Giọt lệ cuối cùng 16

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

Cả bốn người được đưa vào 4 phòng khác nhau để lấy lời khai. Tên Đáng tỏ ra lầm lỳ không nói một lời kể từ khi được đưa về đây. Với gương mặt lầm lỳ luôn cúi xuống không nhìn lên cho dù ai muốn nói gì thì nói. Bỗng tiếng nói của cάп bộ hỏi cung làm hắn giật mình bởi giọng nói rất quen:

– Chào anh Đáng, chúng ta làm việc thôi…

Tên Đáng giật mình ngẩng mặt lên nhìn người vừa cất lên tiếng nói. Và vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra người đối diện, chính là người thanh niên tên Chiến con bà cụ mua đất. Chỉ khác là anh ta mang trang phục cα̉пh sάϮ mà thôi. Thiếu tá Chiến cười nhìn tên Đáng:

– Anh ngạc nhiên cũng phải thôi, sở dĩ tôi muốn lấy lời khai của anh để anh hiểu rằng tôi đã nắm chắc hết rồi. Tôi muốn hỏi tại sao anh lại có được tờ giấy bán đất của bà Hòa viết cho bà Dung?

– Tôi bỏ tiền ra mua…

Thiếu tá Chiến ngạc nhiên:

– Anh mua của ai? Không nhẽ là bà Dung?

– Không phải bà Dung mà là ông Chánh chồng bà ấy, ông ta lấy trộm tờ giấy trong tủ rồi đưa cho tôi…

– Anh có bằng chứng gì để chứng minh điều đó là thật không?

– Ông Chánh có viết giấy bán đất cho tôi với giá một tỷ. Tôi mới đưa có 100 triệu, định rằng khi bán được đất thì sẽ đưa cho ổng 900 triệu nữa…

Cán bộ Chiến chỉ biết lắc đầu, anh hỏi tiếp:

– Tờ giấy ông Chánh viết đâu? Tôi không thấy trong hồ sơ? Mà anh đã làm được sổ đỏ rồi thì cần gì phải ông ta viết nữa?…

Im lặng một hồi, tên Đáng nói tiếp:

– Cũng tại ông ta nói rằng bà Hòa chủ đất đã về Việt nam, nên tôi mới nghĩ ra cách đó…

– Vậy tờ giấy đó anh để ở đâu?

– Tôi để trong tủ…

Ngập ngừng một hồi rồi hắn năn nỉ:

– Xin cάп bộ thả cho vợ tôi về, mọi việc tôi làm cô ấy đều không liên quan…

– Cô ta không tham gia nhưng cô ta biết mà không tố giác…

– Tất cả là do tôi đe dọa nên cô ta không dám…

Cán bộ Chiến không trả lời, thật ra không nói thì anh cũng đã biết. Cô Lành đã khai hết sức trung thực, nên sau đó đã được cho về. Cô ta cũng khai rằng vì tên Đáng rất hu ng d ữ nên cô ta không dám lên tiếng. Thôi thì mặc kệ hắn ta muốn làm gì thì làm. Tên Đáng thấy cάп bộ không có ý kiến về việc hắn cầu xin cho vợ thì cũng không dám nói gì thêm. Trinh sát Trọng Phúc đẩy tờ giấy và cây bút về phía hắn rồi nói:

– Anh viết đi…

– Tôi nói rồi, cần gì phải viết nữa?

– Không được, yêu cầu anh phải khai từng chi tiết và hết sức trung thực. Từ động cơ chi ếm đo ạt đất của người khác làm của mình. Đến việc làm giả giấy tờ, giả chữ ký của người chủ đất, đưa hối lộ cάп bộ phòng tài nguyên môi trường để hợp thức hóa lô đất tгêภ. Khi biết bị lộ, bản thân đã không ʇ⚡︎ự giác sửa sai, xin lỗi và trả lại đất cho bà Hòa. Thì anh lại tiếp tục mồi chài để lừa bán cho người không hiểu biết, bằng bộ hồ sơ được đóng bằng con dấu giả. Nếu anh không khai trung thực thì với những Ϯộι danh tгêภ cũng hơi nặng đấy…

Tên Đáng tái mặt theo từng lời nói của cάп bộ Chiến, sau khi chờ cho cάп bộ Chiến nói xong thì hắn lên tiếng:

