Giọt lệ cuối cùng 33
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 33
Từ trong phòng không hiểu con gáι nói chuyện điện thoại với ai mà cười nói rất vui thì bà Dung tò mò. Vì ngồi quay lưng lại nên ngay cả khi mẹ đứng sau lưng mà Thu Hoài cũng không biết. Khi nghe con nhắc đến chuyện làm trợ lý thì bà đã hiểu người đang nói chuyện với con gáι là ai. Thật tình bà chưa muốn con làm việc với ông Minh bởi rất dễ bị hiểu nhầm. Nhưng bà biết mình cũng không có quyền cấm cha con họ gặp nhau, nhất là trong giai đoạn này Thu Hoài chưa có việc làm, Thôi thì tuỳ con quyết định. Nghĩ thế nên bà lẳng lặng đi về phòng, mà không cho con biết rằng mình đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi.
Khoảng 10 phút sau Thu Hoài nói chuyện xong thì đi vào. Thấy mẹ đang ngồi đọc sách thì con lại gần và lễ phép:
– Công ty bác Minh đang tuyển trợ lý giám đốc, mẹ cho con thử sức nha…
Bà Dung nhìn con rồi nói:
– Chuyên ngành của con học không liên quan gì đến công việc xây dựng. Con có biết vai trò trợ lý là làm gì không?
Con sẽ học lý thuyết và cả trong thực tế khi theo Bác Minh. Nhất định con sẽ làm được…
– Vậy thì hỏi mẹ mà làm gì?
– Nếu mẹ đồng ý thì con mới nhận lời…
– Vậy nếu mẹ không đồng ý?
– Thì con sẽ từ chối…
Bà Dung nghe con nói như thế thì gật đầu đồng ý. Bà dặn con:
– Dù làm ở đâu thì cũng phải cố gắng làm cho tốt nhé con…
Nghe mẹ nói thì Thu Hoài quá đỗi vui mừng, cô ôm lấy mẹ rồi nói:
– Con cảm ơn mẹ…
Bà Dung cũng cười:
– Cảm ơn gì chứ?
– Con cảm ơn mẹ đã đồng ý…
– Mẹ có làm gì đâu, con không làm chỗ này thì cũng phải làm chỗ khác kiếm tiền chứ? Không phụ được cho mẹ thì ít nhất cũng ʇ⚡︎ự lo cho bản thân. Lớn rồi ai mà nuôi nổi…
– Con đi làm có tiền sẽ nuôi mẹ mà…
– Khỏi nói trước, đến đó rồi tính…
Đúng như suy nghĩ của bà Dung. Nghe tin Thu Hoài vào công ty làm trợ lý của ông Minh qua người trợ lý cũ, thì Khắc Nhân không thể chấp nhận. Anh muốn Ba phải có câu trả lời rằng anh là gì đối với Ba? Đã thế thì anh cũng nghỉ việc ở công ty, rồi vào công ty của Ba làm việc. Xem Ba sẽ phản ứng như thế nào? Nếu không biết thì thôi, nhưng một khi đã biết chị ta là con riêng của Ba, thì việc cạnh tranh tài sản là điều không tránh khỏi.
Sáng nay Thu Hoài đến công ty sớm hơn thường lệ, cô biết kiến thức về chuyên ngành xây dựng của bản thân còn hạn chế. Thậm chí ngay cả những câu từ chuyên môn nhiều khi cô còn thấy bỡ ngỡ. Có vào làm thì cô mới nhận thấy rằng Bác Minh rất bận. Hầu như mọi việc về trực văn phòng thì trợ lý đều phải ghi nhận và báo cáo lại cho giám đốc. Chính vì thế gần như cả ngày Thu Hoài đều có mặt ở văn phòng, vừa học vừa làm và gần như không dám đi đâu.
