Giọt lệ cuối cùng 34

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 34

Cố gắng tỏ ra bản lĩnh để động viên mẹ bớt lo lắng, nhưng trong tιм Thu Hoài cũng đau đớn lắm. Hình ảnh cha gục đầu xuống hai cάпh tay ngồi khóc truớc mặt con gáι, mà cô không thể nào quên được. Chẳng phải sau ngày gặp Ba ở quán cafe, cô đã từng nghĩ sẽ khuyên mẹ tha thứ cho Ba để cố gắng giữ lại mái ấm gia đình. Nhưng từ hôm đó đến nay đủ thứ chuyện xảy ra mà cô chưa kịp nói, thì bây giờ chính cô lạilà người khuyên mẹ ly hôn? Chấm dứt sự hàn gắn của một gia đình…

Mặc dù giằng xé nội tâm và không có ai lại muốn gia đình tan vỡ. Nhưng cô thấy đã đến lúc phải đi đến quyết định, cho dù có phải cay đắng cỡ nào. Thời gian qua, cô thấy cuộc sống của mẹ ngập tràn nỗi buồn và nước mắt, mà không hề có nụ cười. Nếu tình trạng này kéo dài thì e rằng mẹ sẽ không chịu nổi. Hơn nữa tính ích kỷ, bảo thủ của Ba đã là bản chất thì rất khó thay đổi. Cho dù Ba có hứa hay xin lỗi, chẳng qua cũng chỉ nhằm đạt được mục đích của bản thân mình mà thôi.

Lúc này bà Dung mới hỏi con lý do vì sao đang giờ làm mà lại về nhà? Nhưng Thu Hoài cũng đã có câu trả lời nên cô cuời cho mẹ yên tâm, đồng thời kể cho mẹ nghe chuyện vừa xảy ra ở công ty, khi Khắc Nhân con trai ông Minh đến nói những câu từ không hay. Bà Dung im lặng nghe con nói một hồi rồi lên tiếng:

– Con đã từng hỏi mẹ có thể quay lại với bác Minh không? Thì bây giờ mẹ trả lời rằng không. Bởi việc đó ở lứa tuổi này đâu còn ý nghĩa. Tất cả những gì giữa hai người chẳng qua chỉ còn là kỷ niệm. Mẹ đã không còn là một cô gáι Thu Dung ngây thơ, dễ tin người như ngày xưa. Mà bây giờ là một bà Dung mạnh mẽ, bản lĩnh vượt qua số phận để ʇ⚡︎ự giải thoát, và đón nhận niềm vui và hạnh phúc từ chính gia đình mình. Nếu con hỏi mẹ yêu ai thì mẹ trả lời rằng mẹ chỉ yêu chính bản thân mình mà thôi…

– Vậy tại sao mẹ lại khóc?

– Mẹ không khóc, đó là do nước mắt ʇ⚡︎ự chảy ra đấy chứ…

Nhìn khuôn mặt mẹ vừa nói, lại có cả nụ cười nhưng nước mắt mẹ vẫn rơi, thì cô hiểu rằng mẹ đang ʇ⚡︎ự dối lòng mình… Cô biết mẹ vẫn còn tình cảm với bác Minh nên mẹ mới lẩn tránh mỗi khi gặp mặt Bác ấy. Điều đó cũng hoàn toàn dễ hiểu bởi bây giờ hoàn cảnh đã thay đổi, mỗi người đều đã có gia đình, có con cái và lẽ dĩ nhiên sự ích kỷ trong mỗi con người sẽ liên quan đến tài sản. Mẹ hiểu tình cảm bây giờ giữa mẹ và bác Minh không còn ngây thơ như thủa hai người là những chàng trai, cô gáι còn ᵭộc thân, mà ngược lại rất phức tạp ở phía sau. Chính cô cũng nhận ra điều đó khi nghe những câu từ mà Khắc Nhân con trai bác Minh đã nói ra khi thấy sự xuất hiện của cô. Cô hiểu những suy nghĩ của cậu ấy bởi sự việc xảy ra quá bất ngờ. Ngay cả bản thân cô khi nhận lời vào làm việc tại công ty cũng hoàn toàn vô tư. Chỉ nghĩ rằng trong khi mình chưa có việc làm và cơ hội đến thì cố gắng, ngoài ra không có một sự suy nghĩ nào khác. Cô trả lời mẹ:

– Con không làm trợ lý cho bác Minh nữa…

– Tại sao?

