Giọt lệ cuối cùng 31

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

Quên luôn rằng đang nói chuyện với Thu Hoài, ông Minh vội ra xe của cậu Toàn rồi chạy về nhà. Đi một đoạn ông mới nhớ rằng cô gáι Thu Hoài và cả cậu Toàn, vẫn đang đứng ờ quán cafe mà không hiểu chuyện gì? Khi thấy xe quay lại và nhìn thấy bác Minh thì cô chủ động lên tiếng:

– Cháu xin phép phải về…

Ông Minh cười:

– Đúng là già mất rồi, cháu thông cảm nhé…

– Dạ, cháu hiểu mà. Cháu xin phép Bác ạ…

Quay sang Khánh Toàn, ông nói:

– Cậu chở con gáι về rồi quay lại đón tôi…

Không ngờ Thu Hoài lên tiếng:

– Vậy Bác đi cùng rồi thả cháu xuống rồi về luôn cũng được ạ…

Khánh Toàn ϮιпҺ nghịch:

– Chú còn chưa biết nhà ngoại cháu nữa nè, có thể ghé vào chơi một chút thì sao nhỉ?

Lời đề nghị bất ngờ làm ông Minh cũng lúng túng. Thu Hoài có lẽ cũng nhận ra điều đó nên trả lời:

– Cháu mời Bác và Chú ghé nhà ngoại cháu cho biết…

Ông Minh im lặng, kỷ niệm cũ ùa về làm ông ҳúc ᵭộпg. Ngày hai người yêu nhau ông đã thuộc lòng từng con ngõ đến ngọn cỏ mà hai người đã từng đi qua. Sau bao nhiêu năm quay trở lại, những ký ức đó luôn hiện rõ trong ông. Trước lời đề nghị của hai chú cháu khiến ông chỉ biết ngồi im mà không nói một lời nào.

Hồi hộp như chàng trai mới lớn khi gặp cô gáι của mình. Kể từ hôm bà Hòa bay về nước, ông không có cơ hội để gặp riêng bà Dung. Hay nói cách khác là bà ấy có vẻ muốn lẩn tránh ông. Thắc mắc lẫn khó hiểu, nhưng ông Minh vẫn luôn tôn trọng bà ấy. Ông hiểu rằng việc bà ấy tránh gặp ông hẳn phải có lý do. Với ông còn nhiều việc cần phải giải quyết, việc cô Ngọc dùng tờ kết quả xét nghiệm huyết thống của ông để trục lợi. Và phản ứng của Khắc Nhân khiến ông không thể ngồi yên được nữa. Phải chăng đó cũng là lý do tại sao mà bà Dung lại tránh mặt ông?

Xe dừng ngay trước cửa nhà mà ông không nhận ra, con hẻm này ngày xưa không giống như bây giờ. Tất cả đã thay đổi và đô thị hóa, Thu Hoài lễ phép mời hai người vào rồi nhanh chân đi vào trước. Lúc này bà Dung từ dưới bếp đi lên, nhìn thấy ông Minh và Khánh Toàn đã vào đến sân thì ngạc nhiên quay sang hỏi con gáι:

– Thế này là thế nào? Tại sao có khách đến nhà chơi mà con không nói trước với mẹ…

– Con nhắn tin cho mẹ rồi mà, chắc mẹ không xem điện thoại rồi đúng không?

– Điện thoại mẹ để trong phòng, mải cho ngoại ăn nên không để ý…

Thu Hoài cười:

– Bác Minh và chú Toàn nhân tiện đưa con về nên ghé nhà mình chơi thôi…

Đúng lúc đó thì chú Toàn cũng bước vào, nghe thấy thế thì lên tiếng:

– Lỗi tại em nên chị đừng trách cháu. Nếu nhà còn nhiều cơm thì cho em xin một chén, nếu hết thì thôi…

Bà Dung cũng cười:

– Chỉ sợ đồ ăn không hạp khẩu vị thôi, chứ cơm thì thoải mái…

Chợt Khánh Toàn không nhìn thấy ông Minh đâu thì thắc mắc:

– Ủa, anh Minh đi đâu rồi? Rõ ràng ảnh đi ngay sau lưng em mà…

– Chắc ổng ra vườn tham quan, ổng mê vườn lắm…

– Ủa, sao chị biết?

Biết mình lỡ lời, bà Dung vội chống chế:

– Thì không thấy ổng nên tôi đoán thế thôi…

Đúng lúc đó thì nghe tiếng xe gắn máy chạy vào sân, ông Minh dừng xe vừa gọi Khánh Toàn:

– Xách phụ một tay nào?

