Giọt lệ cuối cùng 32
Tác giả: Truyện Ng Hiền
CHƯƠNG 32
Hai người về đến nhà thì thấy xe của Khắc Nhân vẫn còn đậu trong sân, Khánh Toàn hỏi ông Minh:
– Cậu Nhân vẫn chưa về, có cần em vào không?
Ông Minh lắc đầu:
– Em là người ngoài, chuyện này để cha con anh giải quyết. Anh biết nó cần gì?
– Vậy em về, anh giữ sức khỏe…
– Cảm ơn em…
Miệng động viên ông Minh giữ sức khỏe nhưng trong tâm anh vô cùng lo lắng. Anh thương ông Minh là một người đàn ông quá tốt, nhưng anh lại có một thằng con ích kỷ, chỉ biết đến bản thân mình. Thà rằng có vài đứa thì không ở với đứa này cũng ở với đứa khác. Nhưng dằng này anh ấy chỉ có một mình nó, mang tiếng là có con trai được ăn học đàng hoàng, nhưng ông ấy vẫn một mình lẻ bóng trong căn nhà to lớn nhưng vô cùng lạnh lẽo. Khánh Toàn biết khi ông Minh đi vào, thế nào hai cha con cũng có chuyện. Anh cũng muốn đi vào xem chuyện gì, nhưng khi ông Minh nói như thế thì anh phải chấp hành…
Đúng như Khánh Toàn dự đoán, Khắc Nhân đang ngồi nói chuyện với vợ qua điện thoại ở phòng khách với thái độ có vẻ Һuпg Һᾰпg. Nhưng khi thấy cha về thì bỗng thay đổi thái độ. Cậu ta vội đứng dậy tỏ ra lễ phép:
– Ba mới về, con tưởng Ba về ngay chứ?
Ông Minh hỏi mỉa mai:
– Về ngay hay bây giờ mới về thì cũng có khác gì đâu?
– Con nghe chú Toàn nói Ba đang chờ ở nhà nên con tưởng Ba cần gặp con, làm vội vàng chạy về…
– Vậy giờ thì muốn đi đâu thì đi…
Khắc Nhân im lặng, không biết Ba vừa đi đâu về mà sắc mặt có vẻ không được tốt. Chính vì thế hễ anh nói câu nào thì Ba chặn họng câu đó với một giọng nói vô cùng khó chịu.
Thấy dường như Ba đã biết ý định của mình, bởi đây không phải là lần đầu tiên anh xin tiền Ba xây nhà, nhưng anh nghĩ lần này sẽ khác bởi trong tay anh đã có bằng chứng nắm điểm yếu của Ba. Nếu Ba vẫn cương quyết không chấp nhận thì anh sẽ gặp trực tiếp cô gáι Thu Hoài. Nhất định không nhượng bộ bất kỳ ai tranh giành tài sản với mình. Khắc Nhân nhìn Ba năn nỉ:
– Ba cho con tiền xây nhà đi Ba…
Khác với những lần trước là ông Minh đã từ chối không đồng ý, nhưng lần này ông không trả lời như vậy mà ông hỏi:
– Cần bao nhiêu?
Khắc Nhân ngạc nhiên lẫn vui mừng:
– Ba đồng ý cho con tiền xây nhà rồi phải không Ba? Con biết ngay mà…
Không ngờ ông Minh lại hỏi:
– Con cần bao nhiêu tiền để xây nhà? Ba xem có đủ không, dạo này công ty làm ăn không hiệu quả…
Nghĩ rằng Ba chấp nhận bởi anh đã biết việc mà Ba đã có lỗi với mẹ nên Khắc Nhân cười:
– Con cần 2 tỷ…
Ông Minh cười:
– Con quên rằng công ty của Ba là chuyên về ngành xây dựng. Được, Ba sẽ cho kỹ sư đến đo đạc, thiết kế và xây dựng cho con. Tiền ba trả…
– Không, Ba đưa tiền cho vợ chồng con ʇ⚡︎ự xây…
– Vậy thì không có…
– Ba đã đồng ý rồi mà, công ty của Ba xây thì cũng phải bỏ tiền mua vật tư. Vậy tại sao lại không giao cho con ʇ⚡︎ự làm chứ?
