàn giải quyết.

– Vậy là chú Toàn sẽ đưa cho cậu ta 500 triệu thay bác Minh? Theo con thì không nên đưa. Nhất là lúc này bác ấy lại đang Ьệпh…

– Bác Minh không muốn thất hứa, nhưng chú Toàn giao tiền với điều kiện…

Rồi bà kể cho con nghe về suy nghĩ của ông Minh. Sở dĩ ông ấy giao cho chú Toàn làm việc này vì ông nghi ngờ mẹ con bà Nguyệt lập mưu để chiếm đoạt số tiền này. Nếu như vậy thì chú Toàn sẽ có cơ sở để lấy lại, hoặc ít ra thì thằng Nhân cũng nhận ra được bộ mặt thật của mẹ con bà Nguyệt. Nghe xong những lời mẹ nói thì cô thốt lên:

– Thương bác ấy quá…

Đúng lúc đó thì điện thoại của cô đổ chuông, nhìn màn hình thì cô nói với mẹ:

– Là Ba gọi…

Bà Dung trả lời hờ hững:

– Con nghe đi xem ổng nói gì?…

– Dạ mẹ…

Nói rồi cô mở loa ngoài cho hai mẹ con cùng nghe. Từ đầu dây bên kia, tiếng ông Chánh như đang nức nở:

– Hoài ơi, Ba khổ lắm con ơi…

– Giờ Ba đang ở đâu?

– Ba đang ở nhà trọ…chứ cũng chẳng biết đi đâu bây giờ…

– Đang còn nhà ở quê, tại sao Ba lại không về chứ? Có ai bắt Ba phải ở nhà trọ đâu? Chẳng qua Ba muốn ʇ⚡︎ự hành mình thôi.

– Nhà đó đang cho người ta thuê, mỗi tháng cũng có thêm ít tiền…

Thu Hoài dằn từng tiếng:

– Tiền, Tiền,… tại sao với Ba cũng chỉ có tiền? Ba có nhà không ở cho người ta thuê, còn mình thì ở nhà trọ, Có ai mà như Ba không chứ?

Thấy ông Chánh im lặng, cô nói tiếp:

– Ba nghe con nói nè, đáng lý căn nhà ở quê là của mẹ một nửa, nhưng mẹ không lấy mà giao cho Ba làm nơi thờ cúng gia tiên. Bây giờ Ba về đó ở, không có gia đình nhưng cũng còn bà con chòm xóm. Ba cứ cất tiền để làm gì? Mai mốt có mang theo được không?

Im lặng một hồi rồi ông Chánh nói:

– Mai mốt không còn thì Ba cũng để lại cho con…

– Con không cần, ba có tiền mà không dám ăn, dám mặc. Tại sao Ba lại khờ thế chứ?

Thấy ông ta im lặng, cô nói tiếp:

– Giờ con đang phải đi làm, Ba nghe lời con chuyển về quê đi nhé…

– Vậy mẹ con…Bà ấy có nói gì đến Ba không?

– Con khuyên mẹ nên ly hôn Ba, bởi cuộc đời mẹ khổ lắm rồi, con nghĩ Ba cũng nên buông tha cho mẹ, đừng làm khổ mẹ nữa…

Thấy ông Chánh im lặng, Thu Hoài nói tiếp:

– Rồi Ba có về căn nhà ở quê không? Mẹ nói nếu Ba không về ở thì mẹ sẽ kêu người bán chia đôi đó…

– Để làm nhà thờ chứ sao lại bán?

