Giọt lệ cuối cùng 18

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

Chẳng riêng hai cάп bộ điều tra, mà ngay chính ông Chánh khi bước chân đến đây là ông đã thấy mình dại. Ông biết mình đã mắc bẫy người trinh sát trẻ tuổi, có lẽ cậu ta biết việc ông viết giấy cho tên Đáng ở nhà nghỉ? Mà chuyện này chỉ có tên Đáng khai ra thôi. Lẽ dĩ nhiên ông không bao giờ dám nói ra chuyện đó trước mặt vợ con. Chính vì thế cậu ta dụ ông ra ngoài, tưởng đến quán cafe hay một nơi nào đó, ai ngờ lại đến cơ quan điều tra…

Như con cá mắc cạn, càng quẫy thì càng xuống sức. Cho dù ông có giải thích như thế nào thì cũng không thay đổi được tình thế. Chờ cho ông ta nói xong, cάп bộ Chiến hỏi:

– Xin hỏi tờ giấy bán đất mà bà Hòa viết cho bà Dung, thì có phải là tài sản riêng của bà Dung không? Tại sao ông lại ʇ⚡︎ự động lấy đưa tên Đáng để bán lấy tiền, trong khi bà Dung không biết?

– Nhưng theo tôi tài sản của vợ thì cũng là tài sản của chồng…

– Tài sản mà bà Dung có trước thời kỳ hôn nhân là tài sản riêng của bà ấy. Ông không có quyền gì trong đó, trừ phi được bà ấy đồng ý.

– Chẳng có luật nào như vậy cả…theo tôi của vợ là của chồng…

– Nếu ông nói như thế, vậy chúng tôi yêu cầu ngân hàng chuyển toàn bộ số tiền trong sổ tiết kiệm của ông cho bà Dung là người thụ hưởng. Ông có ý kiến gì không?

Thấy mặt ông Chánh tái mét, cάп bộ Chiến nháy mắt cười rồi nói với trinh sát Trung:

– Ông Chánh chủ tài khoản đã đồng ý, vậy đồng chí cho mời nhân viên ngân hàng đến đây, nhân tiện mời cả bà Dung là người thụ hưởng…

Ông Chiến chưa nói dứt câu thì ông Chánh vội đứng dậy phản đối:

– Không được, tôi phản đối…

– Tại sao?

– Đó là tiền của tôi, hơn nữa bà ấy cũng mới lấy một nửa rồi…

– Theo lời khai của bà Dung thì bà ấy lấy tiền đó là tiền ăn của ông trong hơn hai mươi năm. Tôi cũng lấy làm lạ rằng một người chồng, người cha mà suốt mấy chục năm vẫn không hề có trách nhiệm, đã thế lại còn không đóng tiền ăn cho chính bản thân mình. Ông có lương, nhưng ăn bám của vợ mà không thấy ngại à?

Ông ta lắp bắp chống chế:

– Tôi ăn của vợ tôi chứ có ăn của ai đâu mà ngại?

– Ngoài đường ai cho mà ăn? Tiền, tài sản của ông thì ông không chịu công nhận là của chung vợ chồng. Trong khi đó mảnh đất mà bà Hòa bán cho bà Dung, từ thời bà Dung chưa kết hôn với ông thì ông lại nói rằng đó là tài sản chung. Ông nên nhớ mảnh đất đó là tài sản riêng của bà ấy. Cho nên việc ông lấy tờ giấy bán đất mà không được sự đồng ý của bà Dung, hành động đó không phải ăn cắp thì là gì?

– Tôi cứ nghĩ đơn giản, khi thằng Đáng nói cần giấy tờ để trình chi cục thuế, nên tôi mới lục trong tủ lấy đưa cho nó, ai ngờ nó lại dám to gan như vậy…

– Vậy tại sao khi tên Đáng nói như vậy thì ông lại không nói với vợ?