– Ba không có tiền, nhưng vẫn có thể xây nhà cho con, bởi vật tư Ba có thể mua thiếu mà chưa cần thanh toán, với những công ty uy tín làm ăn với Ba mấy chục năm nay…
Biết rằng khó có thể rút tiền của Ba, Khắc Nhân lật bài ngửa với ông Minh:
– Ba có tin rằng con sẽ nói chuyện của Ba với chồng bà ta không? Kể cả đưa lên ๓.ạ.ภ .ﻮ xã hội…
Không ngờ ông Minh khi nghe chuyện đó lại cười phá lên:
– Vậy con có biết cái cô Ngọc vừa bị bắt không? Con có học chắc không lạ gì khi làm lộ thông tin cá nhân mà chưa được phép sẽ bị phạm Ϯộι không? Ba chưa biết con đang nói gì, nhưng bản thân Ba chưa làm gì sai mà phải sợ…
Nhưng Khắc Nhân lúc này cũng không bình tĩnh, chính vì thế nên khi ông Minh nói cô Ngọc bị bắt thì anh cũng không phản ứng, miệng vẫn tiếp tục lên án Ba mình:
– Ba phản bội mẹ có con riêng ở ngoài mà không làm gì sai hay sao?
– Đúng Ba có một đứa con gáι với người Ba yêu khi chưa gặp mẹ con. Vậy thì có thể gọi là ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ không nhỉ. Thậm chí bây giờ Ba mới biết đó là con mình…
Thấy Khắc Nhân bặm môi tỏ ra tức giận, ông nói tiếp:
– Ba không ngờ đã hy sinh bản thân không lấy vợ khi mẹ con quα ᵭờι, cũng chỉ vì thương con, sợ con khổ nên cố gắng bù đắp cho con. Nhưng Ba đã lầm, nuôi con lớn lên được học hành ʇ⚡︎ử tế, thì con quên luôn người cha già này để chỉ nghe theo nhà vợ xúi bẩy. Ba muốn chấm dứt chuyện này ở đây, nếu con cố tình không nghe theo lời Ba thì sau này không có quyền lợi gì hết…
– Con có cảm giác như con không phải là con của Ba thì đúng hơn…
– Nếu không phải thì Ba đã lấy vợ từ lâu rồi…
Im lặng một hồi, anh lên tiếng nhưng giọng nói giống như năn nỉ:
– Nếu Ba không cho con thì cho con nhận một nửa tài sản của mẹ cũng được…
Ông Minh nghe con nói như thế thì hỏi lại một lần nữa:
– Con đã suy nghĩ chưa? Nếu con trả lời rằng đã suy nghĩ kỹ rồi thì Ba sẽ đồng ý…
Mừng quá, Khắc Nhân trả lời ngay mà không cần suy nghĩ:
– Con đồng ý, con chỉ cần lấy phần tài sản của mẹ, xem như hai cha con chia đôi…
– Vậy thì chờ Ba một lát, để Ba về phòng lấy đưa cho con…
– Dạ Ba…
Nghe con trai trả lời với nụ cười đắc thắng mà ông Minh chỉ biết lắc đầu. Mở tủ lấy tờ giấy đã cũ được gấp làm tư. Ông từ từ rời khỏi phòng đi về phòng khách, nơi mà con trai Khắc Nhân của ông đang chờ để lấy tài sản. Vừa nhìn thấy Ba quay lại nhưng tгêภ tay không có tiền mà chỉ là tờ giấy cũ thì anh ngạc nhiên:
– Giấy gì vậy Ba?