– Nhưng Ba không ở mà lại cho thuê, thì mẹ bán cũng đúng thôi…

Ông Chánh im lặng mặc cho con gáι muốn nói gì thì nói. Cạnh bên bà Dung cũng đang chăm chú lắng nghe. Có một điều lạ là cô chỉ thấy khuôn mặt mẹ buồn nhưng tuyệt nhiên không một giọt nước mắt. Phải chăng ở mẹ nước mắt đã chảy ngược vào trong nên mẹ không thể khóc được nữa? Thấy Ba im lặng nên cô tưởng Ba đã dừng định cúp máy thì ông Chánh bỗng nói:

– Có lẽ cũng phải thế thôi. Ba đã làm khổ mẹ con quá nhiều, Ba xin lỗi…

– Ba về quê đi, ngày nghỉ con sẽ về thăm Ba…

– Ba cảm ơn vì con vẫn nghĩ đến Ba…

Trong suốt câu chuyện, không chỉ mình ông Chánh mà ngay cả Thu Hoài cũng tuyệt nhiên không nhắc gì đến ông Minh, hay việc cô không phải là con ruột của Ba. Bởi ai cũng hiểu dù sao hai cha con cũng đã gắn bó với nhau hơn hai mươi mấy năm trời. Tuy ông Chánh không sanh ra cô, nhưng ông ấy cũng là người cha tốt, chăm sóc dạy dỗ cô từ khi mới lọt lòng cho đến khi trưởng thành. Cô nguyện với lòng rằng sau này sẽ chăm sóc Ba Chánh thật tốt, để báo hiếu cho cha khi tuổi già đã đến.

Bà Dung ngồi nghe im lặng không nói một lời nào. Mặc dù không nói ra, nhưng không phải bà không suy nghĩ. Đã từng là vợ chồng sống với nhau hai mươi mấy năm trời, bà chính là người hiểu ông ấy nhiều nhất. Chỉ vì cái tính ích kỷ mà không phải chỉ với người ngoài, bản thân ông ta cũng rất khổ. Ăn không dám mà mặc cũng không bao giờ mua cho mình một bộ quần áo mới. Vợ con mua cho gì thì mặc đó, miễn là ông ấy không phải bỏ tiền. Bà đã nói rất nhiều lần nhưng vẫn chứng nào tật đó. Bà biết tính cách đó nó đã thành bản chất thì không bao giờ thay đổi. Hiện nay bà còn mẹ già cần phải chăm sóc, hơn nữa bà nghĩ cũng đã đến lúc giải phóng bản thân mình. Hơn nửa đời người, bà sống trong chịu đựng và nhẫn nhịn mà không hé môi nói một lời nào. Bởi cho dù bà có nói như thế nào thì cũng vô ích mà thôi…

Sau khi hai mẹ con ra về thì Khánh Toàn nói chuyện với Khắc Nhân. Anh nhìn thấy mặt cậu ta có vẻ buồn nên hỏi:

– Ba cháu tỉnh lại rồi, may mà đưa kịp vào viện…cháu cũng đừng buồn nữa…

– Nhưng cháu tức lắm…

– Tức vì chuyện gì?

– Cháu thấy bây giờ Ba không còn cần cháu nữa…

Khánh Toàn nhìn thẳng vào mặt Khắc Nhân rồi nói:

– Cháu thật là một chàng trai ích kỷ, Ba cháu đã hy sinh cả tuổi thanh xuân để nuôi cháu nên người. Vậy mà bây giờ khi Ba cháu đang nằm trong kia, không biết Ьệпh tật thế nào thì cháu chỉ nghĩ đến bản thân mình, so bì với người phụ nữ mà Ba cháu yêu thương. Cháu biết Ba cháu nhờ bác sỹ gọi bà Dung vào để làm gì không? Để nhờ bà ấy gọi cho chú đến để đưa tiền cho cháu. Thật thương Ba cháu mặc dù đang nằm tгêภ giường Ьệпh mà vẫn nhớ đến lời hứa với con trai…trong khi đó cháu thì sao hả?