Vừa dừng xe trước cổng thì bác Vinh bảo vệ ghé tai cô nói nhỏ:
– Cậu Nhân con trai giám đốc đang chờ gặp cô đó…
Thu Hoài ngạc nhiên:
– Gặp cháu?
– Đúng rồi, lúc đầu tôi tưởng cậu ấy tìm gặp giám đốc Minh. Nhưng người mà cậu ấy cần gặp lại là cô…Hay cô điện cho giám đốc xem ý Sếp thế nào?
Thu Hoài cười:
– Việc gì phải thế ạ? Cháu có làm gì đâu, cũng chưa gặp cậu ta bao giờ thì bây giờ gặp cũng tốt mà…
Nói xong cô chào Bác Vinh bảo vệ rồi đi vào. Đúng như lời bác Vinh nói, cô vào đến phòng thì thấy một thanh niên còn trẻ đang ngồi ở bộ bàn ghế sofa. Nhìn thấy cô vào nhưng cậu ta cố ý không chào, nhưng cậu ta không hiểu rằng bây giờ là giờ làm việc tại công ty. Cho dù cậu ta có là ai đi chăng nữa thì cũng phải chấp hành nội quy mà công ty đề ra. Thu Hoài cũng không chào mà cứ thế đi về bàn làm việc của mình. Thái độ coi thường của Thu Hoài khiến Khắc Nhân bực mình, bắt buộc cậu ta lên tiếng trước:
– Chào chị…
– Vâng chào cậu…
Cô cũng không hỏi xem cậu ta là ai, đến đây có việc gì? Bởi việc đó là nhiệm vụ của bảo vệ. Chính vì thế khi cậu ta chào thì cô cũng trả lời theo phép lịch sự, ngoài ra xem như không bận tâm. Thấy cô không hỏi đến mình mà cứ chú ý đến màn hình vi tính, thì Khắc Nhân cho rằng mình bị coi thường. Cậu ta đứng dậy đi về phía cô rồi nói:
– Chị là Thu Hoài? Tốt nghiệp đại học quản trị kinh doanh, biết gì về xây dựng mà cũng đòi làm trợ lý giám đốc chuyên ngành xây dựng chứ?
Biết cậu ta bắt đầu khiêu khích, Thu Hoài cười:
– Thế cậu hiểu Quản lý kinh doanh là gì? Là người quản lý và giám sát các hoạt động kinh doanh, nhân viên kinh doanh tại các công ty. Còn chuyên ngành không biết thì phải học, học rồi sẽ biết chứ có gì khó đâu…Còn muốn biết tại sao Giám đốc lại tuyển tôi vào vị trí này thì Cậu đi hỏi Bác ấy, chứ sao lại hỏi tôi?
Thấy cô trả lời hết sức bình thản thì Khắc Nhân cũng có phần e dè. Cậu ta hỏi tiếp:
– Kể cũng ghê gớm nhỉ? Thế chị có biết tôi là ai không?
– Tôi không biết và cũng chẳng cần phải biết. Nếu cậu cần hỏi gì thì tôi trả lời, nhưng ở đây là công ty nên không ngoài việc chuyên môn. Còn những vấn đề cá nhân thì xin phép tôi từ chối…
Đúng lúc đó thì bất ngờ ông Minh bước vào. Thật ra ông biết được rằng Khắc Nhân đến công ty muốn gặp Thu Hoài, là do Bác Vinh bảo vệ báo cho ông biết. Sáng nay ông có cuộc hẹn với một công ty bạn, để bàn về việc cùng nhau liên danh thầu dự án mới. Nhưng nghe bảo vệ báo có con trai đến gặp Thu Hoài. Thì ông đã hiểu Khắc Nhân đang nghĩ gì và mình không thể yên lặng được nữa. Sở dĩ ông cho cậu Phú trợ lý cũ điều chuyển sang bộ phận khác, vì cậu ta cũng ỷ lại rằng mình chơi thân với Khắc Nhân con trai ông, mà có những việc cậu ta dám qua mặt ông để ʇ⚡︎ự quyết định. Việc Khắc Nhân biết và đến đây gặp Thu Hoài rõ ràng có sự tác động của cậu ta. Nghĩ vậy nên ông hoãn cuộc hẹn sang buổi chiều rồi lên xe quay trở về công ty.