Bà Dung không ngạc nhiên và cũng không có gì thắc mắc khi nhìn thấy ông Minh ngồi tгêภ chiếc xe gắn máy, mà một thời bà Dung vẫn sử dụng đi làm. Bà bỗng thấy ҳúc ᵭộпg bởi bên cạnh là đủ loại bịch đồ ăn treo quanh xe. Hóa ra lúc vào nhìn thấy chiếc xe gắn máy quen thuộc dựng ở sân, mà chìa khóa còn nguyên trong ổ. Thì ông muốn nhớ đến kỷ niệm một thời đã từng chạy chiếc xe này, nhân tiện tranh thủ chạy mua đồ ăn. Hai chú cháu thì ngạc nhiên nhưng bà Dung thì hiểu rõ tại sao ông Minh lại chạy xe quen thuộc như thế. Mọi người càng ngạc nhiên hơn khi đồ ăn đã dọn ra bàn nhưng ông Minh lại biến mất. Chẳng nhẽ ông ấy lại ra thăm vườn như lời bà Dung nói. Nhưng không ai hiểu được tâm trạng của ông Minh lúc này. Ông đã đi lối sau vào phòng bà Nhã mẹ ruột của bà Dung. Và cũng chính bà ấy đã bắt con gáι mình bỏ chàng trai nghèo là ông mà lấy ông Chánh. Bà Nhã tuy sức khỏe yếu nhưng vẫn còn rất tỉnh táo khi đã ở tuổi 70. Nhìn thấy người đàn ông trung niên bước vào phòng thì bà đã nhận ra người đó là ai. Ông Minh cũng vô cùng ҳúc ᵭộпg vội tiến lại gần giường ôm lấy bà ҳúc ᵭộпg:

– Bác có khỏe không ạ?

– Minh đấy hả con? Mẹ vẫn khỏe…

Nghe cách xưng hô của bà Nhã mà cả hai người đều không cầm được nước mắt. Ông Minh cố gắng tỏ ra bình tĩnh, bởi ông không muốn Thu Hoài và Khánh Toàn lại hiểu nhầm. Dù sao bà Dung bây giờ vẫn là vợ ông Chánh. Trong khi đó chính cha con ông cũng đang gặp rắc rối, khi Khắc Nhân vì nghe theo sự xúi bẩy của nhà vợ mà gây căng thẳng với cha. Nếu hôm nay Khắc Nhân về nhà chờ, không thấy ông về mà lại biết ông đến nhà bà Dung thì sự hiểu nhầm càng cao. Chính vì thế khi mới gặp lại bà Nhã, ông đã lễ phép chào bà bằng Bác như mọi người khác. Nhưng chính ông cũng bất ngờ khi bà Nhã lại gọi ông là con xưng mẹ. Nhìn bà ấy khóc làm ông cũng cảm động, phải chăng bà đang ân hận về việc làm của mình ngày xưa, đã cấm đoán tình yêu của hai nguời? Bà Nhã nức nở:

– Vì mẹ mà hai đứa tụi bây…

Biết bà Nhã muốn nói gì, ông cố gắng nở nụ cười:

– Dạ không sao ạ, con nghĩ không vì ai cả, chẳng qua chúng con tuy có duyên gặp nhau nhưng không có nợ, nên không phải trả nợ nhau mà thôi…

Thấy ông Minh nói thế thì bà Nhã cũng bớt áy náy:

– Vậy là con không giận mẹ chứ?

Ông Minh lắc đầu rồi cười:

– Dạ không giận mà chỉ có thương thôi ạ…

Rồi ông ghé tai bà nói nhỏ:

– Mọi chuyện đã qua rồi, giờ nhắc lại cũng không có ích gì mà làm Dung thêm buồn mà thôi ạ…

Bà Nhã như đã hiểu rồi gật đầu. Đúng lúc đó thì bà Dung đi vào, nhìn thấy ông Minh đang ôm mẹ thì lên tiếng:

– Anh ra ngoài ăn với mọi người, cảm ơn đã đến thăm mẹ em…

Một thoáng buồn khi hai chữ cảm ơn khách sáo thốt lên từ miệng bà Dung. Cũng là từ cảm ơn nhưng sao ông nghe nó lạnh lùng và có chút gì đó tàn nhẫn. Ông đứng dậy cúi chào bà Nhã rồi đi ra ngoài. Khi ông Minh đi rồi thì bà Nhã mới nói với con gáι:

