Giọt lệ cuối cùng 35

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

Không ngờ nhờ tiếng chuông điện thoại mà đã cứu một ๓.ạ.ภ .ﻮ người. Vì tưởng Giám đốc ngủ nên Thu Hoài không dám gọi. Nếu không có bác Vinh bảo vệ vào kịp thì không biết chuyện gì xảy ra. Khi đến Ьệпh viện thì ông Minh được đưa ngay vào phòng cấp cứu. Các bác sỹ cho biết ông bị đột quỵ, nhưng may được đưa đến Ьệпh viện cấp cứu trong 72 giờ vàng nên tính ๓.ạ.ภ .ﻮ không bị đe dọa…

Nghe tin Ba nhập viện thì vợ chồng cậu Nhân cũng vội chạy đến. Lúc này chỉ có mình Thu Hoài đang ngồi nói chuyện điện thoại với mẹ. Vừa đến nơi cậu ta không chào không hỏi mà nói trống không:

– Chị là trợ lý ăn lương của công ty mà khi Ba tôi bị đột quỵ chị cũng không biết. Vậy là sao hả?

Từ đầu dây bên kia, bà Dung nghe tiếng người quát con gáι thì hỏi:

– Chuyện gì vậy? Ai vừa nói mà khó nghe như thế?

– Con trai bác Minh…

– Cậu ta ăn nói như vậy mà con cũng nghe được hay sao?

– Mẹ yên tâm, hắn chưa đụng đến tên con mà…

Thấy Thu Hoài ngồi im, Khắc Nhân tiến lại gần rồi nói tiếp:

– Này chị kia, bộ chị không có nghe thấy tôi nói gì hả?

Thu Hoài bỏ điện thoại vào giỏ ҳάch nhưng không tắt, vì cô cố ý để mẹ nghe được những gì đang xảy ra. Đứng dậy gạt tay cậu ta đang chỉ vào mình, cô gằn giọng:

– Bỏ tay xuống, cậu đang làm gì thế hả? Tôi có tên được cha mẹ đặt cho đàng hoàng, vậy tại sao cậu không gọi? Thiết nghĩ đó là phép lịch sự tối thiểu, để những người có học như cậu phải biết mà cư xử với người khác.

Ông Minh lúc này đã tỉnh và nghe thấy tiếng con trai lớn tiếng ở bên ngoài. Thì ông nói gì đó rồi bác sỹ gật đầu đi ra:

– Ai là người nhà của Ьệпh nhân Hoàng Minh?

Khắc Nhân vội lao tới:

– Có tôi, tôi là con trai duy nhất của Ba tôi…

Bác sỹ chỉ nói ngắn gọn:

– Vậy thì theo tôi…

Cậu ta ngạc nhiên:

– Đi đâu vậy bác sỹ?

– Bệnh nhân Hoàng Minh cần phải truyền ɱ.á.-ύ, mà nhóm ɱ.á.-ύ O hiện tại ngân hàng ɱ.á.-ύ của Ьệпh viện không còn. Do đó cậu theo tôi đến phòng xét nghiệm để có thể tiếp ɱ.á.-ύ cho ông ấy…

Không hiểu sao mặt Khắc Nhân bỗng tái đi, cậu ta hỏi bác sỹ:

– Bác sỹ vừa nói Ba tôi nhóm ɱ.á.-ύ O? Vậy bác sỹ có nhầm không?

Bác sỹ nghiêm nét mặt:

– Chúng tôi là bác sỹ mà ngay cả nhóm ɱ.á.-ύ của Ьệпh nhân còn nhầm như cậu nói, thì làm sao cứu sống được người Ьệпh chứ? Tại sao cậu lại hỏi thế? Cậu có biết mình thuộc nhóm ɱ.á.-ύ gì không? Ở đây còn ai có nhóm ɱ.á.-ύ O nữa thì theo tôi…

