Giọt lệ cuối cùng 21

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

Sau khi chia tay bà Hòa, thì ông Hoàng Minh chạy thẳng đến trung tâm xét nghiệm huyết thống ADN Thành phố. Vừa dừng xe trước cổng trung tâm thì ông giật mình khi nhận ra bà Dung cũng đang từ bên trong bước ra. Sở dĩ ông nhanh chóng nhận ra bà, bởi vẫn bộ quần áo mà chỉ cách đây mấy tiếng đồng hồ hai người vừa gặp nhau.

Chợt ông tò mò muốn biết hoàn cảnh của hai mẹ con giờ thế nào? nên chưa vào trung tâm mà lẳng lặng bám theo. Bà Dung không hề biết có người đang theo dõi, nên khi vừa ra khỏi trung tâm thì vẫy một chiếc xe taxi vừa trờ tới. Bà đâu biết một chiếc xe hơi 4 chỗ màu đen cũng đang chạy theo sau. Khi về đến nhà thì chiếc xe taxi dừng lại, và ông Minh thấy bà bước xuống nên ông dừng lại cách đó một đoạn. Sau khi bà vào nhà rồi thì ông từ từ chạy qua…

Thay vì đến trung tâm như dự định thì ông lại ghé quán café, bởi ông cần không gian yên tĩnh để suy nghĩ. Lồng ghép các sự việc thì ông càng khẳng định bà Dung đang hoang mang. Việc Thu Hoài là con ai thì chỉ có người mẹ là hiểu rõ nhất. Tại sao bà ấy vội vàng ra về khi ông đang nói chuyện với cô gáι? Lấy lý do ra về vì có hẹn nhưng thay vào đó bà ấy lại về nhà, và chỉ ít phút sau cũng vội vàng đến Trung tâm xét nghiệm? Chỉ những việc làm như thế cũng đủ thấy rằng, chính bà ấy cũng đã nghi ngờ con gáι không phải là con ruột của chồng.

Nhìn căn nhà cấp 4 đơn sơ, thì ông cũng hiểu rằng hoàn cảnh của hai mẹ con cũng không khấm khá gì. Trong khi cuộc sống của cha con ông lại quá đủ đầy, cứ nghĩ đến cuộc sống chật vật thiếu trước hụt sau mà bà Dung vừa trải qua làm tιм ông như thắt lại. Ngay cả bây giờ ông muốn giúp đỡ về kinh tế, nhưng giúp như thế nào và bắt đầu từ đâu? thì lại là một vấn đề không đơn giản. Bởi bà ấy còn gia đình, và không dễ gì mà chấp nhận người yêu cũ giúp đỡ. Chợt ông nghĩ đến bà Hòa, chỉ có bà ấy thì mới giúp được ông trong lúc này mà thôi…

Chuẩn bị vào phòng nằm nghỉ, thì bà Hòa nhận được cuộc điện thoại của ông Minh làm bà ngạc nhiên:

– Alo, anh về nhà chưa mà lại gọi điện? bộ có chuyện gì hay sao?

Không trả lời vào câu hỏi của bà Hòa, giọng ông Minh đã nghẹn lại:

– Anh đến nhà Thu Dung rồi…

– Ủa, hai người gặp nhau rồi hả? rồi cô ấy có nói gì không? Tại sao một hai lại đòi về chứ?

– Chưa gặp nhau mà anh bám theo xe về đến nhà cô ấy…

Rồi ông kể cho bà Hòa nghe về lý do ông gặp bà Dung tại Trung tâm xét nghiệm AND nên bám theo. Bà Hòa lại tưởng ông đang nôn nóng muốn gặp bà Dung nên khuyên:

– Tính của Dung thế nào, không nói thì anh cũng hiểu. Vấn đề làm sao để cô ấy không hiểu lầm và mặc cảm mới là quan trọng…

– Bởi vậy anh mới muốn nhờ đến em. Bằng hình thức em giúp tiền để cô ấy xây nhà thì may ra cô ấy còn nhận. Nếu người giúp là anh thì chắc chắn cô ấy sẽ từ chối…

– Để em nói chuyện xem như thế nào?