– Tôi có nói thì bà ấy cũng không đưa đâu, bởi ngay từ đầu bà ấy đã không muốn cho nó ở nhờ rồi…

Việc lấy lời khai ông ta mà thiếu tá Chiến liên tục lắc đầu. Bởi với ông ta là lúc nào cũng đúng, bất cứ việc gì ông ta cũng cho rằng đơn giản, và mình làm như vậy là không sai. Nhìn vào mắt ông ta, anh hỏi:

– Ông giải thích thế nào về việc bán mảnh đất tгêภ cho tên Đáng, trong khi ông biết đất đó không phải của mình? Hơn nữa ông cũng đã biết tên Đáng đang nhanh chóng lừa bán lô đất tгêภ cho người khác. Vậy mà khi hắn yêu cầu thì ông sẵn sáng đáp ứng? Vậy ông thêm Ϯộι đồng lõa và không tố giác Ϯộι phạm…

Liếc mắt nhìn ra cửa, ông ta nói nhỏ:

– Là đàn ông với nhau nên mong các anh hiểu mà bỏ qua chuyện này. Tôi với cô Ngọc đang trong nhà nghỉ thì…

Ông ta nói chưa dứt lời thì cάп bộ Chiến cắt ngang:

– Ông vi phạm thì ông phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, chúng tôi không có quyền gì mà bỏ qua cho ông bất kỳ Ϯộι gì? Ông đã có gia đình vợ con đàng hoàng, lại còn ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ với cô Ngọc, như vậy vi phạm thêm luật hôn nhân và gia đình…

Nói xong anh chỉ vào tờ giấy và cây bút trước mặt rồi nói:

– Ông viết tờ khai rồi ký tên vào, sau đó chúng tôi chuyển hồ sơ lên viện kiểm sát. Ông muốn nói gì thì trình bày trước tòa…

Ông Chánh nghe nói như thế thì tỏ ra hốt hoảng:

– Xin cάп bộ tha cho tôi, tôi không ra tòa đâu…

Ông Chiến nhìn thẳng vào mặt ông Chánh rồi nói:

– Không có xin xỏ gì ở đây, mà chúng tôi chỉ làm nhiệm vụ điều tra Ϯộι phạm, chứ không có quyền để tha cho ông. Còn ông tốt nhất là nên hợp tác, thành thật khai báo để hưởng lượng khoan hồng của pháp luật…

Lúc này hình như ông Chánh đã hiểu ra tất cả và suy sụp hoàn toàn, ông chắp tay như van xin làm trinh sát Trung lên tiếng:

– Ông đang làm gì thế hả? Nếu biết có ngày như thế này thì đừng làm…tốt nhất ông nên thành thật khai báo…

– Vâng, cάп bộ nói sao tôi xin nghe vậy…

– Ông viết lời khai đi, trình bày tất cả mọi chuyện…

Ông ta ngập ngừng:

– Vợ tôi mà biết tôi đi nhà nghỉ với cô Ngọc thì bà ấy ﻮ.เ.+ế+..Ŧ tôi mất…

– Vợ ông biết rồi nhưng có ai làm gì ông đâu?

Ông Chánh ngạc nhiên:

– Cán bộ vừa nói cái gì? Làm sao mà bà ấy biết?

– Thì cô Ngọc, rồi cả tên Đáng cũng khai ông viết giấy bán đất ở nhà nghỉ…

Ông ta ôm đầu thốt lên:

– Vậy ૮.ɦ.ế.ƭ tôi rồi…cũng tại cô ta rủ rê, có khi còn gài bẫy tôi cũng nên. Cô ta là chị vợ tên Đáng, hèn chi mà cứ rủ tôi đi nhà nghỉ bằng được…

Trinh sát Trung cười:

– Cô ta rủ mà ông không đi thì ai bắt ép được chứ? Đi nhà nghỉ bị bắt cũng đổ cho gáι rủ, thật ngược đời…

Than thở một hồi rồi ông ta cũng bắt đầu viết. Nhưng ông ta tuyệt nhiên không nhắc đến tên cô Ngọc. Cán bộ Chiến cũng chỉ biết ngao ngán lắc đầu rồi đi ra ngoài, sau khi căn dặn trinh sát Trung đưa ông ta về phòng tạm giam…

Có một điều khiến ai cũng lấy làm khó hiểu không biết trong đầu ông ta ngoài chữ tiền ra thì còn gì nữa không? Sau khi viết xong thì ông ta hỏi trinh sát Trung:

– Vậy tôi có phải trả lại tiền 100 triệu của tên Đáng đưa không?