Nhìn thấy Ba bước vào thì Khắc Nhân mặt tái mét, miệng lắp bắp:
– Ba…sao Ba lại có mặt ở đây? Hôm nay Ba có hẹn mà…
Ông Minh tỏ ra tức giận, khi thấy con trai đang đứng trước bàn làm việc của trợ lý Thu Hoài thì gằn giọng:
– Ba hỏi con mới đúng, con không đi làm mà đến đây làm gì?
– Con đến gặp Ba…
– Gặp Ba có việc gì? Tại sao không gọi điện thoại? Việc con không ngồi ở bàn ghế sofa, mà lại đứng ở bàn làm việc của chị Hoài trợ lý là thế nào? Con tưởng Ba không hiểu trong đầu con đang nghĩ gì hay sao?
Khắc Nhân mặt đỏ bừng, chuyển từ run sợ ban đầu sang trạng thái giận dữ khiến cậu ta cũng tỏ ra mất bình tĩnh:
– Con khó chịu lắm, Ba có biết cảm giác của con khi bỗng dưng có một người chị cùng cha khác mẹ từ tгêภ trời rơi xuống không? Trong khi Ba ưu ái cho chị ấy làm trợ lý giám đốc, còn con thì sao? Một nhu cầu cần thiết là xây nhà để không phải ở nhờ nhà vợ thì Ba cũng không cho…
Sau câu nói của Khắc Nhân thì người ngạc nhiên nhất bây giờ lại chính là Thu Hoài. Câu nói chị em cùng cha khác mẹ, rồi bây giờ làm trợ lý. Thì cô hiểu rằng người mà cậu ta đang nói đến chính là mình mà không biết. Cô đã từng nghe bác Minh kể rằng ngày xưa Bác và mẹ từng có thời yêu nhau. Nhưng việc cô là con bác ấy thì hoàn toàn không nghe ai nói, ngay cả mẹ cũng thế? Vậy tại sao cậu Nhân này lại biết mà nói như vậy? Thu Hoài bỗng đứng dậy và chạy ra khỏi phòng. Cô muốn thật nhanh về nhà để hỏi mẹ, việc này chắc chắn mẹ biết nhưng tại sao mẹ lại không nói với cô?
Mang biết bao câu hỏi trở về để hỏi mẹ. Nhưng thật bất ngờ khi vừa bước vào phòng thì cô thấy mẹ đang khóc. Bà Dung cũng ngạc nhiên và bất ngờ khi con gáι trở về. Gạt ngang dòng nước mắt, bà cố gắng cười hỏi con:
– Con không làm hay sao mà lại về nhà?
Thu Hoài không còn nhớ những gì cần hỏi mẹ, điều mà bây giờ cô muốn biết rằng đã xảy ra chuyện gì mà mẹ lại khóc. Cô hỏi:
– Mẹ trả lời con đi, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mẹ lại khóc chứ?
Bà Dung thấy rằng cũng không nên giấu con mọi chuyện nữa. Con bà đã trưởng thành và có thể ʇ⚡︎ự quyết định được mọi việc. Bà nghĩ cũng đã đến lúc nói cho con biết mọi chuyện rồi tùy con quyết định. Bằng giọng đẫm nước mắt, bà bắt đầu:
– Ông ta vừa đến đây gặp mẹ…
– Là Ba?
– Đúng rồi…
– Vậy tại sao mẹ lại phải khóc chứ? Mẹ nói thật lòng mình rằng mẹ có còn thương Ba không?