– Một khi con đã biết về nguồn cội của mình, thì ngay cả trong suy nghĩ lẫn việc làm đều không còn ʇ⚡︎ự nhiên như trước nữa…

– Mẹ lại nghĩ khác, con làm và hưởng lương bằng chính sức lao động của mình. Chúng ta chưa biết việc ông Minh cho trợ lý Phú nghỉ việc vì lý do gì. Nhưng chỉ vì một lý do chưa đâu vào đâu mà con nghỉ việc thì không đáng.

Thu Hoài như tỉnh mộng khi nghe mẹ nói, những lời nói đó chứng tỏ mẹ khuyến khích cho cô làm việc. Như được tiếp thêm sức mạnh, cô đứng dậy rồi bước ra ngoài. Bà Dung thấy vậy thì ngạc nhiên:

– Đang nói chuyện thì đứng dậy đi đâu đấy?

– Con đi làm…

– Cố gắng lên, con gáι của mẹ…

Hai mẹ con cùng cười. Khi đến công ty thì cô lại gặp bác Vinh bảo vệ, vừa nhìn thấy cô thì bác Vinh đã thông báo:

– Giám đốc và cậu Nhân cũng đi khỏi rồi…

– Dạ, cháu xin phép vào phòng làm việc…

Mặc dù thời gian làm việc ở đây chưa lâu, nhưng bác Vinh rất quý cô. Nhiều khi vui bác thường nói, nếu như Giám đốc Minh không cho cậu Phú nghỉ thì có khi Bác cũng mất việc rồi. Hóa ra đã nhiều lần hễ phật ý chuyện gì, là trợ lý Phú lại đe dọa cho bác Vinh nghỉ việc nên Bác ấy mới nói như thế…

Đúng lúc đó thì điện thoại của cô đổ chuông, Thu Hoài đi nhanh vào phòng để nghe máy bởi đó chính là điện thoại của Ba Chánh. Tưởng cô chưa biết chuyện gì nên khi cô vừa lên tiếng thì ông Chánh đã nức nở:

– Ba khổ lắm con ơi…

Không cần hỏi thì cô cũng biết Ba muốn nói chuyện gì nên trả lời hờ hững:

– Có chuyện gì vậy Ba? Đâu có ai làm cho Ba khổ đâu? Tất cả cũng đều từ Ba mà ra cả, vì Ba mà gia đình mình mới như thế này…

Tưởng con gáι sẽ bênh mình, nhưng không ngờ ông vừa lên tiếng thì lại bị con trách móc. Nên tất cả những gì ông đã chuẩn bị để nói với con đều biến đi đâu hết, Ông tỏ ra chán nản thở dài rồi tắt máy. Nếu như bình thường thấy cha tắt máy đột ngột thì nhất định cô sẽ gọi lại. Nhưng vì tâm trạng cô đang không tốt, hơn nữa Bác Minh cũng đã trở về nên cô đành im lặng mà không nói gì nữa…

Mệt mỏi thả mình xuống ghế Sofa, ông Minh nhìn Thu Hoài rồi nói:

– Những gì mà thằng Nhân vừa nói thì con cũng bỏ qua đi nhé. Nó là đứa không có lập trường nên bị nhà vợ xúi bẩy…

Thu Hoài cười để ông đỡ áy náy:

– Dạ không có gì. Nhưng sao cậu ấy còn trẻ mà đã lấy vợ rồi…

– Hai đứa quen nhau từ khi thằng Nhân học năm Ba đại học, rồi con bé có bầu nên không còn cách nào khác đành phải đồng ý cho cưới. Lấy lý do mẹ chồng quα ᵭờι nên hai vợ chồng muốn ở bên ngoại cho bà mẹ chăm sóc…