Không hiểu nghĩ sao mà Thu Hoài đứng dậy đi theo bác sỹ. Khắc Nhân không còn cách nào khác cũng đành đi theo. Hai người được đưa vào phòng lấy mẫu ɱ.á.-ύ, gương mặt cậu ta tỏ ra lầm lỳ, trong khi Thu Hoài thì hết sức bình thản. Cô đã hứa với lòng không liên quan gì đến tài sản của ông Minh. Nhưng trước thái độ hỗn láo coi thường của tên Nhân, thì chút ʇ⚡︎ự ái trong con người cô không cho phép mình ngồi yên được nữa. Có một điều cô thắc mắc là bác Minh chỉ bị đột quỵ thì tại sao lại phải truyền ɱ.á.-ύ? Có bao giờ đằng sau cái danh hão Cha và Con giữa bác ấy và tên Nhân kia, đã giấu kín một bí mật mà cô đang thấy lờ mờ ẩn hiện. Có bao giờ bác Minh đang muốn cho tên Nhân một bài học, bằng cách biết sự thật về thân thế của mình. Mà vì lời hứa bác ấy không thể nói ra? Chính vì thế nên khiến cô cũng cảm thấy tò mò, nhất là thái độ của tên Nhân khi nghe bác sỹ nói ông Minh nhóm ɱ.á.-ύ O? Phải chăng hắn biết mình không phải nhóm ɱ.á.-ύ O mà là nhóm ɱ.á.-ύ khác? Đã vậy thì cô sẽ làm tới cùng để dạy cho hắn một bài học làm người và đối nhân xử thế. Hắn dám coi thường cô trong khi cô đã nhường nhịn, và tuyên bố không quan tâm đến những vấn đề khác ngoài công việc…

Từ phòng xét nghiệm đi ra, Thu Hoài ngạc nhiên khi thấy vợ của tên Nhân cũng từ trong phòng xét nghiệm đi ra, nhưng có điều lạ là tay cô ta cứ dúi dúi gì đó vào túi áo Blu của bác sỹ. Mặc dù bị bác sỹ cảnh cáo nhưng cô ta vẫn bám theo. Nghi ngờ cô ta có dấu hiệu đút lót nhưng không được bác sỹ chấp nhận, nên Thu Hoài bỗng có hứng thú tham gia. Cô giả bộ tiến đến hỏi bác sỹ:

– Tình hình sức khỏe của Giám đốc Minh đã ổn chưa bác sỹ?

– Bệnh nhân điều trị ở phòng cấp cứu, còn bác sỹ phụ trách bên phòng xét nghiệm nên không biết…

– Cảm ơn bác sỹ ạ…

Thấy sự xuất hiện của Thu Hoài, thì cô ta cũng vội đi nhanh về phòng xét nghiệm và ngồi chờ bên ngoài. Không cần bận tâm, cô đi về phòng cấp cứu thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy mẹ Dung cũng đang ngồi ở đó. Khi cô vừa tới nơi thì một bác sỹ đi ra nói với mẹ:

– Chị là Thu Dung?

– Vâng, tôi đây…

– Chị có thể vào gặp Ьệпh nhân…

Nhìn thấy con gáι đang đi lại gần thì bà Dung định nói với con điều gì đó. Nhưng vì có bác sỹ đang chờ, nên bà chỉ vào cái ghế trước cửa rồi bước nhanh vào phòng theo bác sỹ. Thu Hoài ngạc nhiên và muốn hỏi mẹ rất nhiều nhưng cάпh cửa phòng đã đóng lại, không còn cách nào khác cô đành ngồi xuống và chờ đợi…

Đúng như Thu Hoài nghi ngờ, từ khi nghe bác sỹ nói về nhóm ɱ.á.-ύ của ông Minh không trùng với nhóm ɱ.á.-ύ của mình, thì Khắc Nhân vô cùng lo lắng và thắc mắc. Chính anh cũng không biết tại sao mà mình lại không trùng nhóm ɱ.á.-ύ với ba. Ngày mai hai cha con sẽ đến ngân hàng và Ba đã hứa cho anh 500 triệu để xây nhà. Bây giờ Ba lại Ьệпh như thế này, và điều khó hiểu là tại sao anh lại không trùng nhóm ɱ.á.-ύ với Ba chứ?

Người lo lắng không kém Khắc Nhân đó chính là Bảo Hân vợ anh. Ngày mai là ông Minh cho vợ chồng con trai 500 triệu để xây nhà thì bây giờ ông đổ Ьệпh. Chuyện chưa dừng ở đó khi nhóm ɱ.á.-ύ của chồng cô lại không trùng với Ba. Bỗng cô liên tưởng đến một chuyện gì đó không hay, có bao giờ chồng cô không phải là con ruột của ông Minh không? Mẹ anh thì quα ᵭờι rồi, giờ cô biết hỏi ai? Trước mắt cô phải tìm cách làm sao chứng minh Khắc Nhân có cùng huyết thống với cha, còn mọi chuyện để tính sau. Nghĩ là làm, Bảo Hân vào phòng năn nỉ bác sỹ giúp đỡ nhưng không được chấp nhận. Do vậy mới có việc Thu Hoài nhìn thấy cô ta đi theo bác sỹ…

Từ trong phòng xét nghiệm đi ra, Khắc Nhân nhìn quanh không thấy vợ đâu thì lấy điện thoại ra gọi. Phải hồi chuông thứ hai thì mới thấy Bảo Hân nghe máy, nhưng giọng nói không có gì là vui vẻ:

– Alo…

– Ủa, em đang ở đâu mà anh không nhìn thấy?

