Giọt lệ cuối cùng 25

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 25

Cứ vừa đi vừa nghĩ rồi cuối cùng ông cũng lội bộ ra được đường lớn. Đúng lúc đó thì một cậu xe ôm cũng vừa chạy đến hỏi ông:

– Đi xe ôm ông ơi, Ϯộι gì đi bộ giữa trưa nắng thế này?

Tuy hơi bực mình bởi cậu ta gọi mình bằng ông, nhưng lúc này ông cũng chẳng thèm bận tâm. Điều ông muốn biết là từ đây ra ngân hàng hết bao nhiêu tiền. Ông hỏi cậu xe ôm:

– Nhiêu tiền?

– Nhưng ông đi đâu thì cháu mới báo giá được chứ?

– Ngân hàng…

– Ngân hàng nào ạ?

Ông Chánh nổi nóng quát:

– Tao bảo chở đến ngân hàng thì cứ chở đi, ngân hàng nào gần nhất…

Cậu xe ôm cũng tỏ ra bực mình:

– Vậy mời ông lên xe…

– Nhiêu tiền? Đừng tưởng cứ chở đại tao đến đó rồi mày chém nhé. Với ai chứ với tao thì đừng hòng…

Từ sáng đến giờ chưa được cuốc xe nào nên cậu thanh niên cũng không bình tĩnh:

– 20 ngàn…

– Cái gì? Từ đây đến ngân hàng mà mày lấy tao 20 ngàn lận hả? 10 ngàn thôi…

– Vậy thì ông chịu khó lội bộ đi, bực cả mình. Không biết nay gặp toàn người gì đâu không hà…

Nói rồi cậu ta chạy thẳng, để lại ông Chánh cứ thế gọi với theo:

– Ơ…ơ xe ôm…

Cuối cùng thì ông cũng được một xe ôm khác chở đến ngân hàng Sacombank với giá 15 ngàn. Nhưng thật khổ cho ông rằng ngân hàng đã đóng cửa. Trời thì nắng và khí hậu cũng oi bức quá, nhưng ông Chánh cũng không thể trở về khi chưa rút được tiền để chuộc đồng hồ. Mua tạm ổ bánh mỳ, ông ngồi ăn lót dạ rồi chờ ngân hàng mở cửa.

Cứ ngỡ cô Ngọc đưa đồng hồ của ông cho bà chủ chỉ để trả tiền phòng. Ai ngờ khi ông Chánh đến trả tiền để chuộc đồng hồ, thì bà chủ mới đưa ra tờ giấy cô ta viết ứng tiền sài. Vừa cay đắng và tiếc tiền, nhưng ông còn ทɦụ☪ nhã khi nghe bà ta nói:

– Già rồi còn ham hố, cái ngữ như ông thì còn mắm muối gì nữa…

Ông Chánh quay lại định trả treo vài câu cho bõ ghét, nhưng rồi không biết nghĩ sao ông lại lững thững đi ra. Rời khỏi nhà nghỉ, ông lại lang thang bước đi trong vô định. Câu hỏi trong đầu bây giờ đi về đâu? Về nhà hay về quê? Nhà ở quê thì cho người ta thuê rồi, hơn nữa ông cũng không muốn phải trả lời, khi mọi người hỏi lý do tại sao ông lại trở về. Vậy thì chỉ còn con đường duy nhất đó là về nhà.

Nhưng một lần nữa khiến ông ngạc nhiên đó là cửa nhà đã được thay bằng một ổ khóa khác. Như vậy là sao chứ? Hai mẹ con đã đi đâu và tại sao phải thay khóa cửa? Có phải chăng không muốn cho ông về nhà không? Cho dù có chuyện gì xảy ra thì bà Dung cũng không có quyền cấm ông trở về. Nghĩ vậy nên ông cứ ngồi bệt xuống ngay trước cửa, xem bà ta làm được gì…rồi ông cũng ngủ luôn mà không biết…

Tiếng chân người và tiếng mở ổ khóa làm ông giật mình tỉnh giấc. Hóa ra nãy giờ ông đã ngồi ngủ ngay trước cổng. Chợt nhận ra người vừa mở cửa là anh Hai của vợ thì ông Chánh tỏ ra không được ʇ⚡︎ự nhiên. Ông lắp bắp:

– Anh Hai…

Ông Hai không trả lời mà đi vào nhà rồi quay lưng lại khóa cửa luôn. Thấy vậy thì ông Chánh gọi với theo:

– Anh Hai ơi, mở cửa cho em vào nhà với…

Không có tiếng trả lời, lúc sau ông Hai đi ra tay ҳάch một vali mở cửa đẩy ra ngoài rồi nói:

– Đồ dùng của cậu đây, đừng có làm phiền tôi…

Biết là mình đã bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng với ai chứ với ông Chánh thì đâu có đơn giản như thế. Cho dù với lý do rằng ông ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ thì cũng là chuyện bình thường. Ở tгêภ đời này thiếu gì đàn ông ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ chứ? Hơn nữa chuyện xích mích vợ chồng cũng không có quyền đuổi ông ra khỏi nhà như thế này, cho dù là lý do gì? Nghĩ như thế nên ông lớn tiếng nói vào trong:

– Anh đang làm gì thế hả? Anh nên nhớ rằng đây là nhà của vợ chồng em, anh không được can thiệp vào…

Ông Hai đang đi vào thì vội quay lại nói:

– Chuyện vợ chồng cậu thì tôi không can thiệp, nhưng nhà này của Ba mẹ tôi thì tôi có quyền đuổi vợ chồng cậu ra ngoài…

Ông Chánh thắc mắc:

– Nhà này Ba mẹ cho vợ chồng em rồi, anh Hai nói gì vậy?

– Ba mẹ cho hồi nào? Giấy tờ đâu?

Ông Chánh ૮.ɦ.ế.ƭ sững người vì bất ngờ. Ông nhớ hồi cưới, thay vì ở rể, mẹ vợ ông nói rằng cho hai vợ chồng về ở căn nhà này. Và rồi sau đó phần vì bận đi làm, phần thì sau khi cưới Thu Dung lại có thai ngay, nên không nghĩ gì đến chuyện làm giấy tờ. Tất cả chỉ là nói miệng, ông ấp úng:

– Rõ ràng mẹ nói vậy mà, hơn nữa lúc mẹ nói cũng có mặt anh Hai ở đó…

– Thật nực cười, chuyện nhà cửa đất đai mà cứ như trò chơi không bằng. Tôi không nghe bao giờ, nếu mẹ tôi cho vợ chồng cậu thì phải làm giấy tờ chứ? Nếu có như lời cậu nói thì chẳng qua cho vợ chồng cậu ở nhờ mà thôi…

Đất trời như sụp đổ dưới chân, ông Chánh gượng hỏi:

– Mẹ con cô ấy đâu rồi ạ?

– Sao cậu lại hỏi tôi? Cậu là chồng kiểu gì vậy? Ngay vợ con bây giờ ở đâu mà cũng không biết?

– Em xin lỗi…

– Tôi có là gì đâu mà xin lỗi…

Chợt ông Hai quay sang hỏi:

– À, còn số tiền 200 triệu mà vợ chồng cậu vay tôi để mua căn nhà ở quê, tính bao giờ trả? Tôi cần lấy để sửa lại căn nhà này, xuống cấp quá rồi…

Nói xong ông Hai cũng không chờ ông Chánh trả lời sẽ có trách nhiệm như thế nào với số tiền vay. Thật tình hồi đó ông cũng xem như cho em gáι, nhưng bây giờ khi biết được tình hình em rể đã tệ bạc đến nước này thì ông không thể ngồi im. Biết ông Chánh sẽ trở về nhà, nên ông nói hai mẹ con bà Dung dọn về nhà mẹ ở. Còn ông sẽ về đây trông nhà và chờ gặp ông Chánh, và mọi chuyện diễn ra đúng như ông dự đoán…

Ngay từ khi còn trẻ, ông Hai cũng cứ nghĩ tuy cậu Chánh không đẹp như cậu Minh, nhưng bù lại là cái tính chịu thương chịu khó. Khi yêu thì không nói, nhưng đời sống hôn nhân rất cần một người chồng như vậy. Và rồi ông cũng đồng tình với mẹ khuyên em gáι nên nghĩ lại.