– Thì tài sản mà mẹ con để lại đó…
Ngạc nhiên, thắc mắc lẫn tò mò. Khắc Nhân cầm tờ giấy lên đọc. Đó chỉ là tờ giấy vay nợ với số tiền 2 tỷ đồng để điều trị Ьệпh. Chờ cho con đọc xong, ông nói:
– Sao nào? Vậy con trả 1 tỷ còn Ba trả 1 tỷ là công bằng phải không?…
– Không thể nào, mặc dù mẹ Ьệпh không làm ra tiền nhưng của chồng công vợ, còn giấy này là tiền mẹ vay để Ba lập công ty…
Quá tức giận vì sự trả treo của con trai, nhưng vì lời hứa với người vợ quá cố mà ông Minh cố nuốt giận vào trong để tỏ ra bình tĩnh. Ông nhìn vào mắt Khắc Nhân rồi dằn từng tiếng:
– Công ty thành lập khi nào? Giấy phép ghi rõ sau ngày mẹ con quα ᵭờι tới 6 năm. Trong 6 năm đó Ba vừa đi làm kiếm tiền nuôi con, vừa trả nợ. Ba hối hận đã yêu thương con mà không nghĩ đến ngày này. Ba không cần con phải báo hiếu, bởi một con người có hiếu với cha mẹ thì đã không phát ngôn ra những câu từ thiếu suy nghĩ như vậy…
– Ba nói con bất hiếu, nhưng còn Ba thì sao? Ba đã phản bội mẹ và có người phụ nữ khác bên ngoài, và còn có một đứa con gáι với bà ta…
Nói xong Khắc Nhân đưa tờ giấy kết quả xét nghiệm huyết thống cha con, giữa ông và Thu Hoài để lên bàn và chờ đợi. Nhưng không ngờ ông Minh lấy từ trong Ϧóþ ra một bản chính còn đóng dấu đỏ của trung tâm xét nghiệm. Ông nói:
– Mở to mắt mà đọc cho kỹ, con gáι Thu Hoài sinh ra từ khi Ba chưa gặp mẹ chứ đừng nói là kết hôn. Vậy tại sao có thể gọi đó là ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ? Thật uổng công Ba đã nuôi nấng cho con ăn học. Học cao để làm gì mà ăn nói hỗn láo với cha của mình hả…
Khắc Nhân vô cùng ngạc nhiên bởi trong tờ giấy mà cô Ngọc in ra từ hình chụp điện thoại, không có ngày tháng năm sinh của cô Thu Hoài. Chính vì thế nên anh mới nghĩ rằng Ba ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ. Hai môi mím chặt tỏ ra tức giận, anh đã bị bà ta lừa lấy 200 triệu mà không biết. Thấy con trai đọc xong tờ giấy ông đưa rồi đứng dậy đi nhanh ra cửa thì ông Minh hỏi:
– Con đi đâu?
– Con đi tìm bà Ngọc, bà ta lừa con lấy 200 triệu…
– Đầu óc mày để đi đâu rồi hả? Một tờ giấy in đen thui tẩy xóa như vậy mà cũng tin được hay sao?
– Con đã ghi âm hết rồi, nhất định con sẽ bắt bà ta phải trả lại tiền…
– Cô ta bị bắt rồi, đến đồn côпg αп mà gặp…
Mặc dù rất lo lắng nhưng Khắc Nhân cũng không dám hỏi Ba, bởi lúc này khuôn mặt ông Minh đỏ bừng, hai mắt quắc lên trông thật dữ tợn. Anh hiểu Ba đang tức giận tột độ, cũng chỉ vì ích kỷ và thiếu sáng suốt mà anh đã mắc mưu bà ta. Bây giờ anh biết phải ăn nói thế nào với vợ và cũng không thể nào hỏi xin Ba. Khắc Nhân lững thững đi ra xe rồi rời khỏi nhà mà chẳng biết đi đâu.