Bà Dung về đến nhà thì vào ngay phòng và đóng cửa lại. Không hiểu sao tâm trạng của bà vẫn thấy lo lắng không yên. Thời gian chỉ ba ngày là bà biết kết quả con gáι bà chính ҳάc là con của ông Minh hay của chồng. Mặc dù lúc này bà đã có suy nghĩ rằng Thu Hoài chính là con ông Minh. Bởi sau lần đó thì bà không cấn thai với ông Chánh thêm một lần nào nữa. Nhưng bà cũng ʇ⚡︎ự hỏi bản thân rằng, nếu như kết quả Thu Hoài là con ông Minh thì bà sẽ thế nào? Bà không có quyền ngăn cấm cha con họ nhận nhau. Nhưng còn ông Chánh? Ông ấy sẽ nghĩ như thế nào khi biết mình đã bị lừa dối? Liệu cái gia đình này có ổn không khi ông ta đang là người ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ lừa dối vợ. Nhưng một khi ông ta biết bà đã lừa dối ông ấy, rằng Thu Hoài không phải là con ruột ông ta. Chính vì thế ông ta mới ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ để trả thù. Trong tình huống đó thì bà biết trả lời như thế nào?

Tiếng gõ cửa làm bà giật mình vội đi ra mở cửa cho con gáι. Giọng Thu Hoài ngạc nhiên:

– Nhà chỉ có hai mẹ con mà mẹ cũng chốt cửa mà làm gì?

Bà Dung cười:

– Mẹ quen tay, hễ cứ vào phòng là quay lại bấm chốt cửa. Mà con định đi đâu thế?

– Con xin phép mẹ đi xem phim với anh Dũng…

– Ừ, đi đi con…

Khi Thu Hoài đã đi rồi thì bà Dung bỗng cảm thấy trống trải. Ngồi một mình trong nhà, bà nghĩ đến cái ngày mà con gáι đi lấy chồng. Nhưng cho dù ở hoàn cảnh nào hay phải ở một mình khi tuổi già, thì Bà cũng cương quyết bỏ ông Chánh. Phải chăng sự lừa dối của ông ấy đối với Bà, đã là dấu chấm hết cho một đời sống vợ chồng được gán ghép để sống cùng nhau. Những tưởng nhiều cặp vợ chồng sẽ có hạnh phúc sau khi kết hôn. Nhưng tiếc thay Bà lại không có được cái diễm phúc ấy…

Một chút thương cảm khi bà nghĩ đến ông Chánh. Nếu vợ chồng bà ly hôn thì ông ấy phải rời xa ngôi nhà này. Bởi đây là nhà và đất mà cha mẹ Bà đã hứa cho con gáι khi lấy chồng. Thậm chí mẹ cũng chỉ nói miệng chứ chưa làm giấy tờ sang tên. Vậy thì ông ấy không có cái quyền gì ở ngôi nhà này. Rồi đây ông ấy sẽ sống một mình trong đơn ᵭộc, ông ta là người có tiền nhưng không dám sài, mà chắc chắn sẽ chấp nhận ăn uống kham khổ. Nhiều khi bà cũng ʇ⚡︎ự hỏi mình là vợ mà không hiểu được suy nghĩ của người chồng, huống gì người khác…

Tiếng chuông cửa cắt ngang dòng suy nghĩ, bà vội ra khỏi phòng mà trong đầu vẫn không khỏi thắc mắc, không hiểu ai đến vào giờ này. Khi ra đến ngoài cổng thì bà càng ngạc nhiên khi thấy bà Hòa đang đứng chờ mở cửa:

– Ủa, sao lại đến đây?

Bà Hòa cười:

– Bộ bà không muốn tôi đến thì để tôi đi về…

Biết mình lỡ lời, bà Dung cười:

– Tại thấy ʇ⚡︎ự nhiên đến nên hơi bất ngờ thôi. Vào nhà đi nè…

Biết bà Hòa cũng nói đùa nên hai người cùng đi vào. Bà Hòa lấy cớ lâu không đến nhà nên muốn tham quan một ʋòпg liền nói:

– Bạn sửa lại nhà đi, ở như vậy rồi mùa mưa tính sao?