Suốt mấy chục năm trời không thấy em gáι nói gì thì ông cũng yên tâm. Ai dè bây giờ mới nghe con bé Thu Hoài nói thì ông mới biết. Hơn nữa cậu Minh cho người theo dõi, và biết ông Chánh đang ở nhà nghỉ cùng với cô gáι tên Ngọc, thì ông Hai thấy cần phải ra tay.

Tuy thấy ông Chánh tiều tụy thì ông cũng mủi lòng, nhưng nếu không dứt khoát thì em gáι ông còn khổ, hơn nữa ý bà Dung đã quyết nên ông hoàn toàn ủng hộ em gáι.

Nhưng cả ông Chánh lẫn ông Hai đều không ngờ rằng cô nàng Bích Ngọc cũng có mặt tại nơi này. Sau khi rời nhà nghỉ thì cô ta đến nhà bà Dung. Bởi cô ta biết ông Chánh nhất định sẽ trở về nhà. Sở dĩ cô phải gây chuyện và bỏ đi trước, cũng vì số tiền cô đã vay của bà chủ nhà nghỉ. Với tính keo kiệt của ông Chánh thì nhất định không trả, và lẽ dĩ nhiên là cô ta phải trả.

Nhưng không dễ mà cô ta buông con mồi là căn nhà của bà Dung. Kín đáo ngồi trong quán cafe đối diện nhà ông Chánh, cô ta thấy ông Chánh trở về, nhưng có điều người trong nhà lại không phải bà Dung mà lại là một người đàn ông trung tuổi. Không hiểu hai người nói với nhau thế nào? Nhưng thấy người đàn ông kia mang ra cái vali của ông Chánh. Cô ta ʇ⚡︎ự hỏi người đàn ông trong nhà là ai mà lại dám làm như thế. Chợt cô thấy có 2 thanh niên cũng đang chăm chú nhìn sang bên kia đường, nơi mà hai người đàn ông đang nói chuyện, lại còn đưa điện thoại lên chụp thì vô cùng tò mò.

Cô ta nghĩ hai tên này nhất định được ai đó thuê để theo dõi ông Chánh, nhưng người thuê đó là ai? Không hiểu sao cô ta không hề nghĩ rằng người thuê là bà Dung, bởi không ai lại đi bỏ tiền ra thuê người theo dõi nhà mình. Có điều khiến cô ta thắc mắc rằng, nếu ai đó thuê người theo dõi thì việc gì phải thuê tới hai nguời? Mà cô có cảm giác hai người này không có liên quan gì với nhau. Cuối cùng cô ta quyết định tìm hiểu sự thật này, nên cầm ly cafe đến ngồi cùng bàn với một người như vô tình. Bỗng điện thoại của chàng trai đổ chuông, cậu ta liếc nhìn xung quanh một ʋòпg rồi nghe điện thoại:

– Alo, em nghe nè anh Nhân ơi…

Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, lát sau cậu ta nói:

– Em ở đây hai ngày rồi nhưng tuyệt nhiên không thấy xe ông chủ đến, cũng không thấy bà ta ở nhà. Mà thay vào đó là một người đàn ông trung niên, vừa rồi có một người đàn ông mới đến nhưng lạ lắm…

Rồi không biết người bên kia nói gì, chỉ thấy cậu ta gửi các ảnh đã chụp đi. Như vậy rõ ràng người thuê cậu ta chắc chắn còn trẻ. Cô tò mò muốn biết người mà cậu ta gọi là ông chủ là ai? Rõ ràng người đó không phải là ông Chánh. Vậy ngoài vợ chồng ông Chánh Bà Dung còn một người nữa là ai? Việc này ông Chánh có biết không? Có bao giờ bà ta đi cùng ông kia đến một nơi khác, để ông Chánh không thể vào nhà? Tất cả đều không có câu trả lời và nhiệm vụ của cô ta là phải điều tra…

Thấy ông Chánh đứng dậy vẫy một chiếc xe ôm để đi thì cô ta cũng vội vàng đứng dậy. Có điều tên thanh niên ngồi bàn phía ngoài cũng nhanh chóng đứng dậy bám theo. Ngồi tгêภ xe taxi theo dõi thì Bích Ngọc hiểu rằng tên thanh niên chạy xe phía trước đang theo dõi ông Chánh, còn tên ngồi cùng bàn với cô, thì theo dõi một người đàn ông nào đó mà hắn gọi là ông chủ. Mọi việc bỗng trở nên phức tạp mà cô và có khi cả ông Chánh cũng đều không biết.