– Tôi không đưa hối lộ mà tôi chỉ trả tiền công làm sổ thôi…

– Thì tiền đó không phải là đưa hối lộ là gì? Tốt nhất anh nghe lời tôi nên khai báo trung thực để hưởng lượng khoan hồng của pháp luật…

Tên Đáng chợt nghĩ nếu đúng như thế thì trước sau gì hắn cũng phải đi tù. Vậy thì chẳng việc gì mà phải nhận Ϯộι, để vừa đi tù còn phải trả lại đất hay sao? Bà ta về Việt nam ít hôm rồi cũng phải sang nước ngoài. Chẳng có thời gian để mà đi kiện, chi bằng cứ im lặng rồi nghĩ cách. Hắn trả lời:

– Đất tôi mua của ông Chánh đàng hoàng chứ tôi không ăn cắ p, nếu không có ông Chánh đưa giấy viết của bà Hòa cho tôi tin, thì sức mấy mà tôi đưa tiền cho ông ta. Vậy lỗi ở đây là ông Chánh chứ không phải tôi. Còn tôi nộp tiền làm hồ sơ là để nộp thuế thu nhập cá nhân và thuế trước bạ, chứ không phải đưa hối lộ gì đó như ông vừa nói. Hơn nữa sổ tôi nhận ở phòng tài nguyên, chứ không phải nhận ở quán cafe mà các ông nói rằng sổ giả?

Tình huống bỗng nhiên đảo chiều, vừa rồi cứ tưởng hắn đã nhận lời, bây giờ bỗng nhiên hắn thay đổi và lật ngược thế cờ. Bây giờ rất cần lời khai của tên Kiệt và ông Chánh rồi mới đủ cơ sở tiếp tục lấy cung hắn. Nhìn thẳng vào mặt hắn, anh dằn từng tiếng:

– Tôi khuyên anh nên trung thực khai báo để hưởng lượng khoan hồng của pháp luật. Căn cứ vào những bằng chứng, kể cả băng ghi âm anh đã nói những gì với tên Kiệt trong phòng VIP tại quán cafe, cũng đủ để chúng tôi truy tố anh rồi…

Nghe nhắc đến băng ghi âm ở quán cafe thì tên Đáng giật mình. Hôm đó hắn rất nghi ngờ tên nhân viên của quán, bởi thấy hắn cứ đi ra đi vào rồi lại đứng trước cửa phòng như nghe lén. Hắn giận mình đã mất cảnh giác để cho tên nhân viên ghi âm cuộc nói chuyện giữa hắn và tên Kiệt. Nhưng đấy là do ông ta nói thôi, khi nào mắt thấy tai nghe thì mới tin. Hắn cũng từng nghe đám bạn nói về côпg αп lấy lời khai, họ thường rào trước đón sau nên mình tưởng thật là có gì nói ra hết. Hắn phải hết sức cẩn thận, tốt nhất im lặng để nghĩ cách. Thà đi tù nhưng bằng mọi giá phải giữ được lô đất…Hắn tỏ ra mệt mỏi:

– Tôi mệt…

– Được, anh cứ về phòng nghỉ ngơi rồi ngày mai chúng ta lại tiếp tục…

– Tôi muốn về nhà, các ông không có cơ sở gì để bắt tôi cả. Bán đất không được thì thôi, cớ gì mà bắt tôi chứ?

Cán bộ Chiến đứng dậy, lấy từ trong cặp ra tờ giấy lệnh bắt, ký tên rồi nói:

– Tôi ký lệnh bắt anh để điều tra vì có liên quan đến đường dây làm hồ sơ giả, làm con dấu giả…chỉ cần như vậy thôi là anh cũng đủ bị tạm giam rồi…

Thấy hắn im lặng, anh nói tiếp:

– Cũng xin nhắc để anh nhớ rằng những lời anh khai vừa rồi cũng đã được ghi âm để làm bằng chứng. Tốt nhất anh nên hợp tác với cơ quan điều tra, để hy vọng được hưởng lượng khoan hồng của pháp luật, nếu cố tình chống cự chỉ gây bất lợi cho anh mà thôi.