Bà Dung chép miệng:

– Lúc đó rồi tính, nhưng cũng nói vậy thôi, hôm rồi lấy được của ông Chánh mấy trăm triệu. Hai mẹ con cũng đã tính đến chuyện sửa nhà…nhưng cháu Hoài thì nói số tiền đó để mẹ dưỡng già…

– Nó nói đúng đó, tiền bạn cứ để đó. Sửa hết nhiêu tiền thì nói mình giúp…

– Làm vậy coi sao được, thà không có thì thôi, đằng này có tiền lại cất đi, rồi vay mượn của bạn thì thật không nên…

Bà Hòa cương quyết:

– Thôi khỏi nói nhiều, mình kêu thợ tới sửa, rồi tính sau…

– Mình không chịu đâu nghen, chuyện gì chứ tiền bạc thì không lằng nhằng được…

– Ờ, bởi vậy mới vớ phải ông chồng kẹt xỉn, một xu cũng không bỏ ra…

Nghe nhắc đến ông Chánh keo kiệt làm cả hai bà cùng cười. Bà Dung nói:

– Giờ nghĩ lại mà thấy sợ quá, nhiều khi mình còn không tin rằng, có thể sống bên cạnh ổng hàng mấy chục năm trời. Không thể quên được những ngày phải đi vay mượn đóng tiền học cho con, trong khi ổng có tiền mà vẫn cứ làm ngơ như không có chuyện gì xảy ra…

Bà Hòa không biết nghĩ gì mà cứ ôm bụng cười làm bà Dung thắc mắc:

– Bộ có chuyện gì mà cứ cười dữ vậy?

– Tôi đang nghĩ đến ông Chánh. Đúng là hàng hiếm, đố tìm đâu ra người thứ hai…

Hai bà đang vừa đi vừa nói chuyện rồi cười thì Thu Hoài từ ngoài đi vào. Có điều lạ là sau lưng cô là bác Minh khiến bà Dung ngạc nhiên:

– Ủa, con xin mẹ đi xem phim với cậu Dũng mà sao lại về?

– Dạ, tụi con đến trễ nên rạp đóng cửa rồi. Con về đến gần nhà thì gặp bác Minh nên con mời Bác ấy vào nhà mình chơi…

Lợi dụng sự có mặt của ông Minh và Thu Hoài. Bà Hòa nói với cô:

– Bác đang nói mẹ con sửa lại nhà, tiền bạc do Bác tài trợ…

Im lặng một hồi như cân nhắc điều gì, cô nói với mẹ:

– Con thấy bác Hòa nói cũng có lý, hay là mình sửa nhà đi mẹ. Mùa mưa cũng sắp đến rồi…

Bỗng ông Minh cười lên tiếng:

– Bác sẽ cho thợ đến sửa miễn phí, hai mẹ con chỉ phải trả tiền vật tư thôi…

Bà Dung vẫn im lặng, còn Thu Hoài thì có vẻ ngạc nhiên:

– Vậy Bác làm nghề xây dựng ạ?

– Đúng rồi, Bác là ông thợ xây lâu năm mà con gáι…

Nghe ông Minh gọi Thu Hoài là con gáι làm bà Dung cau mặt. Thiệt tình có sửa nhà thì bà cũng nhờ người tìm thợ chứ không muốn dính dáng gì đến ông Minh. Nhưng bây giờ có cả bà Hòa mà nhất là con gáι Thu Hoài, thì bà không thể nói được gì. Bỗng tiếng Thu Hoài cất lên nhận lời làm bà giật mình:

– Có bác giúp thì tốt quá ạ, hy vọng với số tiền đó thì vừa sửa được nhà lại vẫn còn cho mẹ dưỡng già…

Nghe con gáι nói rất chân thật làm ông Minh bỗng thấy mắt mình cay cay. Con gáι đang ở ngay bên cạnh mà ông không hề hay biết, ngay cả con đang học hay đã tốt nghiệp bậc học nào thì ông cũng không hay. Thật tình ông rất muốn hỏi nhưng phải dằn lòng lại, bởi nếu quá vội vàng nhiều khi khiến bà Dung lại thay đổi ý định. Bà Hòa khéo léo kéo bà Dung lên phòng để hai bác cháu nói chuyện. Lúc này ông Minh mới hỏi:

– Cháu tốt nghiệp đại học lâu chưa? Cháu học về chuyên ngành nào?