Nghe nhắc đến tiền thì khuôn mặt Khắc Nhân sáng hẳn lên, cậu ta xin lỗi rối rít:

– Cháu đã hiểu nhầm Ba cháu, cháu sẽ xin lỗi Ba, xin lỗi chú…

– Người mà cháu cần xin lỗi chính là bà Dung. Chính bà ấy đã khuyên Ba cháu giữ lời hứa, bởi số tiền này giao cho nhà vợ cháu để xây nhà…

– Dạ, đúng rồi. Chú cứ giao cho vợ cháu rồi chúng cháu sẽ xin phép mẹ vợ để xây nhà…

– Không biết Ba cháu thì thế nào? Nhưng tiền chú giao thì phải viết giấy tờ đàng hoàng…còn không thì chờ lúc nào Ba cháu khỏi Ьệпh rồi tính…

– Vâng, dĩ nhiên cháu phải viết giấy cho chú chứ?

– Cháu viết thì nói làm gì? Thế nhỡ mày lấy tiền xong đưa cho mẹ vợ, rồi bả không cho xây thì mày tính sao?

– Vậy giờ mẹ cháu phải viết giấy à chú?

– Đúng rồi, đấy là chú thương mày mới nói, nếu không chẳng dại gì chú dây vào chuyện này…

– Vâng, cháu hiểu rồi…

Hai chú cháu chụm đầu vào nói chuyện, thật ra chỉ có mình Khánh Toàn nói còn Khắc Nhân thì lắng nghe. Nói xong anh lấy từ trong túi ra một tờ giấy gấp làm tư, đưa cho Khắc Nhân rồi căn dặn:

– Cháu mang về đưa cho vợ, nói nó đưa cho mẹ là chủ đất. Nếu đồng ý thì ký tên rồi báo cho chú biết thời gian gặp ở ngân hàng để nhận tiền…

Không cần xem nội dung trong giấy viết gì, Khắc Nhân vội cầm giấy bỏ ngay vào túi rồi nói:

– Chú ở lại với Ba nhé, cháu về một chút rồi chạy lên…

– Ừ, nếu mẹ vợ không chịu thì nói chờ khi nào Ba khỏi Ьệпh rồi sẽ thực hiện lời hứa, còn muốn lấy tiền của chú Toàn thì ký vào giấy.

– Dạ, cháu nghĩ mẹ sẽ ký. Khi nào Ba khỏi thì cháu sẽ xin Ba mang trả chú…

– Chuyện đó nói sau, mày đội nhà vợ lên đầu rồi con ạ…

Khi Khắc Nhân vừa đi khỏi thì anh lấy điện thoại gọi cho một ai đó:

– Bà ta sắp có tiền, cậu gọi đòi đi nhé. Chậm là chủ nợ khác lấy mất đấy.

Nói xong Khánh Toàn ngồi suy nghĩ, anh thuơng ông Minh như một người anh, một nguời ân nhân đã cứu công ty của anh khỏi bờ vực phá sản. Anh biết sở dĩ anh ấy không lấy vợ vì trong tιм anh ấy vẫn in đậm hình ảnh của chị Dung. Anh nghĩ mình phải làm một cái gì đó để giúp hai nguời…

Về đến nhà vừa cho mẹ ăn xong, định đi nghỉ một lát thì tiếng chuông điện thoại lại đổ chuông. Bà Dung ngạc nhiên khi cuộc gọi là của cậu Toàn. Vừa mới đây ở Ьệпh viện còn gặp cậu ấy có thấy nói gì đâu? Không hiểu sao bây giờ lại gọi. Chợt bà hốt hoảng khi nghĩ đến ông Minh, có bao giờ Ьệпh của ông ấy lại trở nặng không? Bà vội lên tiếng:

– Chú Toàn gọi cho tôi có gì không?

– Dạ, chị đang ở đâu ạ?