– Tiền đó là tang vật vụ án thì ông phải giao lại chứ? Nhưng không giao cho tên Đáng mà giao cho cơ quan điều tra…

– Không được, tôi nhận của nó thì phải trả cho nó, đưa cho các ông rồi lỡ nó đòi, lấy tiền đâu mà đưa?

Trinh sát Trung thấy có giải thích thế nào với ông ta cũng vô ích nên anh không nói gì nữa…Thấy vậy ông ta lại nghi ngờ:

– Đuối lý rồi đúng không? Tôi biết rồi mà, lừa tôi không được đâu…

Hẳn ông ta vẫn chưa biết rằng mình đang gặp bất lợi như thế nào? Có bao giờ ông ta đang giả vờ ngây thơ để có thể qua mặt cơ quan chức năng. Anh lấy điện thoại giả vờ gọi cho Thu Hoài:

– Alo, Thu Hoài phải không?

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà ông chỉ nghe thấy anh côпg αп nói tiếp:

– Em nói mẹ nộp thẳng đơn lên tòa án Thành phố cũng được…

Ông Chánh nghe nhắc đến tên con gáι thì lên tiếng:

– Cán bộ cho tôi nói chuyện với con tôi…

– Không được. Ông muốn nói gì thì nói đi…

Ông Chánh nói thật to cố ý cho con gáι nghe thấy:

– Hoài ơi, con nói mẹ cho Ba vay 100 triệu trả cho thằng Đáng rồi mai mốt Ba trả…

Đang nói chưa hết câu thì thấy trinh sát Trung cúp máy thì ông ta ngạc nhiên:

– Tại sao cάп bộ lại cúp máy? Tôi chưa nói xong mà …

– Là cô Hoài cúp máy đấy chứ? Tại thấy ông hỏi vay tiền mà không trả nên cổ không nói chuyện nữa…

– Ai nói tôi không trả? Chẳng qua là tôi đã lỡ gửi lãi suất năm rồi, bây giờ mà rút về thì mất lãi hết…

Thật là không còn có thể dùng danh từ nào để nói với ông ta. Trinh sát Trung cầm tờ khai ông ta vừa viết bỏ vào ngăn bàn rồi nói:

– Đi thôi…

Ông ta mừng rỡ:

– Giờ cậu cho tôi quá giang về nhà nhé…

– Mời ông về phòng tạm giam để tiếp tục lấy lời khai phục vụ điều tra…

– Không, dứt khoát tôi không đi. Cán bộ đừng tưởng nói gì mà tôi cũng nghe. Đáng lý tôi đã không đến đây…

Không còn cách nào khác, trinh sát Trung lấy từ trong túi ra cái còng số 8 đặt lên bàn. Anh dằn từng tiếng:

– Ông có thể dừng đóng kịch được rồi. Chúng tôi nhận được lệnh yêu cầu ông về cơ quan điều tra để lấy lời khai phục vụ điều tra. Nếu ông không chấp hành thì bắt buộc chúng tôi phải cưỡng chế…

Ông Chánh bỗng tỏ ra lầm lỳ khác hẳn như lúc ban đầu. Ông ta không nói gì mà im lặng đi theo trinh sát Trung về phòng tạm giam. Đang trong phòng, tên Đáng bỗng nhìn qua ô cửa sổ thấy ông Chánh đang đi về phòng. Hắn giật mình và có phần lo sợ, không biết rồi ông già này sẽ nói gì? Ai chứ ông ta cứ đưa tiền là khai hết. Hắn muốn làm một cái gì đó, nhưng bây giờ khi ngồi giữa bốn bức tường thì hắn còn có thể làm được gì nữa? Hắn bỗng thấy bất lực khi hiểu rằng tất cả những ai có liên quan đến việc làm của hắn cũng đã được triệu tập. Rồi tên Kiệt nữa, không hiểu hắn ta đã khai những gì? Nhưng chắc một điều hắn sẽ nói hết vì hắn chỉ là môi giới kiếm tiền, còn người chủ mưu chính là tên Đáng.