Thả người mệt nhọc xuống ghế Sofa, ông Minh trong lòng cảm thấy nặng trĩu. Càng nghĩ đến Khắc Nhân thì ông lại so sánh với Thu Hoài. Không phải vì công việc bận mà ông không thương và chăm sóc con. Phải chăng ông đã quá nuông chiều, ông chỉ nghĩ đơn giản là muốn bù đắp cho con vì thiếu vắng sự chăm sóc từ bàn tay của mẹ. Nhưng ông đâu có ngờ trong đầu con trai lại sinh ra thói ích kỷ, chiếm hữu. Nếu con thương và tin cha thì cho dù ai nói gì cũng không tin, thậm chí có thể về hỏi thẳng cha cho rõ ràng. Đằng này con ông chỉ nghĩ có người đến chia tài sản với mình nên bằng mọi giá phải tìm cách ngăn chặn. Nhưng điều làm ông đau lòng nhất đó là con ích kỷ ngay với cha mình. Con không những nghi ngờ, phán xét và thậm chí trước sau cũng chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân. Ông Minh miệng cười chua chát mà hai hàng nước mắt đã chảy ra từ khi nào…
Nhưng rồi ông lại cũng ʇ⚡︎ự động viên mình rằng ông trời đã ban cho ông một đứa con gáι thật ngoan và hiếu thảo. Ông thầm cảm ơn ông Chánh, bà Dung đã nuôi nấng dạy dỗ con nên người. Nhiệm vụ của ông bây giờ không phải gặp lại bà Dung để nối lại tình xưa, mà việc cần làm ngay bây giờ là ông phải dần bàn giao công ty cho con gáι Thu Hoài quản lý. Nghĩ là làm, ông lấy điện thoại gọi cho cô gáι. Từ đầu dây bên kia, tiếng cô gáι có vẻ nghèn nghẹn như đang khóc:
– Alo, cháu nghe ạ…
Ông Minh có vẻ lo lắng:
– Cháu có khỏe không? Bác nghe giọng nói hơi khác…
– Dạ, cháu bình thường mà. Bác gọi cho cháu có gì không ạ?
– Hôm nay đáng lý ra hai bác cháu bàn công việc, nhưng rồi nhiều chuyện xảy ra cứ rối hết cả lên…
– Dạ, cháu cũng thấy thế. Nhưng cũng cần phải thu xếp việc trong gia đình cho ổn rồi mới yên tâm đi làm Bác ạ…
– Thế gia đình có gì mà không ổn?
– Dạ, cũng chỉ xoay quanh chuyện của Ba mẹ cháu…
Im lặng một hồi, ông Minh khuyên cô gáι:
– Chuyện người lớn cứ để cho Ba mẹ ʇ⚡︎ự giải quyết. Phận làm con không nên can thiệp vào. Bác nói như thế không có nghĩa nói con không quan tâm chăm sóc mẹ. Chuyện tình cảm khó nói lắm, chỉ người trong cuộc mới hiểu được thôi…
– Con thương mẹ, cũng chỉ vì không muốn mẹ buồn mà con giấu không nói cho mẹ biết chuyện Ba với cô Ngọc…
– Bác hiểu cô ta cũng chẳng phải yêu đương gì Ba cháu đâu, cô ta chỉ yêu tiền thôi. Nhưng ông Chánh lại ngộ nhận tưởng cô ta có tình cảm với mình. Bởi vậy mới khổ…
Thu Hoài cười:
– Nhưng xui cho cô ta là gặp phải người keo kiệt là Ba cháu…
Rồi cô kể cho ông Minh nghe chuyện hai mẹ con lấy số tiền 200 triệu, và lập mưu rút một nửa số tiền trong sổ tiết kiệm của ông Chánh. Ông Minh nghe thấy thế thì cũng không nhịn được cười, ông nói:
– Cháu thông minh lắm, xứng đáng làm trợ lý cho Bác…
Thế rồi hai bác cháu cứ nói chuyện nọ chuyện kia mà quên rằng chỉ mới đây thôi lòng ông còn bao suy tư và nỗi buồn nặng trĩu. Bởi vậy mới nói, cuộc đời con người ở cõi tạm này thật ngắn, Chúng ta phải biết buông bỏ và bằng lòng với những gì mình đang có. Như vậy thì tâm hồn con người mới cảm thấy nhẹ nhõm được…