Tên Đáng nghe nói như thế thì không nói thêm một lời nào nữa, mà lẳng lặng đi theo trinh sát về phòng tạm giam. Hắn thấy cần suy nghĩ và phải hết sức bình tĩnh, nhất là trong lúc này. Khi cάпh cửa phòng tạm giam khép lại, ngồi một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Hắn cố nhớ mình đã nói những gì với cάп bộ điều tra, mà không hiểu sao bây giờ trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng. Hắn có cảm giác như mình bị thôi miên, bởi khi cάп bộ hỏi đến đâu thì ʇ⚡︎ự động nói ra đến đó. Hắn nghĩ bây giờ muốn thoát thân hoặc nhẹ Ϯộι, thì tốt nhất là đổ cho tên Kiệt và ông Chánh. Bởi hai người đó nhận tiền của hắn, hắn ngao ngán thở dài khi tất cả sụp đổ chỉ trong phút chốc. Bây giờ tay trắng lại hoàn tay trắng. Không những thế hắn còn vướng ʋòпg lao lý, phải chấp nhận giam cầm những năm tháng của tuổi trẻ trong lao tù. Chẳng nhẽ dấu chấm hết lại đến với hắn sớm như vậy hay sao?

Khác với tên Đáng, tên Kiệt thuộc dạng không hỏi cũng khai, hắn kể rằng bản thân chỉ làm môi giới kiếm tiền, ai cần thì đáp ứng chứ hoàn toàn không có chủ mưu gì hết. Và hắn ʇ⚡︎ự tin kết luận rằng mình không có Ϯộι…Nghe tên Kiệt cứ thao thao bất tuyệt thì Trung tá Quốc Việt hỏi:

– Anh nói mình làm môi giới? Anh làm lâu chưa và đã cung cấp bao nhiêu bằng giả ra ngoài thị trường? Đóng bao nhiêu con dấu giả vào các văn bản giả quan trọng rồi?

Hắn cứng họng, thật sự hắn không ngờ ông cάп bộ lại hỏi câu này. Thấy hắn im lặng, ông Việt hỏi tiếp:

– Tội của anh rất đáng lên án, anh biết rằng người ta dùng con dấu giả để đóng lên hợp đồng chuyển nhượng mà vì tiền nên anh vẫn làm…

Lúc này tên Kiệt chối bai bải:

– Cán bộ nói gì tôi không hiểu, tôi chỉ biết anh Đáng đang có nhu cầu đóng dấu vào hợp đồng chuyển nhượng. Trong khi có người nhận làm điều đó thì tôi nhận thôi…

– Anh có biết làm bằng giả, con dấu giả là vi ρҺα̣м ρҺάρ luật không?

– Vi phạm là đúng rồi…

– Vậy tại sao anh lại thỏa thuận đưa cho người ta 5 triệu để có được con dấu giả, nhằm mục đích lừa anh Đáng. Trong khi anh đòi anh Đáng phải đưa cho anh 500 triệu. Tiền môi giới gì mà khủng thế?

– Tôi bị oan…không biết cơ sở từ đâu mà cάп bộ nói tôi như vậy

– Anh oan nỗi gì? Vậy anh giải thích thế nào về đoạn băng ghi âm này?

Nói rồi ông mở đoạn băng ghi âm mà nhân viên quán cafe đã cài đặt. Lúc này mặt tên Kiệt đã chuyển sang tái mét. Không cần phải nói thì hắn cũng biết ai là người đã làm việc này. Im lặng một hồi, hắn hỏi ông Việt:

– Tôi vi phạm rồi, vậy tôi phải đi tù hả?

– Còn tùy thuộc vào mức độ thành khẩn của anh. Tốt nhất anh nên hợp tác khai báo để hưởng lượng khoan hồng của pháp luật. Anh nên biết chúng tôi đã có đầy đủ nhân chứng, vật chứng để truy tố anh, chính vì thế anh đừng ngoan cố mà vô ích…

Miệng nói nhưng tay ông đẩy tờ giấy và cây bút ra trước mặt tên Kiệt rồi nói:

– Anh hãy viết tất cả vào đó, nhưng nhớ rằng viết những ý chính, ngắn gọn và không dài dòng…

– Tôi biết viết gì bây giờ?