– Con sao thế hả? Lâu rồi nó đến thăm mẹ cũng tốt mà…

– Thì con cũng có nói gì đâu. Mẹ có ăn thêm không? Con mang vào nhé…

– Mẹ no rồi không ăn nữa…

Bữa ăn bỗng trở nên buồn và gượng ép, bởi hai trong bốn người là bà Dung và ông Minh cứ im lặng ăn mà không nói chuyện. Chỉ có hai chú cháu cố gắng nói thật nhiều nhưng cũng chẳng ăn thua. Ông Minh chỉ ăn vài miếng rồi đứng dậy lấy lý do muốn đi tham quan khu vườn. Thu Hoài thấy vậy cũng đi theo:

– Để cháu đưa bác đi nhé…

Nhưng ông đưa tay gạt đi rồi nói:

– Con ăn đi, một mình bác đi dạo cho thoải mái…

Bà Dung tỏ ra khó chịu, dù không nói thì bà cũng hiểu ông Minh đang khơi gợi lại những kỷ niệm ngày xưa đối với bà. Từ hôm chia tay bà Hòa về nước bà cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Bà ʇ⚡︎ự hỏi hơn hai mươi mấy năm ông ấy đã bao giờ về thăm bà Nhã mẹ của bà chưa? Trong khi bà biết ông ấy vẫn ở Việt nam? Ngay bà Hòa mặc dù ở nước ngoài nhưng mấy năm một lần lại về thăm quê hương, và không quên ghé thăm mẹ Nhã? Để rồi bây giờ khi có cả con gáι và Khánh Toàn đang ở đây thì ông ấy lại làm như thế? Bà bỗng cảm giác dường như ông không còn là chàng trai Hoàng Minh ngày xưa nữa. Ông Minh đã thay đổi, nếu ngày xưa mà ông ấy mạnh mẽ như bây giờ. Thì đâu để bà phải một mình chống chọi với mẹ và anh Hai, để rồi phải chấp nhận lấy người đàn ông không yêu là ông Chánh?

Kể từ lúc đó, bà Dung tỏ thái độ lạnh lùng và không nói với ông Minh một lời nào. Bà chỉ ngồi nói chuyện với cậu Toàn cho phải phép cho đến khi hai người ra về. Có lẽ ông Minh cũng nhận ra điều đó, tгêภ xe ông không nói một lời nào, bởi trong đầu biết bao câu hỏi và thắc mắc về bà Dung mà không có câu trả lời. Ông ʇ⚡︎ự hỏi mình có làm điều gì sai không mà bà ấy lại thay đổi thái độ như thế? Ông cũng chưa hề gặp riêng hay nhắc đến chuyện cũ đối với bà ấy. Vậy thì sao chứ?

Chẳng riêng mình ông Minh mà không khí tại nhà bà Dung cũng vô cùng nặng nề. Thấy mẹ cứ ngồi im bên bàn ăn, hai mắt nhìn vào một khoảng không vô định. Thì Thu Hoài cũng hiểu rằng mẹ mang nhiều cảm xúc khi gặp lại bác Minh. Cô không nói gì mà cứ thế lặng lẽ thu dọn đồ ăn tгêภ bàn. Thật tình ngày hôm nay cô lại nghĩ nhiều khi tâm sự với Ba. Gặp lại Ba gầy ốm đi nhiều, vốn dĩ người đã nhỏ thó nên Ba lọt thỏm trong cái áo khoác làm cô ҳúc ᵭộпg. Phận làm con nên cô thấy mình có lỗi, nhưng cô biết phải làm sao khi giữa Ba và mẹ đã xảy ra chuyện, và nguyên nhân là do Ba. Cô không dám hỏi Ba đang ở đâu? Hay Ba có khỏe không? Bởi chẳng cần hỏi thì cô đã có câu trả lời.