– Thấy mà làm gì? Tôi về nhà rồi…

– Sao lại về nhà, phải ở lại xem tình hình của Ba thế nào chứ?

Bảo Hân không thèm trả lời, cô ta đang thất vọng bởi những thắc mắc của cô trước giờ, về việc ông Minh gây khó khăn và không cho con trai tiền để xây nhà là có cơ sở. Rất có thể Khắc Nhân là con riêng của bà Tuyết, chứ không phải là con của ông Minh. Và như vậy thì việc thừa hưởng tài sản, công ty cũng sẽ không có hy vọng.

Bảo Hân nổi ɱ.á.-ύ điên và cho rằng mình đã bị lừa. Cô muốn làm một cái gì đó cho hả giận, nếu như mẹ cô không gặp khó khăn, nếu như Khắc Nhân không là người duy nhất thừa hưởng khối tài sản của ông Minh, thì làm gì có chuyện cô đồng ý lấy anh ta? Nhưng bỗng nhớ đến lời hứa cho Khắc Nhân 500 triệu mà cô ghìm mình lại. Phải hết sức bình tĩnh và khôn khéo, nóng giận bây giờ cũng chẳng ích gì. Chi bằng cố gắng chịu đựng để lấy xong tiền, xem sự thật câu chuyện như thế nào rồi tính sau. Nghĩ như vậy nên cô trả lời:

– Chóng mặt quá nên em về luôn, hơn nữa ở đó có mẹ con chị Hoài rồi, đông người cũng đâu có ích gì?

Khắc Nhân ngạc nhiên và có vẻ lo lắng:

– Em có sao không? Nếu thấy mệt thì cứ ngồi nghỉ rồi chờ anh chở về chứ? Mà em nói mẹ con chị Hoài? Em nói vậy có nghĩa cả bà ta cũng đến đây?

Bảo Hân không trả lời mà hỏi lại:

– Thế anh đang ở Ьệпh viện mà không nhìn thấy à?

– Không đuợc, bà ta coi anh là gì chứ? Mà anh có thấy gì đâu? Chỉ có mình chị ta đang ngồi ngoài ghế thôi…

Bảo Hân cuời:

– Thế anh định làm gì? Anh định cҺửι nhau hay đuổi nguời ta? Xin trả lời rằng anh không có quyền gì cả, chưa nói chuyện liệu anh có phải là con ruột của Ba anh không? Hay là con riêng của mẹ anh? Đến lúc đó có khi bà ta còn đuổi anh ra khỏi nhà cũng nên…

– Em đang nói gì thế hả? Anh vừa hỏi bác sỹ, không phải cứ trùng nhóm ɱ.á.-ύ mới cùng huyết thống. Vậy bây giờ anh phải làm sao?

– Anh phải hết sức bình tĩnh, thậm chí là lễ phép với bà ta. Biết đâu Ba không đồng ý cho anh tiền xây nhà, nhưng bà ta nói thì Ba lại đồng ý thì sao?

Thấy Khắc Nhân im lặng và có vẻ chú ý lắng nghe, Bảo Hân nói tiếp:

– Chuyện cùng huyết thống hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Vấn đề anh khôn khéo thế nào để Ba thuơng mà cho tiền mới là quan trọng. Cho nên anh phải nghe em không đuợc nói bất cứ điều gì, hơn thua lúc này chỉ có thiệt mà thôi. Anh cố gắng chăm sóc thật tốt để Ba cảm động…biết đâu đó…

Bảo Hân nói xong bỏ dở câu nói rồi im lặng. Khắc Nhân an ủi vợ:

– Anh hiểu rồi…em cố gắng nghỉ ngơi đi, có gì thì gọi cho anh…

Bảo Hân không thèm trả lời, nhưng Khắc Nhân đâu biết rằng số phận mình đã đuợc định đoạt. Thật ra Bảo Hân không yêu gì cậu ta, mà chẳng qua thấy anh chàng là con trai duy nhất, sau này thừa hưởng gia tài đồ sộ nên mới bày ra chuyện mang bầu. Thật ra căn biệt thự mà gia đình cô đang ở cũng là thuê của một nguời bạn Việt kiều, Bà Nguyệt mẹ Bảo Hân làm ăn thua lỗ nên nợ nần chồng chất. Chính vì thế mới nghĩ ra chuyện để Khắc Nhân về xin tiền của Ba. Tiền thì chưa có mà bỗng dưng lại xuất hiện một đứa con riêng của ông Minh, khiến hai mẹ con bà Nguyệt đứng ngồi không yên.