Thu Hoài trả lời:

– Cháu mới tốt nghiệp cao đẳng thôi ạ, trường cháu có hệ học liên thông lên đại học hệ tại chức, nhưng cháu không nộp hồ sơ…

– Tại sao? Hay cháu có ý định ôn thi đại học không?

– Để làm gì Bác? Cháu nghĩ cao đẳng hay đại học cũng có khác gì đâu? Cháu chỉ muốn có việc làm, kể cả lao động phổ thông. Miễn sao cháu được ở gần nhà để có điều kiện chăm sóc cho mẹ cháu…

Ông Minh giật mình và lại nghĩ đến mình. Mặc dù cảnh gà trống nuôi con nhưng không bao giờ ông để cho con trai phải thiếu thốn. Vậy mà khi con đã đủ lông đủ cάпh thì lại không nghĩ gì đến cha già. Một mực đòi xin việc làm ở Thành phố và lấy vợ sinh sống ở đó…chứ nhất định không chịu về quê. Còn cô gáι Thu Hoài thì hoàn toàn ngược lại, phải chăng ông đã nuôi dạy con không tốt? Hay do cuộc sống quá đủ đầy khiến con ỉ lại, mà quên rằng mình phải có trách nhiệm với đấng sinh thành…

Mải suy nghĩ làm ông quên rằng hai bác cháu đang nói chuyện. Chợt thấy ông Minh không nói gì, nét mặt có vẻ buồn thì cô ngạc nhiên:

– Bác có sao không ạ?

Ông Minh giật mình:

– Ờ…Bác không sao?

Tưởng trả lời qua loa vậy là xong, ai ngờ Thu Hoài lại nói tiếp:

– Cháu biết Bác đang buồn…

– Tại sao cháu lại nói như thế?

– Khuôn mặt và ánh mắt của Bác đã nói lên điều đó…

Ông Minh cố nở nụ cười nói vui:

– Cháu giỏi quá, nhưng bác không sao…

Để khỏa lấp không nhắc đến chuyện riêng tư, ông lấy từ trong cặp ra một tờ giấy A4 và cây viết chì rồi phác họa ngôi nhà. Thấy vậy Thu Hoài la lên:

– Ui, không cần phải làm cầu kỳ vậy đâu ạ, cháu nghĩ chỉ sửa lại thôi…

– Chi phí sửa cũng cao lắm, thà phá đi làm mới còn dễ hơn…

Cuối cùng ông Minh lại một lần nữa phải chiều theo ý cô gáι. Ông tranh thủ làm trong lúc này, nhất là khi mà ông Chánh không có nhà. Thật tình ông cũng không sợ gì ông ta, mà ông không thích gặp lại kẻ đã ςư-ớ.ק đi người ông yêu. Để rồi bây giờ khi gặp lại thì hoàn cảnh của hai người đều không tìm thấy hai chữ Hạnh phúc.

Bài viết khác

Ngày giỗ củα bα tôi – Câu chuyện cảm động đấy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

-Bα con vẫn còn mất tích mà! Đó là cái lý củα mẹ mỗi khi chị em tôi tính chuyện lậρ bàn thờ cho bα. Mẹ vẫn hy vọng một ngày nào đó bα sẽ đột ngột quαy về. Lần cuối cùng bα về là tết năm Quý Mão nhưng chỉ ở nhà được mỗi […]

“Khi thức dậy, không thấy tôi, mình đừng khóc!” – câu chuyện xúc động về tình già

“Khi không có tôi bên cạnh, mình vẫn ρhải chăm sóc bản thân và sống vui vẻ. Nếu mình cảm thấγ cô đơn quá, thì có thể về ở với thằng cả. Vợ chồng nó sẽ thaγ tôi chăm sóc mình”. Ông cụ quaγ sang nhìn người bạn già đi bên cạnh mình, ông mỉm […]

Lời khuyên của ba vợ – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc

Bố vợ gợi ý tôi cưới chị vợ Vợ đã mất nhưng tình yêu tôi dành cho vợ vẫn vẹn nguyên, nên tôi sợ mình sẽ làm chị khổ. Tôi và vợ kết hôn mười năm trước sau khi trải qua gần ba năm yêu nhau. Tôi yêu sự giản dị, mộc mạc, nét chịu […]