Gặp lại Ba lần này cô cảm thấy Ba đã thay đổi, Ba luôn miệng xin lỗi mẹ, Ba nói không dám gặp mẹ nữa. Việc Ba gây nên thì Ba phải chịu là lẽ đương nhiên, Ba không oán hay trách ai cả…Nhưng hôm nay lại một lần nữa khi cô phải chứng kiến sự im lặng của mẹ, thì cô không chịu đựng nổi nữa. Phải chăng tất cả là lỗi do cô? Nếu lần đó cô không để mẹ chứng kiến cảnh Ba ngồi bên cạnh cô Ngọc ở quán cháo lươn thì đâu có như thế này? Thu Hoài ʇ⚡︎ự hỏi phải chăng chuyện này cũng là do bác Minh? Không phải lần đầu tiên mà cô nghe hay nhìn thấy Ba với cô Ngọc, nhưng những lần đó cô không hề nói với mẹ, bởi chỉ vì đơn giản cô không muốn mẹ phải đau khổ mà thôi…

Mặc dù Ba đã hứa rồi cam kết nhưng không hiểu sao Ba vẫn tái phạm? Phải chăng cái lần đó là sự chịu đựng cuối cùng? Nhưng việc đưa mẹ đi toilet cũng chỉ là cái cớ để mẹ nhìn thấy tận mắt mà thôi. Phải chăng lần đó chính mẹ nhìn thấy mà Ba mới biết sợ và từ bỏ cô ta? Rõ ràng kế hoạch cô thực hiện đã thành công. Nhưng gia đình cô tại sao lại thế này? Cha mẹ mỗi người một nơi. Nhìn cha cúi đầu khóc trước mặt con gáι. Còn mẹ thì luôn im lặng và tгêภ khuôn mặt đã vắng bóng nụ cười? Phải chăng kế hoạch của cô thất bại, mà trong chuyện hôn nhân thì thắng thua để mà làm gì chứ? Chỉ biết rằng hiện nay gia đình cô đang chia đàn xẻ nghé mà thôi…

Lại gần ôm lấy mẹ, cô nhận lỗi:

– Con xin lỗi mẹ, tất cả là do lỗi ở con…

Bà Dung không nhìn con gáι mà hờ hững trả lời:

– Mẹ không sao, con đừng lo lắng quá…

Bỗng Thu Hoài nói làm bà giật mình:

– Nếu hôm ở quán cháo lươn, con không nghe theo lời bác Minh rủ mẹ đi toilet thì đã không xảy ra chuyện…

Đang ngồi suy nghĩ, bỗng bà Dung nghe con gáι nhắc đến ông Minh thì giật mình ngoảnh lại hỏi:

– Con vừa nói gì? Sao chuyện này lại liên quan đến ông Minh?

Thu Hoài kể cho mẹ nghe lý do cô rủ mẹ đi toilet, và cố tình đi qua chỗ ba và cô Ngọc đang ngồi. Mục đích để cho mẹ nhìn thấy, còn Ba thì không thể chối cãi được. Bà Dung nghe con nói thì tỏ vẻ tức giận. Không ai hiểu trong đầu bà đang nghĩ gì? Bà tức giận là ông Chánh không chung thủy hay người đó lại chính là ông Minh? Ông Chánh thì không cần nói thêm một lời nào nữa. Nhưng còn ông Minh? Bà muốn biết ông ấy muốn gì? Phải chăng đây cũng là một câu hỏi mà cần ổng trả lời…

Bài viết khác

Mẹ hαy Osin củα con ? – Câu chuyện xúc động phản ánh hiện thực về cách hành xử của những người con trẻ hiện nay

Mười một giờ rưỡi trưα, mẹ chuẩn bị xong bữα cơm. Cơm hôm nαy có gà rôti cho con trαi, cαnh chuα cho con gáι và đậu ρhộng rim nước mắm Phú Quốc cho bα. Phần mẹ, món cαnh chuα là khoái khẩu như con gáι.Mười hαi giờ kém mười lăm, con trαi về. Bỏ […]

Giáo dục ρhổ thông ở Ngα – Câu chuyện thú vị về một giα đình học tậρ ở Ngα

Học văn hoá cứ học từ từ cả đời , nhưng học các môn năng khiếu nên học tɾước 10 tuổi . Tôi có 2 con học ở Ngα từ mầm non . Đến nαy con tɾαi lớn đã xong cử nhân và Dg theo học cαo học . Con gáι năm nαy tốt nghiệρ […]

Cho đi để nhân lại – Người nhân hậu ắt có phúc báo sau này câu chuyện ý nghĩa

Bà lão nhà đối diện ngã gãy chân, cả trăm ngày dưỡng Ьệпh đều được con dâu cơm bưng nước rót, chăm nom đâu rα đó.     Bây giờ chân bà đỡ rồi, con dâu mỗi ngày đi làm về đều cùng mẹ chồng tậρ đi lại. Bà nói bà lấy được cô con […]