Bà Dung lắc đầu nhưng hai dòng nước mắt vẫn không ngừng tuôn xuống khuôn mặt đau khổ. Bà trả lời con nhưng cũng là ʇ⚡︎ự nói với chính mình:
– Mẹ không còn tình cảm gì với ông ấy, mẹ không thương và thậm chí cũng không giận. Đó xem như là cái giá mà mẹ phải trả về sự cả tin và nhu nhược của tuổi trẻ. Bây giờ mẹ chỉ muốn được thanh thản chăm sóc ngoại, và sống nốt những năm tháng còn lại bên con cháu mà không nghĩ gì khác…
– Vậy tại sao mẹ lại khóc?
– Ông ấy xin lỗi mẹ nhưng mẹ không chấp nhận, mẹ trả lời tình hết và nghĩa cũng không còn. Tốt nhất vì con mà cố gắng im lặng để cho con có một gia đình đủ đầy cả cha lẫn mẹ…
– Rồi Ba nói sao mà mẹ khóc?
– Xin lỗi không được thì ổng quay sang chì chiết. Ổng nói mẹ ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, là loại đàn bà xấu xí,…thôi thì không còn từ nào mà ổng không lôi ra nói…
Đến lúc này thì cô hiểu rằng mẹ chưa ly hôn Ba cũng vì cô. Không hiểu sao Thu Hoài bỗng trở nên bình tĩnh, cô thấy rằng cần phải làm một cái gì đó để chấm dứt cảnh này. Hay nói cách khác là cô muốn mẹ được thanh thản, đã lâu lắm rồi cô không thấy mẹ cười một cách vô tư thoải mái nữa. Cô ôm lấy mẹ động viên:
– Mẹ đừng vì con nữa mà làm khổ mình, con biết hết rồi. Cứ tưởng Ba đã nhận ra lỗi lầm của mình mà quay đầu. Ai ngờ con người Ba ích kỷ và không cần biết đúng sai, chỉ đổ Ϯộι cho người khác, còn mình thì lúc nào cũng đúng. Mẹ nộp đơn ly hôn đi, đừng vì con mà chịu đựng, con chỉ cần mẹ thôi…
Bà Dung im lặng không nói gì, nhưng nghe lời nói của con thì lòng bà đã quyết. Bà nói với con:
– Nếu con biết rồi thì mẹ cũng không giấu con nữa. Chính ông ấy cố tình phá tình yêu của mẹ với ông Minh. Hồi đó ông ấy tỏ ra một chàng trai hiền lành, chịu thương chịu khó. Nên bà ngoại và ngay cả cậu Hai cũng nhất quyết bắt mẹ bỏ ông Minh mà lấy ông ấy. Ngay cả việc có thai con với ông Minh mà mẹ cũng không biết. Không ngờ bây giờ sau bao năm gặp lại ông Minh rồi mọi chuyện mới sáng tỏ.
Thu Hoài định hỏi nếu có thể thì mẹ có quay lại với ông Minh không? Nhưng nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của mẹ, thì cô thấy rằng không cần thiết nữa. Cô nói với mẹ:
– Mẹ không cần phải bận tâm tới những lời nói với Ba mà làm gì? Chỉ có những người ích kỷ hay cố tình không hiểu, thì mới nói ra những câu từ vô lý như thế? Mẹ có thai con trước khi cưới Ba thì sao gọi là ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ được chứ? Chuyện này con sẽ nói chuyện với Ba. Cho dù Ba không phải là cha ruột của con, thì con vẫn tôn trọng và chăm sóc Ba lúc tuổi già…
Bà Dung im lặng gật đầu, vậy là bà có thể yên tâm trước suy nghĩ của con. Chuyện này bà thấy con nói cũng đúng, chắc chắn một điều khi nghe con gáι nói thì ông Chánh phải biết mình cần phải làm gì? Nếu ông ta vẫn cố tình bảo thủ thì vô tình sau này sẽ chấp nhận sống cô ᵭộc mà thôi…