Chuyện nọ chưa xong thì lại đến chuyện kia, nay Khắc Nhân lại không trùng nhóm ɱ.á.-ύ với cha. Nếu quả thật anh ta không phải là con ruột của ông Minh, thì hoàn toàn bất lợi trong việc hưởng tài sản. Trong trường hợp này chỉ còn cách cố gắng kiếm được số tiền 500 triệu như ông ấy đã hứa thì may ra…

Mặc dù nghe vợ nói nhìn thấy bà Dung cũng có mặt ở Ьệпh viện, nhưng Khắc Nhân chỉ thấy một mình Thu Hoài đang ngồi ngoài cửa. Lưỡng lự nửa muốn đến nửa lại không, bởi anh nghĩ có đến đó cũng không biết nói chuyện gì. Chị ta thì liên tục nói chuyện điện thoại với ai đó, nếu anh có đến đó thì cũng ngồi chờ và im lặng mà thôi…

Khoảng 30 phút sau thì bà Dung từ trong phòng cấp cứu đi ra. Hóa ra là vợ anh nói đúng, các bác sỹ vẫn cho người nhà vào thăm Ьệпh nhân, vậy thì tại sao anh lại không vào mà phải ngồi ở ngoài này chứ? Nghĩ như vậy nên Khắc Nhân vội đi lại, và cứ thế đẩy cửa bước vào trước sự ngạc nhiên của mọi người. Nhưng ngay lập tức anh bị các bác sỹ mời ra ngoài, Khắc Nhân thắc mắc:

– Rõ ràng chính mắt tôi nhìn thấy bà ta mới từ trong này đi ra. Vậy tại sao bà ta thì vào được, còn tôi là con ruột của Ba thì lại không được vào chứ?

– Yêu cầu anh ra ngoài cho chúng tôi làm việc. Bệnh nhân Minh còn yếu, hiện nay đang ngủ nên anh không vào được?

– Thế tại sao bà ta lại được vào?

– Đó là theo yêu cầu của Ьệпh nhân Minh, muốn được gặp bà Thu Dung. Còn nguyên nhân vì sao thì khi ông ấy tỉnh lại thì anh có thể hỏi…

Cắn chặt hai hàm răng vào nhau để khỏi bật ra tiếng khóc. Khắc Nhân vừa tủi thân vừa giận Ba, đã bao lâu rồi hai cha con chỉ có nhau, vậy mà Ba nỡ quên con chỉ vì một người đàn bà. Tại sao bà ta thì Ba lại muốn gặp, còn con thì không chứ? Rồi đây không biết chuyện gì còn xảy ra khi trong cuộc sống của hai cha con xuất hiện mẹ con bà ta nữa…

Bài viết khác

Bài học từ người lái xe củα tỷ ρhú – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc tɾong cuộc sống

Bà chủ giàu có thấy nhân viên lái xe củα mình ᵭã làm việc chăm chỉ tɾong nhiều năm. Vì muốn người lái xe này vẫn có một cuộc sống ổn ᵭịnh khi về hưu, nên Ьà chủ này ᵭã ᵭưα cho người lái xe tấm séc tɾị giá 1 tỷ ᵭồng. Không ngờ lái […]

Tưởng bở – Câu chuyện hài hước hỏm hỉnh ý nghĩa sâu sắc

“Alô! Cô Lαm đấy ạ?” “Ừ, cô đây!” Nhìn thấy số máy lạ, mọi khi là tôi tắt máy hoặc cứ để cho chuông reo, nhưng hôm nαy mát trời (do mưα suốt) nên tôi nghe thử xem sαo? Mặc dù tên tôi là Lâm nhưng thôi kệ, cứ thử nghe xem cháu nói gì. […]

Lỗi lầm và niềm ân hận, cuộc sống ai cũng sẽ mắc sai lầm nhưng phải biết nhận lỗi và thay đổi để trở nên tốt hơn

Vào những ngày cuối năm 2002, trên các trαng báo củα Ý đã xuất hiện một thông báo tìm người rất đặc biệt: “Ngày 17/5/1992, Ở bãi đậu xe đường số 5, khu tҺươпg nghiệρ thành ρhố Avenue, một người ρhụ nữ dα trắng bị một chàng trαi dα đen cưỡng Һιếρ.Không lâu sαu, người […]