– Vậy đứa bé chắc nay cũng lớn rồi ạ…

– Bác cũng chẳng hiểu đầu đuôi thế nào? Chỉ biết ba tháng sau thì thằng Nhân về nói vợ bị xảy thai. Rồi từ đó cũng không về đây ở, mà chỉ thấy thằng Nhân về xin tiền để xây nhà tгêภ mảnh đất nhà vợ. Nhưng Bác không đồng ý…

Thu Hoài tỏ ra ái ngại cho hoàn cảnh của bác ấy. Nếu như chưa biết bác Minh chính là cha ruột của mình thì cô đã nói chuyện vô tư hơn. Nhưng một khi đã biết rồi thì không hiểu sao cô lại không muốn quan tâm đến nữa. Thấy Thu Hoài im lặng, ông Minh bỗng hỏi:

– Những lời thằng Nhân nói làm con bất ngờ đúng không? Bác xin lỗi vì đã không nói với con…

Không ngờ Thu Hoài trả lời:

– Dạ không sao ạ? Chuyện ngày xưa giữa Bác và mẹ cháu thế nào thì cũng là bình thường. Nhưng vấn đề quan trọng đó là sự quan tâm. Ba Chánh tuy có lỗi với mẹ, nhưng đối với cháu thì Ba vẫn là Ba của cháu. Và sau này cháu phải chăm sóc cho tròn bổn phận làm con…

– Bác xin lỗi…

– Chính vì thế cháu muốn rằng Bác hãy xem như cháu là một nhân viên làm công ăn lương như bao người bình thường khác. Thứ nhất cháu cảm thấy thoải mái, thứ hai cháu không muốn cậu Nhân lại hiểu nhầm, cháu vào công ty làm là để tranh giành tài sản với cậu ấy.

– Thật ra thằng Nhân…

Ông Minh như muốn nói gì đó nhưng dừng lại, ánh mắt buồn nhìn xa xăm ra ngoài cửa. Thu Hoài thấy vậy cũng không nói gì thêm nữa. Căn phòng bỗng trở nên im lặng, ông Minh vẫn ngồi ở bộ bàn ghế sofa còn Thu Hoài thì chăm chú nhìn vào màn hình máy vi tính. Hai bác cháu im lặng theo đuổi những suy nghĩ riêng. Thật ra sau khi nói chuyện nhắc nhở Khắc Nhân xong, thì ông trở về công ty gặp Thu Hoài. Bởi ông biết cô gáι bị sốc khi nghe Khắc Nhân nói như thế nên mới bỏ chạy ra ngoài. Ông định lần này sẽ nói thật cho con biết mọi chuyện. Nhưng giờ đây chính ông lại trở nên lúng túng khi con yêu cầu như thế. Không hiểu sao ông lại có cảm giác con gáι ông đã biết trước chuyện này. Bởi thái độ và ngay cả trong lời nói cũng hết sức bình thản. Con khôn khéo nhắc đến ông Chánh, như muốn gửi thông điệp với ông rằng, mặc dù trong người con đang có dòng ɱ.á.-ύ của ông chảy trong huyết quản. Nhưng cũng không dễ để nhận lại con, ông đã thiếu sự quan tâm, chăm sóc hay nói cách khác là thể hiện sự vô tâm…

Còn gì đau khổ hơn khi muốn nói với con mà người làm cha này không dám nói? Con đang ngồi trước mặt ông mà không dám gọi một tiếng Cha. Nét mặt nghiêm nghị và sự nghiêm túc trong từng câu từ, lời nói của con chính là bản sao của ông. Nhìn con ông như thấy mình trong đó, sao hai cha con đang ngồi rất gần nhau mà lại cảm thấy xa? Con đã nói đúng, ông là một người cha mà thiếu đi sự quan tâm. Nếu nói rằng vì không biết thì đó chẳng qua cũng chỉ là sự bào chữa cho sai xót của mình. Nhưng trong lĩnh vực gì cũng không nói, còn trong chuyện tình cảm thì không một lời bào chữa nào cho đủ.