Bỗng tiếng mở khóa cửa làm hắn cảnh giác, nếu bây giờ hắn phải lên lấy lời khai thì hắn biết nói thế nào? Hắn không tài nào nhớ được hôm qua đã nói những gì? Nếu bây giờ lại nói cách khác thì chẳng khác nào giấu đầu lại hở đuôi, gây thêm bất lợi mà thôi…

– Anh Đáng lên lấy lời khai…

Nghe tiếng gọi, tên Đáng ể oải đứng dậy. Hắn im lặng cứ thế bước đi, có điều đáng lý ra hắn phải suy nghĩ để trả lời đối phó, thì ngược lại lúc này hắn bỗng cảm thấy đầu óc trống rỗng. Hắn bỗng giật mình khi nhìn thấy bà Dung và bà Hòa Việt kiều đang có mặt ở đó. Hắn đang chưa biết xử lý thế nào thì tiếng ông cάп bộ Việt cất lên:

– Mời anh ngồi…

Hắn ngồi xuống và đưa ánh mắt liếc nhanh khuôn mặt của bà Dung và bà Hòa. Bà Dung có vẻ tức giận khi nhìn thấy hắn, còn bà Hòa thì ngược lại. Khuôn mặt bà ta lạnh lùng có phần nghiêm khắc. Ánh mắt bà ta nhìn hắn chằm chằm không chớp, như muốn hắn phải trả lời tại sao lại có thể giở trò ăn ςư-ớ.ק như vậy. Cả ba người ngồi im cho đến khi tiếng ông Việt cất lên:

– Chúng tôi đã hoàn tất hồ sơ để chuyển sang viện kiểm sát truy tố anh về Ϯộι danh lừa đảo, làm giấy tờ giả, sử dụng con dấu giả để qua mặt các cơ quan chức năng. Nhưng hai bà này muốn gặp anh để muốn nghe anh trả lời. Nếu anh ʇ⚡︎ự nguyện trả lại đất cho bà Hòa thì bà ấy sẽ làm giấy bãi nại, còn nếu anh vẫn ngoan cố thì bà ấy sẽ khởi đơn kiện…và rõ ràng lúc đó hoàn toàn bất lợi đối với anh…

Tên Đáng vẫn im lặng, suốt đêm qua hắn không tài nào ngủ được. Hắn nghĩ tới nghĩ lui và thấy rằng mọi chuyện đều gây bất lợi cho hắn. Bây giờ lại ông Chánh bị bắt, hắn lại thêm Ϯộι bắt ép ông ta viết giấy giả bán đất. Tội chồng Ϯộι làm hắn thật sự mệt mỏi, nhưng nếu trả lại đất cho bà ta quá dễ dàng, thì chẳng phải công sức của hắn hơn chục năm qua hóa công cốc hay sao?

Bài viết khác

Chúng tα Ьiết gì về AlЬeɾt Einstein, câu chuyện ý nghĩα sâu sắc càng ngẫm càng thấy ᵭúng

Vợ củα AlЬeɾt Einstein thường khuyên ông ρhải ăn mặc ᵭàng hoàng hơn khi tới chỗ làm. Ông luôn ρhản Ьác lại ɾằng: – “Tại sαo nhỉ? Mọi người ở ᵭó ᵭều Ьiết tôi mà”. Khi Einstein tới dự một cuộc họρ lớn, Ьà lại nài nỉ ông hãy mặc những Ьộ ᵭồ ᵭẹρ ᵭẽ […]

Hanh 1 1
Tiều thư con quan Việt Nam ᵭộc nhất vô nhị từng bị đuổi học là ai

Nguγễn Thị Thiếu Anh sinh năm 1921 tại phủ Anh Sơn, Nghệ An, quê xã Sơn Hòa, huγện Hương Sơn, Hà Tĩnh. Bà là con gáι cụ Hoàng giáp Nguγễn Khắc Niêm đương chức Phủ doãn Thừa Thiên – kinh đô Huế. Từ khi còn là một cô nữ sinh Đồng Khánh, Nguγễn Thị Thiếu […]

Người giàu có – Sự giàu có không nằm ở chỗ mình có bao nhiêu tiền, mà ở chỗ mình cho đi được bao nhiêu

Bà Ariane Nelson, đang đứng đổ xăng ở một câγ xăng trong thành ρhố nước Mỹ thì một cậu bé da đen chừng 17-18 tuổi rụt rè đến bên bà hỏi xin bà mua cho cậu một chai sữa tươi. Thoạt đầu bà định nói không, nhưng khi vào tiệm trả tiền thì bà lại […]