Xe dừng ở một khu nhà trọ bình dân và ông Chánh ҳάch valy đi vào. Cậu thanh niên ghé vào một quán nước mía ngay đầu dãy nhà trọ và nhâm nhi ly nước mía, nhưng mắt vẫn không rời căn phòng mà ông Chánh vừa đi vào…

Vô tình như một người khách đi đường. Cô Ngọc ghé ngồi xuống bàn và gọi cho mình một ly trà lipton nóng. Ánh mắt cô ta không nhìn về phía căn phòng của ông Chánh, mà liếc nhìn về phía cậu thanh niên. Một câu hỏi đặt ra là cậu thanh niên này do ai thuê theo dõi ông Chánh? Và theo dõi để làm gì? Có bao giờ đó lại là bà Dung hay thậm chí là con gáι ông ta, cô Thu Hoài. Bởi có lần ông ta nói rằng con gáι đã biết Ba với cô Ngọc. Và hôm ở quán cháo lươn thì cô ta cũng có mặt, và rõ ràng chính cô Hoài đã chỉ cho mẹ biết nơi ba và cô Ngọc đang ngồi. Chính vì thế nên bà Dung mới biết.

Lồng ghép tất cả các dự đoán thì cô thấy hoàn toàn chưa hợp lý. Nếu như cô ta thuê cậu thanh niên theo dõi ông Chánh, chẳng nhẽ khi thấy ông ta không được vào nhà với bộ dạng hết sức thê thảm. Cô ta là con ruột khi thấy cha mình như vậy mà không động lòng hay sao? Rồi sự xuất hiện người được gọi là ông chủ kia là ai? Rõ ràng cậu thanh niên ngồi cùng bàn với cô không phải theo dõi ông Chánh mà theo dõi ông chủ và bà Dung. Cô ʇ⚡︎ự hỏi có bao giờ bà Dung cũng có người đàn ông khác? Nếu đúng như thế thì hoàn toàn có lợi cho ông Chánh về quyền lợi trong căn nhà đó. Mặc dù cô ta chưa hiểu lý do vì sao mà ông Chánh lại phải rời đi mà không dám vào nhà? Cái người đàn ông mà đuổi ông Chánh đi là ai? Tại sao ông ta lại có quyền như thế? Chuyện này đối với cô không khó, bởi chỉ cần hỏi ông Chánh là sẽ biết ngay thôi.

Nhưng lúc này cô lại chưa muốn gặp ông Chánh, mà cô lại muốn tìm hiểu về người đàn ông mà cậu thanh niên kia gọi là ông chủ. Theo suy đoán sơ bộ thì cô hiểu rằng, rất có thể người thuê cậu thanh niên chính là con trai của người đàn ông đó. Và dĩ nhiên nếu đúng như cô suy đoán thì câu chuyện không còn đơn giản chỉ xoay quanh vợ chồng ông Chánh Bà Dung mà lại chuyển sang một hướng khác.

Bài viết khác

Hãy yêu thương chα mẹ khi còn có thể – Câu chuyện ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Có một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ rất giản dị, đi vào một nhà hàng rất sαng trọng thuộc bật nhất củα thành ρhố, vừα bước vào cổng, αnh bảo vệ chặn lại, nhìn từ trên xuống dưới thấy vị khách mặc bộ đồ củ kỷ liền nói. -Thức ăn và thức […]

Anh điên – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc về tình αnh em cαo cả

Lúc nó rα đời, kế hoạch hóα giα đình quản rất ngặt, trong thôn chỉ có hαi nhà có em bé. Một nhà nếu không trốn đi vùng khác thì bị ρhạt tiền, mỗi nó đường đường chính chính oe oe chào đời làm con cưng. Không ρhải vì nhà nó có quyền có thế […]

Trong trái tιм người lính – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Chị Lê Thị Anh Lαn sinh năm 1971 ở Hương Khê, Hà Tĩnh đã nhiều năm đi tìm αnh trαi. Đαng chầm chậm bước chân giữα những hàng mộ chí, chị bỗng khựng lại trước tấm bια ghi tên “Liệt sĩ Lê Quαng Ngọc, SN 1954; quê quán Vũ Quαng, Hương Khê, Hà Tĩnh; đơn […]