Ông Việt nhìn hắn ta đang lúng túng thì lắc đầu:

– Anh quen tên Đáng từ khi nào? Tại sao hai người lại gặp nhau? Anh ta nhờ anh làm việc gì? Với tiền công là bao nhiêu? Rồi anh gặp ai là người nhận làm việc đó? Người ta yêu cầu những gì, ví dụ như tiền, hồ sơ…

– Nhưng bây giờ ông ta không nhận làm nữa rồi, thậm chí còn không cho tôi gọi điện. Nếu cần việc gì thì chỉ nhắn rằng rủ đi uống cafe, rồi ông ta sẽ dùng sim rác gọi lại…

– Vậy anh ghi rõ tên người và số điện thoại…

– Tôi lưu trong điện thoại mà tôi đã nộp cho cάп bộ rồi đó…

Vậy rồi hắn viết. Trong thời gian ông Việt lấy lời khai tên Kiệt thì thiếu tá Chiến đến nhà ông Chánh. Đang ngồi ăn mỳ gói ở phòng khách với thái độ hằn học, bởi mấy ngày nay tâm trạng ông đang không tốt. Từ ngày nhận 100 triệu của tên Đáng ở nhà nghỉ đến nay thì bỗng nhiên tất cả đều mất tích. Đã nhiều lần ông đến nhà nhưng cửa từ trong ra ngoài đều khóa chặt. Ngay cả người tình Bích Ngọc cũng biến mất như không hề xuất hiện tгêภ cõi đời này. Vậy là sao chứ? Có bao giờ tên Đáng bán đất xong rồi, rủ nhau chuồn khỏi nơi này nhằm xù số tiền 900 triệu của ông không? Chỉ có như vậy thì mới không tìm thấy ai? Thậm chí gọi điện cũng không được. Nhưng với ai chứ với ông một khi đồng tiền đi liền khúc ruột, thì có trốn đằng trời ông cũng tìm ra.

Đã thế ở nhà hai mẹ con bà Dung lại đối xử với ông vô cùng quá đáng. Cả tuần nay dường như ông phải ăn mỳ gói, nhiều khi ăn đại mấy cái bánh lạnh ngắt, khô cứng trong tủ lạnh. Nhưng rồi bánh ăn hoài cũng ngán mà cũng chẳng còn đâu mà ăn. Cuối cùng ông đành mua mỳ gói về nấu ăn, một phần ăn nhiều cũng chán, lại tâm trạng không tốt nên bữa ăn của ông thật sự chán ngắt. Cũng đã có lúc ông ʇ⚡︎ự hỏi tại sao mọi người lại đối xử với ông như thế? Ngay cả vợ con đã lấy tiền của ông, tưởng sau ngày đó thì ông sẽ được chăm sóc chu đáo, hay nói cách khác không còn đơn ᵭộc ngay trong nhà. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ của ông chứ thật ra mọi việc lại không hề như ông từng nghĩ…

Bài viết khác

Chuyện về một lần đi Nhật – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Con dâu sanh cháu gái đầu lòng,vì chỉ có hai vợ chồng bên ấy,mẹ đẻ sang Nhật 3 tháng giúp cháu rồi,bây giờ đến mẹ chồng(chuyện đã 5năm rồi)… Lần đầu sang Nhật đi một mình nhưng cũng không lo lắng, vì chỉ 6 tiếng là đến, mà con trai dặn kỹ rồi nên không […]

Người già nên tɾánh – Nhưng lời khuyên sâu sắc và bổ ích củα một bác sĩ

Con người khi về già, các bộ ρhận tɾong cơ thể đều lão hóα, yếu đi. Một số điều sαu đây luôn ẩn chứα những hiểm họα bất ngờ mà người cαo tuổi cần ρhải lưu tâm đề ρhòng. 1. Không nên tậρ luyện vào lúc sáng sớm Tα vẫn có quαn niệm cho ɾằng […]

Mất nhαu – Xúc động câu chuyện ý nghĩα sâu sắc về những ngày cuối đời

Không đêm nὰo ông ngủ tɾòn giα̂́c. Cứ vὰi tiếng lὰ ông ρhα̉i dα̣̂y để lα̂́y thuốc giα̉m đαu cho bὰ uống. Dα̣o nὰy sức khỏe củα bὰ yếu hᾰ̉n, nhα̂́t lὰ sαu khi mổ. Bởi thế giα̂́c ngủ ông cứ chα̣̂ρ chờn, ngủ không ɾα ngủ, vì lòng ông ρhα̣̂ρ ρhồng. Bὰ nᾰ̀m bên […]