– Tôi đang ở nhà, có chuyện gì thì nói đi…

Ngập ngừng một hồi, Khánh Toàn nói:

– Anh Minh Ьệпh đúng vào thời điểm này mà em bận quá, mà để ảnh nằm ở đó một mình thì cũng không yên tâm…

Không ngờ bà Dung lên tiếng:

– Chú bận thì cứ đi đi, tôi có thể chăm cho ổng ban ngày, còn buổi tối thì chú trực nhé…

– Dạ, vất vả cho chị rồi…

– Không sao, tôi cũng rảnh mà

Thật ra đây là ý của Khánh Toàn, chỉ có cách này thì bà Dung mới chịu đến Ьệпh viện chăm ông Minh. Bà nấu nồi cháo rồi mang vào cho ông ấy, nếu như bác sỹ chưa cho ăn thì bà ăn thay bữa chiều cũng được. Phần còn lại trong nồi bà để mẹ có đói thì lấy ăn, mọi việc xong xuôi rồi bà điện cho con gáι tranh thủ về sớm chăm cho ngoại ăn. Thấy mẹ nói phải vào Ьệпh viện chăm Bác Minh thay cho chú Toàn về đi công việc, thì Thu Hoài cũng có chút ngạc nhiên. Tại sao cậu Nhân lại không chăm cho Ba chứ? Cậu ta vẫn luôn miệng tỏ ra có hiếu lắm mà.

Ông Minh đã được chuyển sang phòng riêng để điều trị, nên khi bà Dung đến thì vào thẳng phòng, mà không phải ngồi chờ ở ngoài như phòng cấp cứu. Nhìn ông nằm thiêm thϊếp với da mặt tái xanh mà bà Dung không cầm nổi ҳúc ᵭộпg. Sợ ông ấy nhìn thấy mình yếu đuối nên bà vội để cà mên cháo lên bàn, rồi quay lưng bước nhanh ra ngoài. Nghe tiếng động nên ông Minh tỉnh giấc, chợt nhìn thấy bà Dung thì ông thoáng ngạc nhiên, khẽ gọi:

– Dung ơi…

Bà Dung dừng lại, một thoáng ҳúc ᵭộпg rồi bà trấn tĩnh hỏi:

– Anh có cần gì không? Chú Toàn bận công việc nên điện cho em lên thay…

Nghe thấy thế thì ông Minh khẽ mỉm cười, ông đã hiểu tại sao cậu Toàn lại làm như vậy. Ông nói khẽ:

– Cho anh xin miếng nước…

Tay rót nước nhưng bà hỏi ông:

– Anh thấy trong người thế nào? Có đỡ hơn không?

– Anh cũng đỡ rồi, may quá…

– May gì chứ? Anh phải chú ý đến sức khỏe của bản thân mình. May mà lúc đó đang ở công ty, nếu như lại xảy ra ở nhà chỉ có một mình thì sao hả?

Không hiểu sao nghe bà ấy la rầy mà ông lại cảm thấy ấm áp đến thế. Giá như ông cứ mãi được nghe những lời quan tâm như thế này, từ người phụ nữ mà ông yêu thương thì thật hạnh phúc quá…

Bài viết khác

Con gάι củα người tα – Một câu chuγện nhân văn đầγ ắρ tình người

Tiệc rửα lon Trung Úγ củα tôi chung với tiệc đầγ thάng củα con gάι tôi và “con gάι củα người tα”. Con gάι củα người tα sαu 24 giờ sinh rα đã trở thành con gάι củα tôi, và chỉ sinh sαu con gάι củα tôi có 4 giờ tại Bảo Sinh Viện Quân […]

Có phúc sẽ có phần – Câu chuyện nhân văn

Vừa cưới hôm trước, dù rất buồn ngủ nhưng 5 giờ sáng hôm sau tôi vẫn cố bò dậy vì nhớ mẹ dặn con dâu phải thức khuya dậy sớm ở nhà chồng. Thấy bố chồng quét nhà, tôi liền bảo: – Bố để con quét ạ. Không ngờ ông bảo: – Tao già rồi […]

Một tầm hồn – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc đầy tính nhân văn

Câu chuyện bình dị này không hư cấu với 90 ρhần tɾăm sự thật. Nhân vật chính giờ là một Bác sĩ giỏi, với tɾình độ chuyên khoα cαo, và đαng giữ vị tɾí lãnh đạo tɾong ngành Y tế. “Người học tɾò đạρ xích lô”, mong được chiα sẻ với các đồng nghiệρ và […]