Ông Minh im lặng bởi ông không muốn con nghỉ việc. Ông đang rất cần con trong lúc này, bởi công ty là tất cả đối với ông. Cho dù không được nhận con, nhưng hàng ngày cha con ông vẫn ở bên nhau, như vậy là hạnh phúc rồi…

Cũng vì sự xuất hiện của Thu Hoài và không muốn Khắc Nhân làm điều gì có lỗi với con gáι. Ông cũng hiểu con trai nhân cơ hội này để làm căng với cha nên ông đã nhượng bộ. Ông hứa sẽ cho con trai 500 triệu để xây nhà. Một phần ông muốn cho mọi chuyện không căng thẳng, thứ hai ông muốn làm bài test với con dâu, cầu trời mọi chuyện mà ông đang lo sợ không xảy ra…

Mặc dù không nói và nguồn tin cũng chưa kiểm chứng. Nhưng qua một đối tác và cũng là một công ty bạn, thì ông biết mẹ con dâu đang làm ăn thua lỗ và nợ rất nhiều. Có lẽ vì thế mà con dâu cứ một hai hối Khắc Nhân về xin tiền Ba. Việc xin tiền xây nhà chỉ là cái cớ thôi chứ ông cũng không lạ gì. Nhưng vì chuyện hôm nay mà ông đã nhượng bộ, đồng ý cho con 500 triệu để xây nhà…

Mải suy nghĩ rồi ông Minh gục đầu xuống bàn ngủ lúc nào không biết. Thu Hoài đang làm việc thì thấy điện thoại của giám đốc đổ chuông mà ông cũng không nghe, thì cô lại gần lễ phép:

– Giám đốc có điện thoại ạ?

Cô cứ lay gọi mà không thấy ông Minh tỉnh dậy, trong khi điện thoại Sếp để trong túi quần nên cô không dám lấy, để trả lời người ở đầu dây bên kia. Một cuộc rồi hai cuộc liên tiếp thì cô hiểu rằng, chắc có công việc cần thì người ở đầu dây bên kia mới gấp như thế. Không còn cách nào khác, cô đành gọi điện cho bác Vinh bảo vệ:

– Alo…

Vừa nghe bác Vinh lên tiếng thì cô vội nói nhanh:

– Bác Vinh ơi, sao giám đốc Minh ngủ say lắm ạ…

– Có chuyện gì không? Nếu không có gì thì cứ để yên cho ông ấy ngủ…

– Có điện thoại gọi tới, mà chiều nay Sếp có cuộc họp quan trọng với các đối tác ạ…

– Vậy để tôi lên ngay…

Khi bác Vinh lên đến nơi thì lay gọi nhưng ông Vinh cũng không dậy, và cả hai bác cháu đều hốt hoảng khi thấy mặt ông Minh trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền mê man thì vội kêu tài xế chở đi Ьệпh viện…

Bài viết khác

Thực trạng lỗi chính tả – Câu chuyện đầy ý nghĩα nhân văn và mαng tính giáo dục sâu sắc

Không biết vì sαo mà bây giờ người viết sαi chính tả nhiều quá. Có thể là ngày nαy, mạпg xã hội, Fαcebook ρhổ biến nên người tα viết nhiều, sử dụng nhiều nên mới lộ rα việc viết sαi chính tả chăng ?     Cũng có thể nhà trường hiện nαy không chú […]

Đứa trẻ hiểu chuyện – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc

Hồi mình mới 6 tuổi, bố mẹ bỏ nhau vì bố ham chơi, vô tâm, cờ bạc, nợ nần. Mình và đứa em mới sinh cũng mỗi đứa một nơi, mẹ đưa em trai đi, còn mình ở với bố và ông bà nội. Nhớ ngày ấy là năm mình vào lớp 1, mẹ thì […]

Tỷ phú miền Tây thích ở nhà lá, mỗi năm chi vài tỷ làm từ thiện

Ông Lâm Văn Phấn làm ra tiền tỷ chỉ nhờ trồng hẹ, cấy lúa. Đặc biệt, mỗi năm ông chi đến vài tỷ để làm từ thiện. Người dân ở ấp Tắc Giồng (xã Tham Đôn, huyện Mỹ Hạnh, Sóc Trăng) chẳng ai còn lạ già ông Lâm Văn Phấn và gia đình ông. Họ […]